Điêu Điêu Tiểu Cửu ngủ một giấc tỉnh lại, đã gần đến ngọ.
Long Tại Thiên nửa nằm ở một bên, cũng đã ngủ thiếp đi. Khuôn mặt anh tuấn có vài phần mỏi mệt, lông mi thật dài hơi hơi chớp động, trên da thịt xanh ngọc lưu lại một vài vết thâm.
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng nhúc nhích, Long Tại Thiên lập tức mở mắt ra, nhìn về phía Điêu Điêu Tiểu Cửu. Lúc đầu bị giật mình mê mang tỉnh lại, một hồi sau liền lộ ra khuôn mặt tươi cười ấm áp như xuân, thanh âm cũng đặc biệt mềm mại: “Tiểu yêu, tỉnh rồi hả?!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu gật gật đầu, trên người đau quá nha, tên Long Chi Hưng đáng chết này, chờ bổn tiểu thư khôi phục, nhất định phải chỉnh ngươi đến mức cha mẹ cũng không nhận ra ngươi. Hừ!
“Chúng ta đi ăn cái gì, sau đó, ta mang ngươi đi một nơi chơi đùa.” Long Tại Thiên sủng nịch nói.
“Nơi chơi đùa, hắc hắc, ta rất muốn đi!” Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức đứng lên, đủ loại đau đớn hôm qua lập tức bị quên lãng. Không, không phải không nhớ kỹ, chỉ là tạm thời không nhớ rõ, đại ân đại đức của Long Chi Hưng, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng khó lòng quên nổi, chỉ là thực tế không thuận lợi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích thôi.
Điêu Điêu Tiểu Cửu từ nhỏ bị sư huynh biến thái ngược thành quen, biết rõ đạo lý quân tử báo thù, mười năm không muộn. Cẩn thận xem xét tình hình, sau này chắc chắn sẽ tùy thời báo thù, cần gì mỗi ngày đều phải tâm tâm niệm niệm, độc nhỏ thù dai khiến bản thân không thoải mái.
Long Tại Thiên thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu rất có tinh thần, mắt to trong sáng không có lấy một tia mây mù, chỉ cười cười lắc đầu, cũng chỉ có nữ hài tử tiểu yêu này, kiên cường giấu trong vui vẻ, không khóc sướt mướt phô bày vẻ đáng thương cùng bất lực, mới càng đáng để hắn yêu thương quý trọng! Trải qua thảm sự đêm qua, Điêu Điêu Tiểu Cửu lại có thể không… bị ảnh hưởng chút nào, ngây thơ như vậy nhanh chóng vui vẻ trở lại như vậy, không thể không nói năng lực khôi phục biến thái cũng rất mạnh.
Thật sự thì nghĩ thoáng ra, có rất nhiều đau khổ đều là do thế tục áp đặt lên giới nữ.
Nếu như tay ngươi hoặc chân thậm chí là đầu bị người đánh, ngươi đương nhiên sẽ đau khổ, nhưng bị thương còn tốt hơn, tám phần cũng không cần nhớ kỹ, nhưng nếu một nữ hài tử bị người cưỡng hiếp, việc này có lẽ sẽ tạo thành bóng ma cả đời trong lòng nàng, cực kỳ khó có thể quên, hơn nữa sẽ phải chịu sự khinh bỉ của người chung quanh.
Thật ra cũng chỉ là một miếng màng nho nhỏ bị rách. Hơn nữa căn bản không phải lỗi của bản thân nữ hài tử. Cũng giống như bị người đánh vỡ đầu, đây là lỗi của người khác, là bản thân nàng không cách nào khống chế được. Bản thân nàng sẽ không bởi vậy mà trở nên không thuần khiết không tốt đẹp, nếu như thật sự bị thương, thân thể kia đã sớm khỏi hẳn, nhưng tâm lý lại rất lâu cũng không cách nào quên được!
Tất cả cũng chỉ là… chuẩn tắc đạo đức con mẹ nó cực kỳ không công bằng mà những nam nhân ra vẻ đạo mạo này áp đặt trên thân nữ nhân thôi.
