Giọng của Tiểu Văn mới đến từ bên ngoài vọng vào, nhìn dáng vẻ khó đi vì trên tay mang theo cả đống bánh kẹo hoa quả được gói gọn gàng trong từng bọc nilon. Mãi mới mò được đường đến bàn đặt xuống đối diện trước mặt sofa cô ngồi xong thở phào.
"Những cái này là...?"
Ái Nhi nhìn vào mà chóng cả mắt, từng gói quà điều được dán giấy ghi tên người nhận. Tất cả là tặng cho Doãn Thiên, xem ra các nhà soạn báo đã săn lùng thông tin khi anh tham gia buổi giảng thuyết tâm lý. Gương mặt vị phó giáo sư trẻ tuổi bây giờ mới được in lên báo chi tiết nhất.
"Tặng cho nam thần, mong anh hãy nhận lấy xem như là tình cảm nhỏ bé em dành cho anh."
Ái Nhi đọc vài dòng ghi trên giấy, tròn xoe mắt không ngờ những bạn nữ này lại mạnh dạng đến như vậy. Thấy nét mặt cô đang bĩu môi tỏ vẻ phản đối, Tiểu Văn mỉm cười lên tiếng chọc ghẹo.
"Người đẹp, xem ra những ánh mắt ngoài kia đang rất hâm mộ nam thần Doãn Thiên đấy."
"Họ chỉ thích vẻ bên ngoài thôi, chứ mà biết tính cách kì quái lặp dị của anh ta thì sẽ chạy mất dạng." Ái Nhi giọng khá chua gượng nói.
Tiếng mở cửa từ trên phòng Doãn Thiên làm cho Tiểu Văn và Ái Nhi dừng lại chủ đề đang nói, trông anh đi xuống vô cùng lạnh lùng nam tính với quần dài và chiếc áo sơ mi đen càng làm tăng thêm sức hút quyến rủ từ dáng người lịch lãm.
"Doãn Thiên, cậu có quà từ các fan nữ hâm mộ đấy." Tiểu Văn liếc sang bàn.
"Có sữa không?"
Doãn Thiên ung dung vừa hỏi vừa nhìn vào cả đống quà khác nhau xong ngồi xuống sofa bên cạnh Ái Nhi.
"Những thứ không phải sữa, bỏ đi."
Anh bình thản ngồi vắt chéo chân, đưa tay lên vuốt nhẹ lên mái tóc của Ái Nhi bên cạnh. Tiểu Văn và cô nhìn nhau tỏ vẻ bất ngờ trước câu nói mang tính phũ phàng không hề nhẹ của Doãn Thiên.
"Dù sao cũng là tấm lòng của người khác mà." Ái Nhi nhìn sang những món quà khẽ tiếng.
"Tiểu Văn, cậu lưu địa chỉ những người mà tôi vứt bỏ quà, gửi lại cho họ vài món gấp mười lần giá trị giúp tôi."
Thật đúng với tính cách kì quái của anh, chuyên làm những điều mà mọi người không thể nghĩ tới. Hiện tại thấy Doãn Thiên có vẻ thoải mái hơn lúc vừa về đến nhà, nên cô mới tò mò chuyển chủ đề hỏi chuyện nhỏ vào tai anh.
"Anh cần danh sách những người quản lý an ninh trại giam Edinburgh làm gì vậy, vụ án mới nữa sao?"
"Death không thể một mình vượt ngục được với chế độ quản lý tội phạm rất phức tạp của Indiana, chắc chắn là có kẻ đã giúp hắn." Doãn Thiên nheo mắt trả lời.
"Vấn đề này tôi và cậu đã từng nghĩ đến, nhưng hiểu biết về độ bảo mật của chúng ta về trại giam Indiana là quá ít để đưa ra giả thuyết cách thức hắn tẩu thoát chính xác được."
Trong lúc cả ba người đang nói chuyện, thì máy laptop của Doãn Thiên có Gmail dành riêng cho thoại xuyên quốc tế. Coppy lại vào USB đưa cho Ái Nhi vào bên trong phòng sách soạn thành một bản thảo chi tiết, chưa đến 10 phút cô đã làm xong.
"Gì vậy?"
Tiểu Văn tò mò đến cùng với Ái Nhi và Doãn Thiên xem bản thảo vừa được soạn, chỉ là một tờ danh sách khá nhỏ. Bên trong có đầy đủ tên tuổi, chức vụ và vị trí thiết lặp sơ đồ của từng cá thể cảnh sát FBI khu vực ngục giam Indiana.
"Cậu làm tôi ngạc nhiên đấy, có cả thông tin tuyệt mật từ FBI quốc tế luôn à."
Dù từng cộng tác điều tra cùng với Doãn Thiên giúp FBI Hoa Kì phá không ít vụ án, nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Văn có thể xem tận mắt thông tin tuyệt mật được quốc tế lưu giữ thế này. Chính phủ hoàn toàn có quyền bắt những ai tự ý trực tiếp kham khảo mà không thông qua xét duyệt cho phép.
"Đây chỉ là bản sao ông Amory gửi đến, không hề vi phạm luật pháp, yên tâm đi." Doãn Thiên bình thản đáp.
"Chỉ xem vài chữ cũng sợ vi phạm luật pháp sao?" Ái Nhi gãi đầu tò mò không hiểu.
"Các FBI nghiệp vụ thường có ít nhất 3 đến 4 passport và giấy tờ mang quốc tịch, danh tính nghề nghiệp làm giả khác nhau, chỉ có thông tin Doãn Thiên đang cầm trong tay là thật thôi. Nếu lộ, họ rất dễ thất bại nhiệm vụ được giao hoặc sẽ chết trong tay bọn tội phạm khi bị chúng phát hiện thân phận." Tiểu Văn mỉm cười giải thích cho Ái Nhi.
"Vậy nếu xem danh sách thông tin, các kế hoạch quan trọng của quốc gia hay thiết lặp về hội nghị chính phủ thì sẽ bị bắt giam bao nhiêu năm."
"Xem hết những chủ đề em vừa hỏi trong bản gốc có dấu mộc của chính phủ quốc tế thì họ sẽ không bắt nữa đâu." Doãn Thiên khẽ lắc nhẹ đầu mỉm cười trước câu hỏi ngớ ngẩn từ cô.
"Vì họ đã đủ quyền xử bắn người đẹp tại chổ rồi, khỏi phải bắt chi nữa." Tiểu Văn gật đầu tỏ ra đồng tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT