Hai vị cực phẩm đại soái ca dưới ánh mắt thán phục sùng bái của quần chúng tiểu nhân vật, trên mặt đều đang không ngừng biến hình…
Trên mặt một người tự dưng bị chuyển dời đến đôi mắt gấu mèo cùng mặt bánh bao, theo bản năng phản ứng của hắn sẽ là, kẻ nào làm việc này, Đại Tề Quốc trừ kẻ đó ra, còn ai có lá gan lớn như vậy, thủ đoạn cao thâm như vậy, nhàm chán mà biến cái… thứ này lên mặt hắn như vậy. Cho nên không cần suy nghĩ lập tức muốn lấy lại nhan sắc, đem đôi mắt gấu mèo cùng mặt bánh bao trả lại cho đối phương.
Đôi mắt gấu mèo cùng mặt bánh bao trên mặt hai người liên tiếp biến đổi, một hồi phồng một hồi xẹp, Thiên sư bình thường xem vậy là đủ rồi, hai tên gia hỏa mắt đặt cao hơn đỉnh đầu tỉnh táo khôn ngoan này lại đương trước mặt chúng nhân, so đấu với pháp thuật di hình tầm thường, hơn nữa lại chỉ dùng hai khuôn mặt dễ nhìn làm thành chiến trường, thật sự là đặc sắc a!
Các tiểu nhân vật hiểu một chuyện thực tàn khốc, đó là, xinh đẹp thì dù bị treo một đôi mắt gấu mèo, cũng còn soái hơn so với dân chúng bình thường a!
Cuối cùng trải qua nghiên cứu bọn họ phát hiện, Hoa Thệ Chi đẹp trai tương đối thích hợp với tạo hình đôi mắt gấu mèo, còn Long Chi Hưng đẹp trai tương đối thích hợp với tạo hình mặt bánh bao. Xì xào… Rất thú vị nha! Hắc hắc…
Đáng tiếc ma pháp dời đi không thể làm hoài không có chừng mực, cuối cùng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, tất cả đồng tâm. Hoa Thệ Chi rốt cục chấp nhận đôi mắt gấu mèo của hắn, Long Chi Hưng cũng ra sức bảo vệ khuôn mặt bánh bao của hắn, trận chiến này, hai người bọn họ ngang tay. Long Tại Thiên đại thắng!
Hai người đều trầm mặc không lên tiếng, liếc mắt nhìn nhau, xoay người bỏ trốn mất dạng. Mẹ kiếp, không thể dùng ma pháp dời đi, muốn chữa lành thương thế kia, có phải chờ đợi rất lâu không hả trời ạ?
Đau đầu chóng mặt nha, mấy ngày nay sao đi gặp người đây?
Còn có hai ba cái yến tiệc… Bọn họ làm sao ứng phó?
……………
Long Tại Thiên đỡ Hoàng thái tử lên, tay nhẹ đặt lên mạch hắn, Long Tại Thiên thân mình là học võ, đương nhiên hiểu chút y thuật. Phát hiện vừa nãy ra tay trượt, giờ quan sát thấy mạch trái trầm, mạch đập nhỏ nhẹ, mạch đều đặn mà nhẹ nhàng, bị dọa cho hoảng sợ, mấy ngày không gặp, thân thể Hoàng thái tử lại có chuyển biến tốt đẹp, mặc dù hiện tại bị thương nhẹ, nhưng so với tháng trước mà nói, đã khá hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ Điêu Điêu Tiểu Cửu là một loại thuốc vô cùng tốt hay sao? Hừ, xem ra Hoàng thái tử thật sự đã động phàm tâm với Điêu Điêu Tiểu Cửu.
Điêu Điêu Tiểu Cửu quan tâm nhìn, Long Tại Thiên thương nàng lo lắng, dù sao người khác cao lớn, cường tráng như hổ, ngoại thương một chút căn bản cũng không sao cả, nhưng xét lại Hoàng thái tử lại không giống như vậy. Mỗi ngày hắn đều ngồi hoặc nằm, cực ít rời khỏi chiếu, vận động lớn nhất cũng chỉ là đưa tay chỉ chỏ lấy chút đồ mà thôi. Thoạt nhìn là một người bị bệnh nguy kịch, lần này lại chảy máu, Điêu Điêu Tiểu Cửu sợ Hoàng thái tử cứ như vậy lập tức tiêu đời. Vậy thì nàng cùng Long Tại Thiên liền xong luôn. Mặc dù nàng rất vô tội, nhưng nghe Tam Thiểu sư huynh nói, người trong hoàng cung đều một đức hạnh kiểu Cúng Thất Tuần sư huynh, cơ bản không nói đạo lý. Nếu cá biệt có kẻ phân rõ phải trái, người kia trong hoàng cung cũng sống không được lâu.
Long Tại Thiên thấy bộ dáng khẩn trương của Điêu Điêu Tiểu Cửu, không vui hừ một tiếng. Sau đó trầm tĩnh lại, lại ngồi bên người Điêu Điêu Tiểu Cửu, cố ý vô tình nắm bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Điêu Điêu Tiểu Cửu, vừa thưởng thức vừa hỏi: “Gần đây ăn cái gì, mặt càng lúc càng múp thịt như vậy. Ngươi hiện tại không phải là bánh bao thông thường, mà là bánh bao lớn, hơn nữa còn là bánh bao thịt loại lớn.”
Hoàng thái tử nhẹ giọng nói: “Sao có thể nói một vị thục nữ như vậy?”
Long Tại Thiên cười vang…
Thục nữ! Điêu Điêu Tiểu Cửu?
Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không hài lòng nói: “Ngươi có thể gọi ta tiểu yêu, ta vừa nghe đến thục nữ liền dựng hết lông tóc lên. Cảm thấy bị lây nhiễm mùi của một đống sách cũ kỹ mốc meo!”
Nói giỡn, thục nữ có gì hay, nàng đây khinh thường! Giữ gìn một đống quy củ vớ vẩn không có một chút lợi ích nào đối với chính mình, trải qua cuộc sống bi thảm không thể tùy ý bản thân mong muốn, mười bốn mười lăm tuổi bắt đầu sống chết lập gia đình, chưa tới mười tám tuổi liền biến thành bà mẹ hai con, hai mươi tuổi chính thức cáo biệt tuổi thanh xuân, trở thành một bà chủ cười không hé môi ngồi không lật váy, giống như cục đất… giống như cuộc sống rập khuôn đã hình thành thì không thể thay đổi, ngẫm lại liền thấy đáng sợ!
Trên cơ bản một thục nữ nếu ở Điêu môn ngây ngốc ba ngày, không phải vì trầm mặc mà trở thành kẻ biến thái, thì nhất định vì những kẻ biến thái mà chết đi…
Đối với việc làm thục nữ, thứ cho Điêu Điêu khinh thường!
Trên thế giới này, cũng chỉ có yêu nữ là hay! Ít nhất không có người ép buộc yêu nữ sinh hài tử. Yêu nữ mỗi ngày không cần chịu trách nhiệm, đùa nghịch vui vẻ, vui chơi giải trí, mỗi ngày trải qua cuộc sống hạnh phúc thản nhiên tự đắc, như mây nhàn hạc dã… giống như đi dạo nơi này một chút, lay động lay động nơi đó một chút… Thật tốt a!
Hoàng thái tử nhất thời thất thần. Xem ra cũng là Long Tại Thiên hiểu rõ Điêu Điêu Tiểu Cửu.
Long Tại Thiên hừ lạnh một tiếng, có lẽ pháp lực Hoàng thái tử hơn xa Long Tại Thiên, nhưng đối với nữ nhân, Hoàng thái tử còn e thẹn một chút. Long Tại Thiên chính là kẻ sống giữa vạn hoa ngàn bướm, đối với loại nữ hài tử như Điêu Điêu Tiểu Cửu này mặc dù không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng nữ hài tử thiên hạ luôn luôn chung tính tình. Chỉ cần nắm đặc điểm tính tình của nàng, muốn đánh động trái tim các nàng cũng không phải chuyện quá khó khăn. Đương nhiên, Long Tại Thiên không thể không thừa nhận, tiểu yêu là tương đối phiền phức một chút.
Thoạt nhìn Hoàng thái tử đã nảy sinh tình cảm với tiểu yêu, nơi đây không hề… an toàn nữa. Cũng nên… mang tiểu yêu về Hàn Thanh Lâu trước rồi thực hiện dự định sau!
Công lực hiện tại của Long Tại Thiên, mặc dù không thể đánh thắng ca ca, nhưng vẫn có thể khiến cho đại ca nể mặt, không thể tùy tiện ra tay với Điêu Điêu Tiểu Cửu. Hơn nữa, biểu hiện của đại ca ngày đó cũng thật sự khác thường, hắn cũng muốn trở về thảo luận cho rõ ràng.
“Quấy rầy ngài đã lâu, ta đây liền mang Tiểu Cửu trở về.” Biết Hoàng thái tử không sao, Long Tại Thiên khởi hành cáo từ.
Hoàng thái tử thanh tú không địch lại cường thế của Long Tại Thiên, đành để Long Tại Thiên mang Điêu Điêu Tiểu Cửu đi. Điêu Điêu Tiểu Cửu liên tiếp quay đầu lại, vung ống tay áo lên, từ biệt Lưu Quang Cung mỹ vị…
Tại sao Long Tại Thiên đáng chết này nhất định phải đối nghịch với nàng đây, Long vương phủ có cái gì hay, đồ ăn không ngon như Lưu Quang Cung, đổi thành Điêu môn không có phong cách. Ai, tại sao mình trái lại lại nghe lời như vậy, bị một ánh mắt của Long Tại Thiên áp bức thành ý nghĩ ức chế bạo động đây. Ai!
Dọc theo đường đi Điêu Điêu Tiểu Cửu thở vắn than dài đều rơi vào mắt Long Tại Thiên, khiến Long Tại Thiên cực độ khó chịu, ở Lưu Quang Cung nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu cùng Hoàng thái tử ‘liếc mắt đưa tình’ thật sự là quá đủ rồi.
Bản thân cũng là vì nàng mới bất đắc dĩ rời đi, mới mấy ngày a, Điêu Điêu Tiểu Cửu tự nhiên liền có cái loại… yếu đuối của Hoàng thái tử, giờ còn dụ dỗ mê hoặc mọi người hơn. Thật sự là yêu pháp khôn cùng a!
Nghĩ đến trong phủ còn có một đại ca yêu tà, Long Tại Thiên thật muốn cảm thán “Không biết vì ai mà vất vả suy nghĩ đêm ngày”. Chút trình độ ấy của hắn có thể so với hai mươi năm học thành của đại ca sao?
Nhưng Ẩn đại nhân cực kỳ chắc chắn nói công lực hiện tại của Long Tại Thiên chỉ là không thông hiểu đạo lí, nếu có thời gian, nhất định sẽ trở thành thiên sư đệ nhất Đại Tề. Long Tại Thiên hiện tại đối với lời nói của Ẩn đại nhân tin phục không hề nghi ngờ.
(đương nhiên, nếu hiện tại hắn có thể thấy Ẩn đại nhân nước miếng văng ba nghìn trượng, dưới ánh đèn mắt phóng ánh sáng màu, thưởng thức bảo vật cùng một đống ngân phiếu của Long Tại Thiên, lộ ra sắc mặt cực hèn mọn, còn có thể bảo trì tự tin hiện tại hay không, thật sự là một vấn đề.)
Hai người tuy mang các tâm tư khác nhau nhưng cũng không ước hẹn mà cùng đi tới phòng ăn của Hàn Thanh Lâu.
Điêu Điêu Tiểu Cửu ở Lưu Quang Cung vui đến quên cả trời đất, đã sớm quên mất trên đời còn có người như Long Chi Hưng. Vừa về tới Hàn Thanh Lâu, ngồi ở phòng ăn chờ ăn không khỏi nghĩ tới hắn.
Điêu Điêu Tiểu Cửu thở dài một hơi, ai, nàng cũng về nhà thì hơn. Nhà này toàn siêu cấp biến thái, nàng nghĩ không làm ra chuyện gì có khi cũng bị chơi ngược.
“Bực bội tức giận cái gì?” Long Tại Thiên tốn hơi thừa lời, ở trước mặt hắn còn nghĩ đến nam nhân khác, thật sự là muốn tìm chết.
“Đại ca của ngươi đâu?” Điêu Điêu Tiểu Cửu hỏi thẳng tử huyệt của Long Tại Thiên.
Long Tại Thiên hết chỗ nói, trầm lặng một hồi, nói: “Ta sẽ không để hắn có cơ hội thứ hai, ta sẽ báo cha mẹ, tối nay liền cùng ngươi động phòng.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, thành thật nói: “Ta không muốn cùng ngươi động phòng.”
Long Tại Thiên cho là Điêu Điêu Tiểu Cửu đang cố kỵ chuyện danh phận, lên mặt gây khó dễ, cho nên nói an ủi nói: “Tiểu yêu, ngươi yên tâm, ta sẽ lấy lễ của sườn phi đối đãi với ngươi. Nếu Hoàng thượng không chỉ hôn cho ta, ta sẽ không cưới thêm người khác”
Một câu nói của Điêu Điêu Tiểu Cửu thành công khiến mặt Long Tại Thiên đen một nửa, “Ngươi có cưới người khác hay không không quan trọng, ta chủ yếu là không muốn gả cho ngươi.”
Long Tại Thiên cả giận nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự thông đồng với Hoàng thái tử.”
Long Tại Thiên một phát kéo tay Điêu Điêu Tiểu Cửu, mặt đều tức đến biến sắc, giọng nói căm hận: “Ngươi mới thấy hắn chỉ có ba ngày, lại dám… Ngươi, thật sự là… Ta đã nhìn lầm ngươi rồi, vốn dĩ ngươi cũng là…” Thanh âm của hắn càng ngày càng nghẹn, cơ hồ cũng không có cách nào biểu đạt đầy đủ tư tưởng nội tâm.
Đôi mi thanh tú của Điêu Điêu Tiểu Cửu nhíu lại nói: “Ngươi làm ta đau.”
Long Tại Thiên cả giận nói: “Ngươi chém ta một đao không cảm thấy gì, ta mới đâm ngươi một châm ngươi còn dám kêu đau!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu không giải thích được nói: “Ta nào có chém ngươi?”
Long Tại Thiên giọng nói căm hận: “Vậy ngươi tại sao phải gả cho Hoàng thái tử?”
Điêu Điêu Tiểu Cửu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chỉ một câu liền đá Long Tại Thiên trở về: “Hắn biết nấu đồ ăn!”
“Hai chuyện này có gì liên quan đến nhau?” Long Tại Thiên rất khiêm tốn, không ngại học hỏi kẻ dưới.
Vẻ mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu mơ mộng, mắt nhìn xa xăm, “Khi ta còn bé thì có một nguyện vọng vĩ đại…”
Long Tại Thiên vẻ mặt khiêm tốn học hỏi.
Điêu Điêu Tiểu Cửu tiếp tục nói: “Ta muốn gả cho một nam nhân pháp lực không cao cường hơn ta, chỉ có ta bắt nạt được hắn, hắn không thể đánh lại không thể bắt nạt ta.”
Long Tại Thiên lập tức rất chân chó nói: “Ta mới học pháp thuật ba ngày, khẳng định không cao cường như ngươi, nói nữa chúng ta ở chung một chỗ, hơn phân nửa là ngươi bắt nạt ta.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu rất hoài nghi nhìn hắn một cái, tiếp tục: “Ta hy vọng vị hôn phu của ta chuyện gì đều biết làm, ta… nhất định muốn như vậy, vừa ăn đồ ngon, vừa nhìn vị hôn phu của ta rửa tay làm canh cho ta. Một người làm một người ăn, tranh này không phải rất đẹp sao?”
Long Tại Thiên há hốc miệng, đã si ngốc, hắn không thể tưởng tượng hình ảnh Điêu Điêu Tiểu Cửu miêu tả có cái gì hay, chỉ cảm thấy tâm tính của Điêu Điêu Tiểu Cửu không lấy người không biết nấu ăn làm chồng rất có vấn đề, đại khái là do ở Điêu môn ngày tiếp nối đêm bị đói mà thành, đáng thương! Long Tại Thiên mới nảy sinh tức giận với Điêu Điêu Tiểu Cửu không lâu, lập tức tìm lý do tốt cho nàng, lại trở nên tao nhã.
Long Tại Thiên suy nghĩ, dụ dỗ thiếu nữ trưởng thành: “Ngươi phải biết rằng sở trường nấu thức ăn của một người cũng chỉ có hạn, nếu ăn đồ ăn của một người làm mãi thì cũng sẽ chán ngấy, sau khi chúng ta kết hôn, mời một hai trăm đầu bếp khắp nơi, để bọn họ làm món ăn sở trường, ta cùng với ngươi, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, không phải càng tốt hơn sao?”
Điêu Điêu Tiểu Cửu hơi hơi động tình, đúng vậy, cái ý nghĩ này mặc dù hơi quái, nhưng hình như càng thêm ngon miệng. Dùng ngon miệng để hình dung ý nghĩ, trừ Điêu Điêu Tiểu Cửu ra làm sao có người khác?
Long Tại Thiên không ngừng cố gắng nói: “Có người… biết làm canh ngọt, có người thiên vị làm lẩu, ngươi đừng nhìn Hoàng thái tử làm đồ ăn không tệ, nếu cùng nguyên liệu mà nói, luôn luôn có người làm ngon hơn so với hắn.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu gật đầu, tay ngọc của Long Tại Thiên đưa lên, chỉ hướng tên đầu bếp… đang bận việc nói: “Hắn… biết làm một món ăn ngon nhất, đó là bát trân nha thức. Lấy tám loại thịt khác nhau, trộn hỗn hợp, sau đó gian bớt thời giờ nha trong thức ăn, rót thịt vào, lại thêm gia vị hương liệu đảo đều, cuối cùng, hỗn hợp hương thịt cùng nha thức vừa đủ, thật sự là quá…”
Long tại còn chưa nói hết chuyện, Điêu Điêu Tiểu Cửu lại bắt đầu nuốt nước miếng, nói như vậy, gả cho Long Tại Thiên cũng không tệ có phải không? Hắc hắc…
Nàng có… nghĩ tỉ mỉ rằng, tại sao bản thân dễ dàng bị Long Tại Thiên lừa gạt như vậy, đối với hai tên nam nhân nàng muốn gả Hoàng thái tử cùng Liễu Liễu sư huynh, nàng phải dùng tâm tình gì mà đối mặt?
…………
Long Tại Thiên hầu hạ Điêu Điêu Tiểu Cửu ăn xong rồi, liền rời khỏi Hàn Thanh Lâu cùng cha mẹ thương lượng. Hắn muốn mau chóng chặt đứt ý nghĩ của đại ca, cam đoan an toàn cho Điêu Điêu Tiểu Cửu.
Long Tại Thiên phân phó Điêu Điêu Tiểu Cửu đi lại trong Hàn Thanh Lâu.
Điêu Điêu Tiểu Cửu trái lại rất nghe lời, bởi vì ăn no, nàng cũng muốn đi lại cho dễ tiêu hóa.
Cũng không cần người dẫn đường, dù sao Hàn Thanh Lâu này cũng không lớn, ở qua mấy ngày Điêu Điêu Tiểu Cửu nhắm mắt lại cũng sẽ không lạc đường, dọc theo đường đi thị nữ đều cung kính, so với… lúc trước lễ phép hơn nhiều. Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không để ý, chỉ cần người khác không phá chuyện của nàng, thế nào cũng được.
Nàng vui vui vẻ vẻ tiêu sái, lúc đi qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài, không nghĩ rằng lại thấy được Cơm Cái Xẻng. Đã lâu không gặp Cơm Cái Xẻng, Điêu Điêu Tiểu Cửu thiếu chút nữa quên mất trên đời này còn có nhân vật số 1như vậy.
Cơm Cái Xẻng còn đang cắt cỏ xanh bên hồ đây, thoạt nhìn không phải chơi, giống như có nhiệm vụ cắt thảo dược gì đó, phía sau nàng có hai ba loại cỏ xanh lớn nhỏ.
“Cơm Cái Xẻng.” Điêu Điêu Tiểu Cửu vui vẻ chạy đến bên cửa sổ gọi.
“Ai nha, là tiểu thư a!” Cơm Cái Xẻng cũng đứng dậy, đi tới.
Bụng Cơm Cái Xẻng thật to nha, Điêu Điêu Tiểu Cửu nghĩ thầm, mới mấy ngày không gặp, sao lại lớn thành dạng này? Chẳng lẽ… Bên trong có văn chương?(14)
Cơm Cái Xẻng thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn chăm chú bụng nàng, ngại ngùng nói: “Ma quỷ tiểu Hoàng Hoàng cho ta giữ lại một cái tiểu sinh mệnh, vốn ta định dùng vải bố buộc lại, sau Lê Nho Nhỏ thay ta nói với Long vương phi, hiện tại Long vương phi đã biết, nói chỉ cần ta có thể hầu hạ tiểu thư ngài thật tốt, sẽ để ta ở nơi này, sinh hạ hài tử.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu gật đầu nói: “Rất tốt a, nếu ngươi chấp nhận ở thì ở, nếu ở không được, thì phải đi núi Phượng Hoàng đến Điêu môn tìm ta Điêu Điêu Tiểu Cửu.”
Cơm Cái Xẻng nói: “A, tiểu thư, ngươi còn về Điêu môn a, ngài không phải ngày sau sẽ gả cho Nhị vương gia sao? Là ngày hôm trước Đại vương gia chọn được ngày kết hôn rồi đây? Hiện tại người trong phủ ai cũng đều biết.”
Ngày hôm trước? Ngày thứ nhất Long Tại Thiên học đạo pháp? Long Chi Hưng đang làm cái quỷ gì vậy? Hắn đang muốn thể hiện cái gì?
Điêu Điêu Tiểu Cửu mắt cười trầm mặc, không giải thích được tâm tư phức tạp gian nhân của Long Chi Hưng.
Cơm Cái Xẻng hỏi: “Ta nghe các nàng nói, Hoàng thượng chỉ một môn thân cho Nhị vương gia, là Hoa gia Nhị tiểu thư lần trước tới, cho nên, Đại vương gia nói ngươi là sườn phi, cũng không quan trọng, nên muốn dành ngày tốt cho chính phi dùng. Để Hoa gia Nhị tiểu thư nửa năm sau sẽ đón qua cửa, ngài thì… bái đường trước.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu lại càng không lý giải nổi, Long Tại Thiên nếu muốn kết hôn Hoa Tâm Nhị nũng nịu kia, tại sao lại không ở trước mặt bản thân nàng giả bộ trinh tiết liệt nữ, nàng nhớ ra, Long Tại Thiên đích xác nói qua “Tiểu yêu, ngươi yên tâm, ta sẽ lấy lễ của sườn phi đối đãi với ngươi. Nếu Hoàng thượng không chỉ hôn cho ta, ta sẽ không cưới thêm người khác”
Đúng vậy, hiện tại Hoàng thượng đã chỉ hôn cho hắn, hắn đương nhiên sẽ cưới người khác. Hắn nói thật hay, muốn một đám hoa đều được, lót bên trong áo hay che mặt mũi đều ổn. Đáng tiếc, nàng cũng không dễ bị bắt nạt như vậy. Muốn nàng gả cho hai vị hôn phu nàng còn có thể suy nghĩ, muốn nàng cùng một đống nữ nhân tranh giành tình nhân cướp một nam nhân nàng vốn cũng không tình nguyện gả cho, thì nàng đúng là bị bệnh!
Huống chi người đàn bà kia là Hoa Tâm Nhị, các nàng trời sanh không hiểu chuyện! Nhưng Điêu Điêu Tiểu Cửu tự nhận là người biết phân rõ phải trái, cho nên nàng nén tức giận ở lại, chờ Long Tại Thiên trở về cho nàng một lời giải thích.
Đương nhiên, nàng không tức, thật sự, tại sao nàng phải tức giận. Đến bây giờ nàng còn không nói muốn gả cho hắn đây! Hừ! Long Tại Thiên đáng chết này!
Long Tại Thiên đã trở về, nghe được thị nữ truyền lời, Điêu Điêu Tiểu Cửu đã chờ hắn một hồi, lập tức trong lòng Long Tại Thiên có dự cảm không tốt. Chẳng lẻ Điêu Điêu Tiểu Cửu đã biết? Không thể nào, ai dám lớn gan như vậy, sợ là không muốn ở lại Hàn Thanh Lâu đi?
Điêu Điêu Tiểu Cửu chắc chỉ muốn biết phát triển của chuyện thôi, Long Tại Thiên an ủi bản thân, đi tới gian phòng Điêu Điêu Tiểu Cửu.
Ngoài ý muốn của Long Tại Thiên, Điêu Điêu Tiểu Cửu không ngủ, chỉ ngồi trên cửa sổ, hai tay ôm đầu gối, trầm tư không nói.
Điêu Điêu Tiểu Cửu rất ít khi có bộ dáng buồn xuân thương thu như thế. Cho nên Long Tại Thiên cho rằng nhất định là có chuyện lớn xảy ra.
“Làm sao vậy?” Thanh âm Long Tại Thiên nhu hòa như mộng, nhưng nghe đến trong tai Điêu Điêu Tiểu Cửu lại chỉ là dụ dỗ dối trá.
Không để ý tới hắn. Hừ!
“Hai ngày sau chúng ta sẽ thành thân, ta truyền thư cho Đại bá, hắn cũng đồng ý rồi.” Long Tại Thiên lấy ra văn kiện chứng minh, đương nhiên trên mặt tờ giấy trắng vẽ một cái vòng tròn cong vẹo. Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng, Đại bá thật sự là lợi hại, bản thân gả cho ai hắn đều đồng ý. Cho là đang bán thịt heo sao? Chỉ để ý giá tiền thích hợp, mặc kệ ai mua đều được?!
“Ngươi không có lời khác muốn nói?” Ánh mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn Long Tại Thiên, hỏi thật sự nghiêm túc.
Long Tại Thiên tắc nghẹn cứng lại, nói: “Ngươi muốn nghe cái gì đây?”
Ánh mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu cô đơn, lại lần nữa trở lại chân trời, mây trắng lơ lửng trên trời lam, khiến cho người ta có ý nghĩ muốn như cánh chim bay thẳng lên chín tầng mây.
Long Tại Thiên cẩn thận ôm Điêu Điêu Tiểu Cửu, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không giãy dụa, mặc kệ không để ý.
…………
Lại là ác mộng…
Hơn nữa Điêu Điêu Tiểu Cửu chẳng những có thể tỉnh táo biết bản thân đang gặp ác mộng, lại còn biết bản thân là rơi vào một cái mộng cũ…
Nơi đó là sa mạc, khắp bầu trời…
Điêu Điêu Tiểu Cửu độc hành trong thế giới cát bụi màu vàng này, bốn phía nhìn không thấy bờ, trừ cát vàng ra, cũng chỉ có một vòng nhàn nhạt, màu đỏ trên trời…
Từ cát vàng một hạt lại một hạt thổi chồng chất từ từ đi ra người khổng lồ cường tráng vô cùng, một nam nhân đầu bóng lưỡng mắt lộ ra ánh sáng hung ác, động tác chậm chạp, tiến công hướng nàng!
Điêu Điêu Tiểu Cửu chạy trối chết…
Nam nhân cát vàng to lớn đầu bóng lưỡng, phát ra tiếng gọi thâm trầm ha ha quái đản… Mở rộng hai tay, bày ra tạo hình, từ phía sau không nhanh không chậm đuổi theo nàng, trong tiếng thét chói tai của Điêu Điêu Tiểu Cửu, nuốt sống tất cả hô hấp của nàng…
Điêu Điêu Tiểu Cửu từ từ nhắm hai mắt, mãnh liệt lắc đầu, làm sao cũng không thoát khỏi cảm giác cực độ áp lực hít thở không thông như thế.
Thật khó chịu… mộng cũ dây dưa nàng nhiều năm!
Ai tới cứu cứu nàng! Mộng thường xuyên làm tới chỗ này thì sẽ kết thúc, nàng sẽ trong cực độ đau khổ tỉnh lại, nhưng trong lòng lại chỉ có một loại cảm giác đau đớn cực kỳ, không quên được… Giãy dụa, Điêu Điêu Tiểu Cửu khẩn cầu, nhanh để ta tỉnh lại đi, ta đau khổ quá!
Đột nhiên có một cánh tay, từ trong cát vàng nặng nề đi ra, nắm nàng, lôi nàng ra, đây là cảnh tượng trước kia chưa bao giờ mơ thấy qua.
Trong lúc nàng sắp thua lại có người xuất thủ cứu nàng, đây có lẽ là chính là khát cầu trong mộng của nàng đi.
Mắt nàng bị cát vàng phủ mờ, chỉ trong nháy mắt hơi hơi mở ra, thấy người kia là một nam nhân, cao lớn, áo trắng, tóc đen… Không hơn.
Sau đó người áo trắng liền mang theo nàng chạy như điên, chạy như điên, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không biết bản thân cũng có thể chạy nhanh như vậy, gió cát quật vào mặt nàng, hơi đau một chút, sau đó nam tử áo trắng, dùng một khối vải trắng che mặt nàng, tiếp tục vượt bão táp…
Hấp tấp chạy, gió bên tai, nguy hiểm ở phía sau, có thể dựa vào người đang phía trước, còn kéo chặt tay nàng, tâm tình của nàng lập tức liền không giống mới vừa rồi, chỉ cảm thấy mộng này, cho dù không lập tức tỉnh lại, cũng không sao.
Chỉ cảm thấy trên tay truyền đến lực, mạnh như vậy, nắm đến mức nàng hơi đau, nhưng khiến nàng cảm thấy an toàn.
An toàn, đúng vậy, Điêu Điêu Tiểu Cửu nghĩ đến từ đó, an toàn! Mặc dù nàng hình như luôn luôn không cần an toàn của mình, nhưng trong mộng lại thích cái từ này như vậy. Điêu Điêu Tiểu Cửu hắc hắc cười, không trách được nhà người ta nói mộng là trái ngược thực tế đây…
Sau đó, nàng an tĩnh tỉnh lại, tay vẫn bị nắm. Dưới ánh trăng, một nam tử áo trắng ngồi trước giường nàng, một khuôn mặt tuấn dật cực kỳ quen thuộc ấm áp như xuân ở trước mặt nàng…
“Nhạn đại sư huynh!” Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên nghẹn ngào, nhào vào trong lòng nam tử áo trắng!
Ở thế giới này… người che chở Điêu Điêu Tiểu Cửu nhất không ai hơn Nhạn đại sư huynh. Điêu Điêu Tiểu Cửu từ lúc có trí nhớ tới nay, vô luận phạm sai lầm gì, chưa từng bị Nhạn đại sư huynh mắng qua một lần. Hơn nữa vô luận là ai bắt nạt Điêu Điêu Tiểu Cửu, Nhạn đại sư huynh tất sẽ vì nàng ra mặt, cũng không ngoại lệ.
Chỉ cần Nhạn đại sư huynh ở nhà, Điêu Điêu Tiểu Cửu ở Điêu môn có thể hoành hành ngang ngược, ai cũng không sợ. Mặc dù hiển nhiên sẽ không đấu với Tam Thiểu sư huynh cùng Cúng Thất Tuần sư huynh, nhưng là, chuyện xấu rõ ràng sẽ làm nhiều hơn một ít, có khi dù không có chuyện gì, nàng cũng muốn dẫn đến có chuyện, hưởng thụ quan tâm yêu thương cùng che chở thân thiết của Nhạn đại sư huynh.
Ở trên đời này căn bản không có bất cứ… nam nhân nào có thể bằng Nhạn đại sư huynh. Trong cảm nhận của Điêu Điêu Tiểu Cửu, Nhạn đại sư huynh là người thần thông quảng đại.