Bởi vì Điêu Điêu Tiểu Cửu không chịu qua sự… giáo dục đạo đức chó má này, cho nên nàng căn bản cũng không biết bản thân còn cần phải vì thương tổn đã bị mà phải thành kính sám hối với thế nhân.
Đây có lẽ chắc chắn là nơi… hấp dẫn người nhất của nàng, không bị những… đạo đức không nhân tính này ô nhiễm, cho nên nàng đặc biệt tinh khiết tự nhiên.
Đây mới là tiểu yêu đáng yêu của chúng ta, Điêu Điêu Tiểu Cửu, nói nàng vô lo vô nghĩ cũng được, mới đau đã quên cũng tốt, nàng là người vui vẻ, sẽ không bởi vì chịu qua ngược đãi nho nhỏ, liền thay đổi thiên tính của nàng. Quan trọng nhất là, núp trong sự ngây thơ của nàng chính là một loại ý chí cực kiên cường bất khuất.
Nàng, không dễ dàng gục ngã như vậy.
(Ta cuồng nhiệt thích nữ tử kiên cường bất khuất, trong sách của ta các nữ chủ cũng đều có tính chất đặc biệt gần như biến thái này, có thể hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, cũng có thể ứng phó những đả kích của cuộc sống. Đối với nữ nhân mềm mại yếu đuối, ta từ trước đến giờ xin miễn, thứ lỗi cho kẻ bất tài!
Ta nếu xem một quyển sách nữ chủ đến bước đi cũng phải nam nhân đỡ, không có nam nhân liền tìm cái chết, thật sự muốn phản động đi hành hung cho nàng dừng lại. Người không tự lập sẽ không được người ta yêu.
Hy vọng thân hữu độc giả đều tự mình nắm giữ vận mệnh của mình, trải qua những ngày hạnh phúc khi còn sống. Hắc hắc…)
……
“Oa, ôi chao, nơi này là Hoàng cung sao?! So với nhà ngươi còn lớn hơn hoa lệ hơn!” Điêu Điêu Tiểu Cửu thán phục, hàm chứa trong nụ cười nho nhỏ tất cả đều là vẻ mặt khó có thể tin nổi.
Long Tại Thiên cười cười, hắn bắt chéo tay, đi bên cạnh Điêu Điêu Tiểu Cửu, vẻ mặt nhu hòa.
Hoàng cung thực sự cực lớn cực đẹp, hết sức xa xỉ, nội kỳ hoa dị thảo trong ngự hoa viên này đã đủ cho toàn bộ dân chúng Đại Tề qua ăn dùng tới một năm.
Đại Tề qua mấy năm nay mưa thuận gió hòa, số lượng thuế ngân hàng năm nộp lên khổng lồ nhưng cũng chỉ đủ một năm chi phí.
Long Tại Thiên càng ưa thích cách làm của quốc quân Đại Hạ Quốc Hàn Khặc Thiểu đế, nghe nói hắn quy định trong ba năm không cho xây dựng rầm rộ, không cho thê thiếp của quan viên vượt quá ba người, một quý làm xiêm y không thể vượt quá 3 bộ, dùng bữa không được vượt quá 6 món thức ăn. Chính hắn cũng tuân thủ đạo pháp này, chỉ cưới 3 phi, hơn nữa chính hắn mỗi ngày bình thường dùng bữa không hề vượt quá 12 món thức ăn.
Những… chuyện này đương nhiên đều rất nhỏ, nhưng bởi vì rất nhỏ bởi vì cụ thể nên càng có thể khiến cho dân chúng hiểu rõ. Long Tại Thiên cho rằng về phương diện thu phục lòng người, Hàn Khặc Thiểu đế đã vượt xa so với Thái tử quốc gia đời trước.
Đại Hạ Quốc tam quyền phân lập đã lâu, lòng dân tan rã, thực lực của một nước cực yếu, nếu như không có Hàn Khặc Thiểu đế bậc quân chủ trời sanh này tới làm chủ đại cục, sớm muộn gì cũng sẽ bị Tề, Sở, Nguyệt, Vi Vô… các cường quốc thâu tóm.
Nếu như hắn là quân chủ Đại Tề Quốc, hiện tại căn bản là sẽ không an vui hưởng lạc, mà sẽ tập trung binh lực liên hợp Hạ Quốc tả hữu tướng… tấn công nước Hạ trước, khiến Hạ thần phục Tề. Đây chính là cơ hội tốt trăm năm khó gặp.
Đáng tiếc, Tề Hoàng của bọn họ hoang dâm vô độ, an vui hưởng lạc, căn bản không làm dự định phiền phức này, chẳng những không tấn công Hạ, còn khen Vô Vi Quốc cường đại nhất, nói muốn hướng vị… Thái hậu lòng dạ độc ác, mỹ mạo vô song của Vô Vi kia cầu hôn, hic, thật sự là khiến người khác không còn gì để nói nổi, cũng nhờ Tề Hoàng đế mặc dù hồ đồ nhưng vẫn tư cách tốt vô song, vận khí thật tốt, Đại Tề Quốc ở trong tay hắn vẫn duy trì cục diện cường uy.
Nhưng theo cái nhìn của Long Tại Thiên, đây cũng chỉ là sa cơ lỡ vận, thời gian sẽ không quá dài. Hoàng thái tử nếu quy tiên, Tề Quốc tất sẽ rơi vào cục diện phân tranh, ca ca cùng các Tề An vương khác tất sẽ tranh đoạt đến trời long đất lở. Ca ca cùng Hoàng đế huyết thống khá gần, mà Tề An vương là hoàng tộc còn lại của họ Tề, vốn ở trong triều đã sớm có người ủng hộ. Hơn nữa hai người… Hừ!
Hai người kia ai làm Hoàng đế đều tránh không khỏi sinh linh đồ thán.
Hắn một mực hy vọng ca ca làm chủ, bản thân hiệp trợ là tốt rồi, tuân theo đủ loại pháp lệnh không hài hòa của ca ca cuồng vọng tự đại. Nhưng tình cảm của hắn cùng với ca ca, ở đêm qua đã sụp đổ như nước lũ, một đi không trở lại, hắn đại khái sẽ đem tiểu yêu đi Sở Quốc chạy nạn.
Sở Quốc hoàng tử giao hảo với hắn, hơn nữa từ Sở qua Đại Tề đường cũng cực kỳ dài lại còn cách Hạ Quốc ở giữa, cũng không thể trực tiếp vượt qua phân cách. Chỉ là, dân chúng Đại Tề bọn họ sẽ sao đây? Long Tại Thiên không khỏi sinh ra ưu phiền trách trời thương dân.
Lấy địa vị cao của hắn, cho tới bây giờ đều vì ưu sầu của thiên hạ mà ưu sầu nha!
Oa, nhìn xem, ôi chao, đó là một đám chim công, các ngươi nói nhiều thứ vậy, nơi này lại nhiều như vậy, từng con từng con. Điêu Điêu Tiểu Cửu bĩu môi, chỉ vào một đàn chim mỹ lệ đuôi dài lông vũ màu xanh bên núi giả mà gọi.
Long Tại Thiên không ra, có ai biết Hoàng thái tử ốm yếu của Đại Tề Quốc đang cực lực duy trì chi tiêu hằng ngày càng lúc càng khổng lồ của Đại Tề Quốc đây.
Những… chim công này một con chính là thuế ngân cả năm của một cái huyện, hơn nữa chim công Hoàng thái tử xuất ra bán đều không có khả năng sinh đẻ. Hơn nữa sống lâu lắm cũng chỉ ba năm mà thôi. Mà chim công cũng là một trong những thức thần tốt nhất trên đời. Chẳng những thiên sư Đại Tề muốn có, biệt quốc cũng thường xuyên tới Đại Tề mua. Những… chim công này thu vào cũng đủ các vị quan to của bộ tài chính… nhàn hạ dài hơi.
Long Tại Thiên cười thầm, Hoàng thái tử là một cao thủ kiếm tiền, nhưng vẫn không thể coi như một vị quân vương chân chính. Không thâu tóm chính trị vào tay mình, cải cách pháp lệnh, dù có kiếm nhiều hơn thì những người làm quan lại sẽ càng nhiều, dục vọng cho tới bây giờ như một cái hang không đáy không cách nào lấp đầy.
Hơn nữa thân thể Hoàng thái tử luôn luôn không tốt, thậm chí còn cực kỳ không tốt. Nếu không phải bản thân hắn là một thiên sư cực cao siêu mà nói, dùng Tỏa Hồn Chú khóa lại bản thân, hắn đã sớm đi về cõi tiên.
Nhưng Long Tại Thiên rất thích Hoàng thái tử, thậm chí còn có đôi khi sự kính trọng vượt qua cả ca ca của chính mình.
Điêu Điêu Tiểu Cửu kêu sợ hãi không ngừng, lúc này hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Trước mặt nàng là một cây cột màu đỏ thật lớn, có một gian vật tư lớn như vậy ở nơi này, thật kỳ quái nha. Sau đó Điêu Điêu Tiểu Cửu mới nhìn lại… Nhìn lại… Nhìn…. Đi…
Cao mười bảy mười tám trượng, trước mặt cây cột thật lớn này lại là tòa cung điện!
Một tòa cung điện chân chính, nguy nga lộng lẫy!
Cung điện này nhỏ như vậy, nhỏ đến mức chỉ lớn bằng ba bốn gian phòng của nhà bình thường vậy, tinh sảo như vậy, ngọc ngà trân bảo bao quanh, hơn nữa, cuối cùng… khiến Điêu Điêu Tiểu Cửu cảm thán nhất, là sao nó lại tọa lạc ở nơi cao như vậy. Hơn nữa căn bản quanh nó không có cái cột nào khác!
Không phải có một cây cột khác mà nàng không thấy chứ? Điêu Điêu Tiểu Cửu buông… tay Long Tại Thiên ra, nhanh chóng ôm cây cột chạy loạn vòng quanh, không có, không có, cái gì cũng không có!
Long Tại Thiên nhìn bộ dáng Điêu Điêu Tiểu Cửu, cười…
Không có cách, thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu hắn sẽ cảm thấy tâm tình rất tốt. Bởi vì yêu, cho nên muốn cố gắng phấn đấu, ít nhất, cũng để hắn có thể bảo vệ được người yêu!
Long Tại Thiên đưa tay gọi một con chim công, con chim như nhà thông thái… liếc mắt nhìn bọn họ, xoay người bay lên trời xanh, tư thái đẹp đẽ, tà tà bay vào trong điện…
Một lát sau, có một thanh âm truyền tới, lại còn cực cao như gặp phải quỷ khiến cho người ta biết rõ là từ nơi xa cung điện truyền đến, truyền tới gần bên tai, nhưng cực nhỏ cực vô lực, dường như tiếng chủ nhân: “Bạn phương xa tới, vui quên trời đất!”
Lại là một kẻ thích ngâm thơ. Mặt bánh bao của Điêu Điêu Tiểu Cửu bắt đầu co rút, trải qua đêm qua, nàng đối với nam nhân hơi một tí là ngâm thơ càng không có ấn tượng tốt. Cúng Thất Tuần sư huynh biến thái nhất của nhà nàng cũng là một người điên mở miệng thành văn, nàng mãnh liệt thù hận những… nam nhân miệng đầy lý, hồ, giả, dã, không biết nói tiếng người này!
“Mùi hoa điệp từ trước đến nay, chủ nhà phong nhã khách ân cần.” Long Tại Thiên thành công khiến con mắt sáng của Điêu Điêu Tiểu Cửu càng mờ mịt một đám sương mù, hai nam nhân này thơ tới thơ lui, không để cho người ta sống sao.
Một tiếng cười khẽ, mị hoặc lướt nhẹ, sau đó một vật chậm rãi mà hiện ra.
Điêu Điêu Tiểu Cửu kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn, chính là…
Là, là một cái cung trang đại mỹ nữ?!
Tại sao nói là một đại mỹ nữ đây?
Bởi vì người ra là một mỹ nữ, tuy mỹ nữ tỉ lệ rất chuẩn nhưng thân hình lại rất lớn, đại khái lớn gấp hai người bình thường vậy, sau khi ra ôm Long Tại Thiên cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu mỗi tay một người, giống như ôm hài tử, lại xoay người nhẹ nhàng mà đi lên.
Điêu Điêu Tiểu Cửu hết sức hiếu kỳ, không tự chủ được vươn tay ra sờ sờ bạch thỏ của đại mỹ nữ, mềm nhũn, nhưng lại không phải cái loại… mềm mại của thân thể, mà là…
Không chờ nàng suy nghĩ ra, bọn họ đã lên đến nơi rồi.
Nói thật ra, cung điện này bề ngoài rất nguy nga tráng lệ, bên trong lại cực kỳ bình thường. Đến văn kiện gia cụ cũng đều không có, hơn nữa bốn phía thông gió, khắp nơi đều treo một ít gấm mạn màu lam nhạt, mặt đất rất trơn nhẵn, lại chỉ trải có 2 cái chiếu, cái gì cũng không có.
Nhưng không có gì kiểu này cũng đúng, vốn dĩ cung điện này cực kỳ diễm lệ nếu không đặt đồ phàm tục xuống sẽ thăng hoa thành một loại cảm giác cực thanh tịnh.
Một thiếu niên nằm nghiêng trên một cái ghế, mỉm cười nhìn bọn họ.
Da thịt thiếu niên trắng xanh, hiển nhiên là thân thể không khỏe, nhưng ngũ quan lại cực kỳ thanh tú, thấy hắn, sẽ biết cái gì gọi là thanh thanh tú lệ được phát huy đến cực hạn. Hàng mi nhỏ không che được đôi mắt hẹp dài, màu máu cũng không tươi hơn môi mỏng của hắn. Nhưng lại có một loại khí chất cực nhẹ nhàng, không phải khí chất vương giả, mà lại thắng cả vương giả, cực tôn cực quý, khiến người khác sinh lòng kính trọng cùng thương tiếc. Bình thường hai loại tâm tình này cực ít có thể đan vào chung một chỗ, nhưng vừa thấy thiếu niên này, sẽ không khỏi sinh ra cảm giác như vậy.
Vị… mỹ nhân cao to kia lại không thấy đâu.
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn xung quanh, cung điện này thông thoáng, căn bản không giấu được đồ, một người lớn vậy là không thể tự nhiên biến mất.
Điêu Điêu Tiểu Cửu gật gật đầu, thật ra nàng không có hứng thú với trà, nhưng trong thanh âm thiếu niên có một thứ, khiến cho người ta không thể không thần phục.
Hương khí Trà Vân Vụ đặc biệt tràn ngập…
Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện hai chén trà, Long Tại Thiên cầm lên một chén, xuyên qua lớp sương mù mỏng manh của chén trà lẳng lặng dừng bên thiếu niên, im lặng rất lâu, mới nhẹ nhàng phun ra một câu: “Ta tìm được người kia rồi”
Thiếu niên xoay người nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu, cười, không nói.
Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng cầm chén lên, uống một hớp, trà này có hoa cùng cỏ mới hái xuống đặc biệt có mùi sức sống thơm ngát, mùi vị rất tốt, nàng lần đầu tiên thấy thích uống trà. Điêu Điêu Tiểu Cửu một khi vui vẻ, mặt bánh bao nho nhỏ lại bắt đầu hé ra nụ cười, mắt nheo nheo có thể khiến cho Long Tại Thiên say chết ở bên trong.
Long Tại Thiên bỏ thêm một câu: “Thay ta bảo vệ nàng!”
Thiếu niên cười, gật đầu, hỏi: “Ngươi thì sao?”
Long Tại Thiên nói: “Ta muốn đi học.”
Thiếu niên nói: “Ngươi đi đi!”
Long Tại Thiên liếc mắt nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu, suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu yêu, ở chỗ này chờ ta.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên nhăn mi lại, vẻ mặt sầu lo.
Long Tại Thiên đột nhiên sinh ra một cỗ nhu tình, thanh âm điềm tĩnh như nước: “Đừng lo lắng, ta sẽ trở về rất nhanh” Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, trong lòng nghi ngờ nghiêm túc hỏi: “Nơi này có thịt nướng ăn không?”
Thiếu niên này thoạt nhìn không phải thực sự là cao nhân đạo giáo, Điêu Điêu Tiểu Cửu rất lo lắng ở chỗ này sẽ phải ăn gió ngủ đường. Nàng chính là người không thịt không vui.
Long Tại Thiên cùng thiếu niên nhìn nhau, trên mặt đều treo 3 vạch đen!
Tiểu yêu này!
………………..
Long Tại Thiên đi, Điêu Điêu Tiểu Cửu cùng thiếu niên tiếp tục nhìn nhau, một lát sau Điêu Điêu Tiểu Cửu hỏi: “Ngài chắc là Hoàng thái tử mà người ta truyền nhau là sắp chết yểu mà vẫn chưa chết của Đại Tề Quốc phải không?”
Khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch, gật đầu, trong lòng cực kỳ hoài nghi quan điểm thẩm mỹ của Long Tại Thiên. Tiểu yêu này có chỗ nào hay?!
“Ngươi không khỏe mạnh để luyện tập cái gì, ngươi căn bản không có năng lực luyện pháp thuật cắn trả. Thân thể ngươi không thể chịu thương tổn nghịch chuyển.” Điêu Điêu Tiểu Cửu tò mò hỏi. Toàn thể dân chúng Đại Tề Quốc đối với Hoàng thái tử của bọn họ đều rất hiếu kỳ.
Đôi mắt của thiếu niên vẫn ôn nhuận như ngọc, nhưng trong đó đã nhiều hơn vài phần đề phòng.
Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy thiếu niên không đáp, cảm thấy mất hứng, thật ra những lời này hơn phân nửa là lúc các sư huynh nhà nàng nhàn hạ không có chuyện gì lấy ra nghị luận bị nàng nghe được. Nàng nghĩ có cơ hội ở đây thì xác minh thôi. Hoàng thái tử này thật hẹp hòi, căn bản không khí độ lỗi lạc đại trượng phu nam tử hán như Long Tại Thiên, hừ, không hỏi cũng được, còn tưởng nàng thích lắm chắc.
Điêu Điêu Tiểu Cửu làm xong phép so sánh, sau đó đưa ra yêu cầu duy nhất của nàng: “Ta hôm nay muốn ăn thịt nướng” vì mình thì hơn, nàng vươn tay ngọc ra, chỉ hướng lũ chim công lượn lờ không thôi xung quanh cung điện, mạnh miệng nói: “Bắt chim công làm thịt.” Rồi… Nuốt nước miếng… cái ực. Từ lần trước ăn xong, Điêu Điêu Tiểu Cửu thật sự cho rằng trên đời này không có bất cứ… một loại thịt nào có thể sánh bằng chim công.
Trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay cười. Ha ha… Người không lớn mà ăn uống ngược lại khá cao quý, ăn thịt chim công! Khá thật. Hôm nay liền vì nàng mà đốt đàn nấu hạc một phen đi, lập tức mạnh miệng nói: “Ngươi đi chọn một con, chúng ta giữa trưa sẽ ăn nó!”
Điêu Điêu Tiểu Cửu hoan hô một tiếng, lập tức nhảy dựng lên chạy hướng cửa, ừ, nàng muốn chọn một con lớn nhất đẹp nhất, bằng không hai người ăn sao đủ đây! Hoàng thái tử này nhân phẩm cũng không tệ, ít nhất so với Long gia hai huynh đệ thì tốt hơn nhiều.
Hắc hắc…
Nàng thích!
PS: quyển sách này tiết tấu bắt đầu nhanh hơn, bởi vì có âm mưu thúc đẩy nhưng hi vọng Điêu Điêu Tiểu Cửu sẽ nhận được nàng kết quả tốt nhất. Bởi vì Điêu Điêu Tiểu Cửu quá kiên cường, quá gây chuyện! Cho nên khả năng bị đả kích cũng sẽ lớn vượt qua Bảo nhi! Nhưng đừng sợ, tiểu yêu của chúng ta khách quan lại may mắn, sẽ dùng pháp thuật cao cường của nàng đạt được thắng lợi cuối cùng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT