Tiểu Trương quan sát sắc mặt của mọi người biết chắc hôm nay mình sẽ toi đời, chỉ cần cái tội đi làm muộn thôi cũng đủ làm cho cậu phải nghe giáo huấn cả ngày rồi. Trong đây ai cũng đều biết luật lệ cho nhân viên dù thế nào cũng không được đi trễ, phải làm đúng phần việc của mình. Không được lười biếng đó chính là khẩu hiệu của quán. Tiểu Trương từng một lần vi phạm kết quả phải ngồi nghe ông chủ giáo huấn nguyên ngày. Thật sự bây giờ mà để cậu nghe thà để cậu bị phạt còn đỡ hơn. Tiểu Trương nuốt nước bọt khi thấy ông chủ đang đến chỗ mình, Tiểu Trương vội vã gập người chuẩn bị nói câu xin lỗi thì bỗng nhiên có một bàn tay đang xoa đầu cậu.

Tiểu Trương ngẩng đầu lên chỉ trông thấy ánh mắt trìu mến từ ông:

"Con không cần phải xin lỗi, từ ngày mai ta không phải là chủ quán nữa rồi."

Tiểu Trương ngơ ngác nhìn ông lắp bắp hỏi:

"Vì...sao ạ?"

Trong tình huống này ông biết mỉm cười mà rằng:

"Vì quán ăn này đã có người mua lại, từ mai trở đi ta sẽ không còn ở đây nữa."

Tiểu Trương không tin vào sự thật đến ôm lấy ông, trên gương mặt nhỏ nhắn này đã xuất hiện vài giọt thủy tinh trong suốt:

"Không...cho ông đi, ông...đừng..đi..."

Ông chủ lắc đầu vỗ vỗ tấm lưng đang ra sức run rẩy của cậu, ông biết Tiểu Trương tuy là cậu nhóc bướng bỉnh nhưng lại vô cùng hiểu chuyện và yêu thương ông. Khi ông có chuyện buồn hay tâm sự gì cậu đều là người chia sẻ cả, nhờ đó ông mới biết hoàn cảnh khó khăn mà Tiểu Trương đã từng trải qua, cũng biết được cậu từng có một người bà yêu thương mình đến nhường nào. Vì thế trong quán ăn này người ông chiếu cố nhất chính là Tiểu Trương. Sau một lúc lâu Tiểu Trương mới chấp nhận buông ông ra.

Ông lấy khăn giấy lau khô cho đứa nhỏ này, sau đó vỗ vai cậu hai cái rồi đi vào trong, Tiểu Trương nhìn theo bóng lưng gầy guộc của ông sau đó liếc mắt nhìn mọi người. Dường như họ đều nhìn ánh mắt hụt hẫng kèm theo xúc động. Tiểu Trương liền chạy đến hỏi mọi người, họ đảo mắt nhìn nhau xem có cần phải kể hay không? Nhưng cuối cùng họ đều lựa chọn sẽ nói ra hết sự thật. Họ tận tình tường thuật lại hết câu chuyện cho Tiểu Trương. Lúc này cậu mới hiểu được vì sao ông chủ lại nói với mình như thế.

Dù thật tình cậu không muốn vậy chút nào nhưng cũng chẳng làm gì được, Tiểu Trương nhìn qua ngó lại như đang tìm kiếm ai đó liền có người hỏi:

"Tìm Lưu Xuân sao? Cậu ta ở trong kia."

Sau đó nam nhân viên chỉ tay hướng vào bếp, đang định bụng sẽ vào trong nói chuyện một chút nhưng mà đúng lúc lại có khách vào quán và thế là mọi người lại tiếp tục công việc của mình. Ban đầu thì khách chỉ có vài ba người về sau đã chật kín không còn chỗ để ngồi. Họ thi nhau làm việc, nào là phục vụ rồi lau chùi bàn ghế có một số thì đi giao hàng, ai nấy mồ hôi đều ướt cả trán.

Đến chiều khách có vẻ thưa thớt hơn trong quán chỉ còn lác đác vài người, Lưu Xuân nghỉ tay nhìn đồng hồ phát hiện kim đã chỉ đến năm giờ. Cậu vội vã tháo tạp dề vào phòng thay đồ cởi đồng phục đi làm sau đó cất nó vào trong túi. Quá trình này chỉ mất hơn năm phút, dù sao ca làm của Lưu Xuân cũng đã kết thúc, còn Tiểu Trương đáng lẽ ra cũng phải tan tầm giờ này nhưng mà vì lúc sáng đi muộn nên phải làm thêm ca tối. Lưu Xuân nhìn Tiểu Trương có vẻ rất ủy khuất muốn giúp nhưng cũng chẳng biết làm gì.

Lưu Xuân và ba nhân viên ra về thì có thêm hai nhân viên vào quán, cậu nghe nói hai người này vừa mới vào quán tuy trẻ tuổi nhưng rất chăm chỉ nên đều được mọi người ở đây yêu mến. Khi Lưu Xuân đi ngang qua hai người này liền gập người cúi chào:

"Chào anh Lưu Xuân."

Lưu Xuân mỉm cười:

"Chào các em."

Sau đó họ hấp tấp chạy vào quán, Lưu Xuân cũng đẩy cửa bước ra. Định bụng sẽ đến nhà trẻ đón Bảo Bảo rồi tới công ty để tìm Tạ Hải nhưng mà vừa ra ngoài đã thấy xe đối phương đậu gần đấy rồi, Lưu Xuân mỉm cười thầm nghĩ: Chắc là tới đây để đón mình đây mà. Lưu Xuân khẽ bước tới nhìn vào trong xe thì không thấy bóng dáng người kia đâu cả, cậu cảm thấy hơi lạ xe đậu ở đây rồi người đi đâu rồi? Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên có một tiếng gọi của trẻ con vang lên:

"Anh hai."

Lưu Xuân ngó Đông ngó Tây cuối cùng cũng bắt gặp Tạ Hải đang dắt Bảo Bảo đến chỗ cậu, không những thế trên tay bé còn có một cây kẹo hồ lô nữa. Bảo Bảo thấy anh hai đăm đăm nhìn cây kẹo của mình liền đứng núp phía sau Tạ Hải. Lưu Xuân thở dài đứa nhỏ này cơ bản có cấm ăn kẹo đi chăng nữa thì cũng không nghe theo, thôi đành cho bé ăn vậy. Lưu Xuân xoa đầu Bảo Bảo lấy cây kẹo trong tay bé đút cho bé ăn. Bảo Bảo sau khi nhận được kẹo đều cảm thấy rất vui vẻ. Lưu Xuân trả lại cho bé cây kẹo, Bảo Bảo lấy kẹo đưa lên cho Tạ Hải trưng ra ánh mắt cún con:

"Anh ăn không ạ?"

Tạ Hải mỉm cười gật đầu liền khom lưng xuống bế Bảo Bảo lên, bé thuận tay đút một miếng kẹo cho Tạ Hải. Bé quan sát biểu cảm trên gương mặt hắn sau khi đã chắc chắn hắn hài lòng liền đưa miếng thứ ba cho Lưu Xuân. Nếu ai đi ngang qua đây chắc chắn sẽ phải hiểu lầm, nhìn ba người thế này thật giống như một gia đình rất hòa thuận. Tạ Hải và Lưu Xuân cùng đi đến chỗ đậu xe, trong lúc đi cậu đưa ra một đề nghị:

"Hay ba chúng ta đi ăn đi, được không? Ở nhà nguyên liệu cũng chẳng đủ mà giờ đi mua thì chỉ sợ người ta đóng cửa mất rồi."

Tạ Hải gật đầu thấy Lưu Xuân nói cũng có phần hợp lý, tuy hắn cực kì cực kì nhớ hương vị món ăn cậu nấu nhưng mà Lưu Xuân đã đề nghị như thế rồi thì hắn cũng không thể ngăn cản:

"Cũng được."

Tạ Hải cùng Lưu Xuân nói chuyện phiếm thì điện thoại trong túi nhất thời reo lên, hắn hơi khựng lại một chút móc điện thoại ra xem tên hiển thị trên màn hình, màn hình hiển thị hai chữ Khả Vi hắn liền không muốn nhưng Lưu Xuân bảo:

"Anh nghe máy đi."

Hắn bất đắc dĩ đưa lên tai nghe, một giọng nỉ non truyền tới:

"Anh yêu ~"

Tạ Hải lạnh lùng trả lời:

"Việc gì?"

Khả Vi vẫn dùng giọng điệu này:

"Anh không tính dẫn em đi ăn sao, em đói sắp chết rồi nè ~"

Tạ Hải định từ chối nhưng dường như Lưu Xuân đã kịp cản hắn, trong ánh mắt xinh đẹp này ý muốn bảo anh đừng từ chối cô ấy, Tạ Hải rũ mi thật sự không nỡ nhưng hắn vẫn quyết định đồng ý vì sâu bên trong hắn vẫn còn tồn tại một kế hoạch khác:

"Được em ở đó đợi tôi qua đón."

Tạ Hải trả Bảo Bảo về cho Lưu Xuân rồi một mạch chạy đến nơi đậu xe, để lại Lưu Xuân đang nhìn hắn từ xa. Bật chìa khóa sau đó phóng xe, trước khi đi hắn không quên nhìn qua gương mặt xinh đẹp kia, trong lòng bỗng cảm thấy có lỗi vô cùng. Lưu Xuân bế Bảo Bảo đến một quán ăn gần đó. Vào trong tìm một góc gần cửa sổ đặt bé xuống mình cũng ngồi vào vị trí. Nhân viên quán đưa tờ menu ra cho cậu, sau khi chọn món ăn xong Lưu Xuân liên chống cằm mà nhìn ra bên ngoài. Bảo Bảo liếc mắt nhìn anh trai của mình liền hỏi:

"Anh Tạ Hải không đi cùng chúng ta sao ạ?"

Lưu Xuân nhéo má bé một cái rồi đáp:

"Anh ấy có việc bận nên không ăn cùng chúng ta được."

Bảo Bảo gật đầu:

"Vâng, Vậy sau này mời anh ấy cùng đi ăn nha anh hai."

Lưu Xuân xoa đầu thằng bé gật đầu nhàn nhạt đáp:

"Ừ."

Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng đâu cậu đang rất bình thường nhưng đâu ai biết được sâu bên trong nội tâm của cậu đang cảm thấy vô cùng hụt hẫng và buồn bã đến nhường nào....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play