Nhạn đại sư huynh gia thế mặc dù thông thường, nhưng lớn lên có thể đăng nhập sách tiên, ngươi chỉ cần chú ý nhìn hắn, sẽ phát hiện, vốn dĩ ngọc thụ lâm phong là ý tứ này a! Vốn dĩ nho nhã phong lưu lại có thể đến loại trình độ này, vốn dĩ một nam nhân có thể nghiêng nước nghiêng thành như vậy mà lại vẫn nam tử khí khái. Vóc người hắn cực cao, thon dài mà vẫn rắn chắc khỏe mạnh. Da tay như ngọc, chẳng những trắng mà còn có một loại cảm giác cứng rắn đặc biệt nam tính. Mi cùng tóc đều đen tuyền tỏa sáng, lưu quang tràn đầy, khiến người ta biết vốn dĩ màu ánh sáng đã đẹp đến mức trở thành nhân tố không thể thiếu được. Ánh mắt sâu không lường được mặc dù lộ ra ôn nhuận vui vẻ, nhưng cho người ta có cảm giác xa cách không thể tùy ý thân cận. Đó là một loại cao quý chân chính cùng nho nhã cực hạn hỗn hợp thành một loại lực hấp dẫn lớn không thể diễn tả nổi. Cằm hắn sắc nét, ở giữa có một vết lõm. Càng làm cho vẻ đẹp của hắn thêm phần nam tử kiên nghị. Dù sao mỗi một tấc mỗi một phân của hắn đều khéo léo sánh như thiên thần vậy, hoàn mỹ không sứt mẻ tì vết.
Quanh Điêu môn hơn mười dặm, ai chẳng biết Điêu môn có một người tuyệt thế xinh đẹp. Đương nhiên mấy vị sư huynh khác chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng mỗi người mỗi vẻ, nhưng chỉ cần cùng Nhạn đại sư huynh so sánh, lập tức bị đạp ra rìa. Trừ Long Tại Thiên ra, Điêu Điêu Tiểu Cửu chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân nào có thể ganh đua sắc đẹp với Nhạn đại sư huynh.
Điêu Điêu Tiểu Cửu bị sắc đẹp quen làm hư yêu nhãn, nam sắc bình thường không thể lọt mắt.
“Điêu Điêu!” Thanh âm Nhạn đại ôn như nước mùa xuân vỗ bờ, khiến người ta như gặp gió xuân, có cảm giác buồn ngủ.
Điêu Điêu Tiểu Cửu hạnh phúc chớp chớp mắt, nghĩ thầm, Nhạn đại sư huynh đã tới rồi, hiện tại bản thân rất an toàn. Cái tên biến thái Long Chi Hưng kia, hắc hắc… Ngày mai thì ngươi sẽ đẹp mặt.
Tay Nhạn đại sư huynh một chút cũng không dính nhiễm ham muốn tình dục nhẹ vỗ lưng Điêu Điêu Tiểu Cửu, mới nửa tháng không gặp, ai, thật là một tiểu tử khiến cho người ta quan tâm không ngừng! Bản thân mới xuất môn mấy ngày a, nàng liền hôm nay gả cho Long Tại Thiên, ngày mai gả Hoàng thái tử, ngày sau lại gả Long Tại Thiên, gây sức ép khiến Điêu môn trên dưới hưng phấn mà lo lắng, đều muốn tới đây xem Điêu Điêu Tiểu Cửu rốt cục sẽ gả cho ai, Cúng Thất Tuần sư huynh còn lo lắng, có thể… đều gả Điêu Điêu Tiểu Cửu cho cả hai nam nhân hay không. Ha ha…
Hắn cũng trước tiên mang cái tiểu tai họa này… về đã. Lá số tử vi kỳ dị, hoàng thất Đại Tề Quốc tất có thay đổi lớn, Điêu Điêu Tiểu Cửu ở đây không an toàn, cũng về Điêu môn tránh một thời gian rồi nói sau. Dù sao nàng còn nhỏ, qua một năm rưỡi nữa cũng không sao.
“Cùng ta trở về đi thôi!” Nhạn đại sư huynh cười nói. Biết rằng Điêu Điêu Tiểu Cửu nhất định sẽ đồng ý. Nàng từ nhỏ đến lớn đều như vậy, còn chưa từng một lần ngỗ nghịch ý kiến bản thân đây.
Điêu Điêu Tiểu Cửu do dự một chút, sau đó, ngẩng đầu, hiển nhiên buồn ngủ đã tiêu, buồn bã bĩu môi, nhẹ nhàng nói: “Ta tạm thời còn không quá muốn trở về.”
Nhạn đại sư huynh vỗ về tay Điêu Điêu Tiểu Cửu, sau đó tiếp tục…
“Không sao, ngươi biết, chỉ cần là quyết định của ngươi, ta cuối cùng là sẽ giúp ngươi.” Thanh âm Nhạn đại sư huynh vẫn như gió xuân phất liễu, thành công khiến Điêu Điêu Tiểu Cửu rơi lệ.
Ánh trăng như nước, lẳng lặng chiếu trên mặt mũi nam tử áo trắng tuấn dật, trong cặp… mắt nhỏ kia… giống như bao hàm ý cưng chiều nhìn nhân nhi nhỏ xinh trong lòng, như nhìn một sủng vật nhỏ mặc dù tùy hứng nhưng lại đáng yêu nhu thuận nói không nên lời.
Bảo vệ Điêu Điêu Tiểu Cửu, hình như đã là một bộ phận tạo thành thân thể hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT