Trên cơ thể người giống như có một loại tinh khí thần kỳ dị, khi tinh khí thần còn, thì người có ba bảy loại, đẹp xấu béo gầy, không còn, thì tất cả sắc tướng đều là hư vọng – ngũ quan ngay ngắn hay không, vóc dáng cao to hay không, đều nằm trong cái xác chẳng khác nhau là mấy, lộ ra dáng vẻ già nua nặng nề, không khác biệt gì nhau.

Trước kia bà Từ luôn nói Đậu Tuấn Lương giống “thằng chó Hán gian”, kỳ thực trừ đỏm dáng ra, Đậu Tuấn Lương cũng có thể tính là hình tượng khá tốt, rất có khí chất phong lưu của công tử ăn chơi kiểu cũ, đặc biệt có thể hấp dẫn mấy cô gái trẻ nuôi mộng làm “người phụ nữ cuối cùng của lãng tử”. Song đến bây giờ, ông ta đẹp xấu giàu nghèo gì cũng thế cả.

Khi Đậu Tầm đến bệnh viện, Đậu Tuấn Lương đang được hộ lý dìu đi bộ, Đậu Tầm suýt nữa không nhận ra, chỉ non nửa năm không gặp, mà lưng Đậu Tuấn Lương đã còng đi, vốn là một “ông chú”, nhưng bây giờ ngay cả “sư phụ” cũng không xứng, giống một con khỉ đột rụt rè sợ hãi hơn.

Hơi tội nghiệp – trong lòng Đậu Tầm bỗng sinh ra ý nghĩ như vậy.

Ngô Phân Phân đang gọt táo cho thằng con Đậu Chương, hai mẹ con đều không đến trước mặt, cũng không nói chuyện với ông ta, thay vì nói là người nhà, họ giống người chung phòng bệnh ngủ giường bên hơn. Nhìn thấy Đậu Tầm đến, vẻ mặt bà ta thay đổi mấy lần, cuối cùng miễn cưỡng nở nụ cười, đứng dậy chào hắn: “Đến rồi?”

Đậu Tầm gật đầu chào bà ta, thấy thằng bé kia hơi sợ hãi trốn ra sau mẹ, liền lấy một quả xoài từ giỏ trái cây thăm bệnh cho nó.

Ngô Phân Phân vội đẩy Đậu Chương nhắc: “Con cảm ơn anh hai chưa?”

Thằng bé làm con một quen rồi, không biết “anh hai” là cái giống gì, nhận trái cây, không chịu lên tiếng. Đậu Tầm cũng chẳng thèm nhận thằng em hời này, khoát tay nói: “Không cần khách sáo, ngài ngồi đi, tôi qua đó xem sao.”

Ngô Phân Phân căng thẳng nhìn trộm bóng lưng hắn, như thể Đậu Tầm đến nhổ hành giống trong đất nhà mình vậy.

“Chúc Tiểu Trình nói hết với tôi rồi.” Đậu Tầm không để ý bà ta, đi đến bên cạnh Đậu Tuấn Lương, đặt giỏ trái cây xuống: “Thân thể ngài bây giờ thế nào?”

Đậu Tuấn Lương lựa một phen trong chủ ngữ vị ngữ tân ngữ của câu này, rốt cuộc không thể tìm ra một tiếng “ba”, ánh mắt rất phức tạp lướt qua nhãn hiệu “Quê Nhà” trên giỏ, gượng cười với Đậu Tầm: “Cũng chỉ gắng gượng qua ngày thôi, hôm nay thì tạm ổn.”

Thằng bé Đậu Chương không nghe lời, chạy lung tung trong phòng bệnh, Ngô Phân Phân vội la lên: “Cục cưng mau quay lại!”

Đậu Tuấn Lương theo âm thanh nhìn lướt qua hai mẹ con kia, cười khổ hạ giọng nói với Đậu Tầm: “Cô ta trước kia nói bệnh viện không tốt cho trẻ con, chưa bao giờ vào thăm, chỉ thuê hai hộ lý cho ba – kết quả là hôm qua mẹ con vừa về, thì cô ta lập tức đến ngay, sợ sau khi ba chết không để tiền lại cho mình đây mà.”

Đậu Tầm không có hứng thú thảo luận về bà nhỏ của Đậu Tuấn Lương.

Cha nhà bình thường tuổi già sức yếu, con cái nên chia nhau phí nằm viện, lại tận nghĩa vụ bầu bạn cạnh bên, nhưng tình huống của Đậu Tuấn Lương thì hơi khác, ông ta nghèo đến nỗi chỉ còn lại mỗi tiền, tự mình ở được bệnh viện tư nhân, cũng thuê được người chăm sóc tốt nhất, không cần Đậu Tầm làm gì… Kêu Đậu Tầm đến “tận hiếu” cũng hơi quá, Đậu Tầm cảm thấy hai người thỉnh thoảng gặp mặt một lần cũng được, chứ để hắn qua lại trước mắt Đậu Tuấn Lương hoài, dễ làm bệnh tình nặng hơn.

Vì thế hắn hỏi thẳng: “Cần tôi làm gì không? Ví dụ như chăm sóc vợ con chẳng hạn.”

Đậu Tuấn Lương lặng im giây lát, thở dài chỉ bên cạnh: “Ngồi đi, ba có mấy câu muốn nói với con.”

Đậu Tầm không khách sáo, thản nhiên ngồi xuống như phòng khách nhà mình, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt muốn cắn chăn tết hình nhân của Ngô Phân Phân, gật đầu nói với Đậu Tuấn Lương: “Ngài nói đi.”

Đậu Tuấn Lương trước khi mở miệng, nhìn Ngô Phân Phân một cái không lên tiếng, Ngô Phân Phân mới đầu làm bộ không biết, Đậu Tuấn Lương sầm mặt, bà ta mới không cam không nguyện kêu thằng con ra khỏi phòng bệnh, hộ lý cũng rất biết điều, dặn dò vài câu, rồi tìm cớ tạm thời đi theo.

Đậu Tầm hơi dở khóc dở cười, nói chuyện của hắn, mà Đậu Tuấn Lương còn căng thẳng hơn đương sự này, chỉ sợ tai vách mạch rừng, còn cố ý hạ giọng: “Ba có một số người bạn, trong nhà hoặc là bà con bạn bè có không ít con gái tuổi tác thích hợp, điều kiện cũng khỏi chê, khi nào rảnh, con xem thích loại nào, có thể hẹn gặp thử… Con không giống với ba, là một…”

Đậu Tuấn Lương vốn định nói “là một đứa trẻ tốt vững vàng”, kết quả là Đậu Tầm cắt ngang trước một bước: “Là tên khốn thích đàn ông.”

Đậu Tuấn Lương bị hắn kích thích hít sâu một hơi, mặt tái đi, khom lưng ôm bụng như phát bệnh.

Đậu Tầm đứng dậy rót cho ông ta ly nước: “Bình tĩnh nào, không phải ngài biết từ lâu rồi à?”

Đậu Tuấn Lương không bình tĩnh được. Một người khi biết mình sắp chết, sẽ không quá coi trọng những thứ sống không ôm được chết không mang theo đó, Đậu Tuấn Lương đời này tuân theo tận hưởng lạc thú trước mắt, trước lúc mất, không để lại thành tựu tự hài lòng lẫn vướng bận gì. Thằng nhóc Đậu Chương kia, ông ta không thể nhìn thấy nó trưởng thành, thiết nghĩ đứa trẻ được Ngô Phân Phân nuôi, thành tựu tương lai e là cũng có hạn. Chỉ có Đậu Tầm, là điều duy nhất có thể khoe khoang, là nòi giống huyết mạch tốt nhất lưu lại, làm sao có thể có tì vết?

“Chúc Tiểu Trình nói bà ấy từng khuyên ngài,” Đậu Tầm kiên nhẫn nói, “Xem ra ngài chưa thể hiểu được? Ngài đã đến nông nỗi này rồi, còn nhọc lòng chuyện của tôi, làm tôi cũng rất áy náy.”

“… Ba không thấy con áy náy chỗ nào.” Đậu Tuấn Lương sắc mặt xanh xám, nghỉ một hơi, lại nói, “Thứ của nhà họ Đậu ta, ba không thể để hết cho con, em con còn nhỏ, không thể không có ai trông nom, con hiểu chứ?”

Đậu Tầm gật đầu vẻ không hề gì, cầm một quả táo thong thả gọt.

Đậu Tuấn Lương: “Ba rất muốn cho con nuôi em, nhưng thứ nhất con cũng bận, lại chưa kết hôn, nuôi một đứa trẻ không tiện, thứ hai…”

Đậu Tầm: “Mẹ nó sẽ liều mạng với tôi, bảo họ về sau có việc tìm tôi là được rồi, giúp được tôi đều giúp, còn bình thường cũng đừng chướng mắt nhau.”

Đậu Tuấn Lương “Ừ” một tiếng, nghiêm túc khác thường nói: “Tài sản của ba, sẽ để lại cho hai con mỗi đứa một nửa, nhưng có một điều, con phải cắt đứt sạch sẽ những quan hệ bừa bãi trước đây, con biết ba đang nói ai. Đậu Tầm ba nói cho con biết, con người phải yêu quý mình, phải tự tôn, nếu không dù con giàu hơn, thành tựu lớn hơn, lại có ích lợi gì?”

Đậu Tầm nhìn Đậu Tuấn Lương bằng ánh mắt kỳ lạ.

Đậu Tuấn Lương cho rằng hắn đã chịu nghe, lại bổ sung một câu: “Đến lúc đó kêu luật sư tới, con làm giấy tờ… Không, làm công chứng, di chúc ba viết xong hết rồi.”

Đậu Tầm cười nhẹ, cầm áo khoác của Đậu Tuấn Lương để bên cạnh lên, khoác ngoài áo bệnh nhân: “Hơi lạnh rồi, ngài mặc dày vào, phiền ngài viết lại bản di chúc kia đi. Tôi đi đây, thích ăn gì thì nói một tiếng với tôi, tôi nhờ người mua cho, không cần khách sáo.”

Thực ra Từ Tây Lâm cũng đi cùng hắn đến bệnh viện, nhưng không vào, có lẽ con khỉ thành tinh kia đã sớm biết sẽ có kết quả này.

Trong mắt loại người như Đậu Tuấn Lương, trời là lão đại, ông ta là lão nhị, đàn bà đều không tính là người, xét tư chất thì một số là “xe xịn đồng hồ xịn”, một số là “bình hoa”, còn có một số là “giẻ lau giặt không sạch”… Về phần đàn ông thích đàn ông, đó đều là quái vật nửa nam nửa nữ, nửa người nửa yêu. Đậu Tầm là đứa con trưởng ông ta khá tự hào, vốn có thể làm “lão tam”, vậy mà lại tự hạ mình đi làm quái vật, sao có thể được?

Đậu Tuấn Lương ở phía sau hắn gầm lên: “Mày quay lại cho tao! Mày… Mày…”

Đậu Tầm đóng cửa phòng bệnh, chặn tiếng chửi rủa sau lưng, lịch sự chào Ngô Phân Phân đang thấp thỏm bất an, nhai quả táo mình mới gọt, thong thả đi về.

Từ Tây Lâm gặp ai cũng bắt chuyện được đang ngồi trên tảng đá ở bãi đỗ xe chém gió với quản lý, vừa thấy Đậu Tầm đi ra thì lập tức lao tới, cẩn thận dò xét sắc mặt hắn, chỉ sợ hắn bị mắng tâm trạng không tốt, chạy tới mở giúp cửa xe, thuận thế sờ đầu hắn. Từ Tây Lâm lái xe đi, một lát sau vẫn chưa yên tâm, hỏi hắn: “Thế nào?”

Đậu Tầm một tay chống cửa xe, ngồi xiêu xiêu vẹo veo: “Đậu Tuấn Lương bảo tao là ‘rời khỏi thằng đó, tấm chi phiếu này sẽ thuộc về con’.”

Từ Tây Lâm: “…”

Đậu Tầm tự bật cười.

Xem ra là không để bụng, Từ Tây Lâm thở phào nhẹ nhõm, cũng đùa: “Không sao cục cưng, không có ba này, về sau ba làm ba cho con.”

Đậu Tầm nghe thế lại không mắng gã, chỉ ngắm nghía gã với khuôn mặt không biểu cảm.

Từ Tây Lâm: “Nhìn gì thế?”

Đậu Tầm thủng thỉnh nói: “Mấy kẻ chiếm lợi của tao, đều không có kết cục tốt.”

Kết quả là Từ Tây Lâm quả nhiên không có “kết cục tốt”… Và con vẹt bị tiếng động cách vách dọa sợ tới mức rụng mất một cọng lông.

Sau đó Từ Tây Lâm cũng viết mail cho ba mình, đơn giản thăm hỏi một chút, nói ra dự định tương lai và người tương lai của mình. Trịnh Thạc có lẽ rất bận, không có thời gian thường xuyên kiểm tra hòm thư riêng, ba ngày sau mới trả lời gã, không nói gì, chỉ nhắc nhở gã rằng nhân quyền của thiểu số còn trên đường đấu tranh, bảo gã chuẩn bị sẵn tư tưởng, tiện thể giải thích lý do vì sao mình rốt cuộc vẫn không về nước – người vợ hiện giờ không đồng ý.

Không ai có thể chú ý mọi mặt, lo cho cả hai loại cuộc sống, Trịnh Thạc năm xưa không hiểu, lỡ mất Từ Tiến, bây giờ cuối cùng đã hiểu, tiếc thay Từ Tiến vận vợ chồng không vượng, rốt cuộc không chờ được đến thời điểm tốt.

Cũng may, Từ Tây Lâm tuy hơi giống ông ta, nhưng “hiểu chuyện” sớm hơn, cuối cùng không mệt mỏi phí thời gian lâu như vậy.

Non nửa năm sau, linh hồn tự cho là vĩ đại của Đậu Tuấn Lương không kham nổi mục nát của thể xác, rốt cuộc qua đời, hưởng dương sáu mươi mốt tuổi, ít nhiều cũng có vẻ mất sớm. Không biết trước khi chết ông ta nghĩ thế nào, có thể cũng là để tìm đường lui tin cậy được cho thằng con nhỏ, rốt cuộc không cắt đứt liên hệ máu mủ với Đậu Tầm, nhưng không cho nhiều, chỉ để lại cho Đậu Tầm căn nhà mình ở… Xem như kỷ niệm hắn là người nhà này, hồi nhỏ cũng từng ở nơi đây.

Đậu Tầm bình thường không thiếu tiền, giữ nhiều tiền mặt cũng chẳng để làm gì, lại nghĩ tới nhà họ Từ trước kia, ý nghĩ mua lại nhà một lần nữa trỗi lên, Từ Tây Lâm khuyên nhủ không được, đành phải đi một chuyến với hắn, hai người quay lại chốn xưa, đi vài vòng quanh căn nhà quen thuộc mà xa lạ, vừa vặn cô nhóc con chủ nhà đang chơi trong sân, cảnh giác nhìn họ: “Các anh tìm ai?”

Đậu Tầm hỏi con bé: “Gọi người lớn nhà em ra một chút được không? Bọn anh muốn mua căn nhà này.”

Từ Tây Lâm: “…”

Gã đã chậm một bước, không kịp ngăn cản.

Cô bé trợn tròn mắt nhìn Đậu Tầm một lúc, gào toáng lên: “Mẹ ơi, ngoài này có hai người điên!”

Mồm mép tép nhảy của Từ Tây Lâm líu lại, vất vả lắm mới giải thích rõ với chủ nhà, cảm thấy nhục không để đâu cho hết, may mà chủ nhà năm đó mua nhà còn có chút ấn tượng với gã, hết sức thân thiện mời cả hai vào uống ly nước… Sau đó cự tuyệt đề nghị của Đậu Tầm.

Gia đình người ta đang ở yên lành, cần gì phải bán?

Đậu Tầm nhất thời đầu óc nóng lên không nghĩ tới việc này, hơi cảm thấy thất bại.

Kết quả là Từ Tây Lâm nói: “Chỉ hai ta, một cái giường ngủ không được sao? Bây giờ nhà vẫn còn dư hai phòng mà, cần nhà rộng thế làm gì?”

Trong câu này không biết chữ nào làm Đậu đại gia vui vẻ, mà từ đây không nhắc chuyện mua nhà nữa. Hắn lấy ra ít tiền ném vào tiệm hoa của Lão Thành, sửa sang tiệm, lại do giám đốc Từ tự mình lo liệu, tiến hành định vị lại sản phẩm và chiến lược kinh doanh, để Thái Kính một lần nữa cầm bút lên, viết một quyển truyện cho tiệm hoa, bởi vì Lão Thành không chịu đổi tên, hòng phối hợp với cái tên “Ông Ngoại”, trong này kể một câu chuyện tình yêu của xã hội xưa.

Từ Tây Lâm tự bỏ tiền xuất bản, thiết kế mỹ thuật rất đẹp, bán ngay trong tiệm hoa “Ông Ngoại”, doanh thu không tệ, vậy mà không hề lỗ vốn, tiệm hoa “Ông Ngoại” còn lên cả mục giới thiệu tiệm nhỏ trong hẻm trên tạp chí du lịch, làm ăn dần dần khởi sắc.

Lão Thành có tí nắng là rạng, cảm thấy vận xui nhấp nhô cả chục năm của mình sắp kết thúc, nhất định kéo mấy người họ đi tìm miếu thần tài gì đó mà bái, thế là bốn thanh niên “tuổi băm” phi chủ lưu xách vỉ nướng, tìm đến miếu thần tài ở vùng ngoại thành, vừa nướng thịt vừa ủng hộ hoạt động mê tín dị đoan của Lão Thành.

Lão Thành vào ngôi miếu đổ nát lạy lấy lạy để, lẩm nhẩm hơn mười phút, lúc đến rõ ràng là trời trong nắng đẹp, hắn niệm thế nào lại kéo đến mây đen vần vũ, Từ Tây Lâm nhớ tới cái miệng quạ đen khủng khiếp của Lão Thành, vội vàng lôi hắn đi: “Chúng ta vài hôm nữa lại đến bày tỏ tình cảm được không? Hôm nay dừng ở đây trước, tôi cảm thấy ông sắp chọc giận ông thần tài rồi đó.”

Còn chưa dứt lời thì bên ngoài đã đổ mưa.

Hôm nay xe của Từ Tây Lâm vừa vặn đến hạn kiểm tra, họ lái con xe cùi bắp phải dùng tay kéo hộp số của Lão Thành, đội mưa phùn trở về nội thành. Lão Thành còn chưa thôi, ở trên xe say sưa nói đến những năm tháng tranh vanh ngày xưa, đang nói thì bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, mấy ông còn nhớ hồi đi học chúng ta ngồi như thế nào không?”

Từ Tây Lâm và Thái Kính ngồi cùng bàn, Lão Thành ngồi đằng trước, Đậu Tầm là học sinh chuyển trường, vừa vặn ngồi đằng sau họ.

“Chúng ta đây gọi là thập tự Sắt!” Lão Thành vung tay nói, “Còn giống siêu ‘X’… Ê, Lão Từ, ông rốt cuộc có biết lái xe không đó?” (Thập tự Sắt là một loại huân chương)

Chờ đèn đỏ xong, Từ Tây Lâm tự dưng không kéo được cần hộp số.

Từ Tây Lâm mắng một tiếng: “X cái đầu ông, bao lâu không kiểm tra rồi hả?”

Gã thử cả buổi cũng không lên, chắc là bình ắc-quy ngỏm rồi – Lão Thành quả nhiên đã chọc giận thần tiên.

Đậu Tầm đành phải gọi điện thoại kêu xe kéo, xe kéo không ngồi được nhiều người, Đậu Tầm nói: “Không sao, hai ta đi bộ một đoạn, đến phía trước bắt xe.”

Nói xong, hắn dẫn đầu đẩy cửa xe ra, nửa người đứng trong mưa bụi, chìa một tay cho Từ Tây Lâm.

Lão Thành còn muốn khách sáo: “Ơ này tôi cũng…”

Hắn bị Thái Kính túm cổ lôi lại: “Ông muốn làm kì đà hả?”

Lão Thành: “…”

Từ Tây Lâm ở cách đó không xa phất phất tay với họ, sau đó bị Đậu Tầm kéo chạy vào mưa bụi như lông trâu. Bọt nước bắn tung tóe nhanh chóng làm ướt ống quần âu phục kiểu tự do, Từ Tây Lâm hoàn toàn không thèm để ý, huýt một tiếng sáo vui vẻ, phảng phất vẫn là thời thanh xuân mười sáu tuổi.

Có áo tơi mưa bụi, sao không mặc bình sinh.



Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh – áo tơi mưa bụi mặc bình sinh là một câu trong bài từ Định phong ba của Tô Thức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play