Sau lưng Đậu Tầm là một dải trời chiều vẫn còn rực rỡ, nhìn chiếc xe quen thuộc dưới lầu, lại nhìn người đeo kính râm nhoài lên nóc xe cười với hắn, hắn buột miệng nói: “Mày không phải…”

Chí ít phải hơn chín giờ tối mới được về à?

Nửa câu sau bị Đậu Tầm dùng hết lý trí nuốt lại, bằng không thật sự chẳng cách nào giải thích vấn đề làm sao hắn biết người ta tan ca lúc mấy giờ. Bóng hắn đổ dài xuống đất, có phần cứng đờ đứng ở đó.

“Không phải cái gì?” Từ Tây Lâm nghe Đậu Tầm nói một nửa, lấy làm lạ nhìn hắn một cái, mở cốp sau ra.

“… Không phải trăm công nghìn việc à?” Đậu Tầm nhìn gã chăm chú, muốn tháo cặp kính râm vướng víu trên mặt gã xuống, ra vẻ bình tĩnh mà châm chọc một câu, “Sao đến sớm vậy, hôm nay không cần vào triều à?”

“Hôm nay con lừa hoang mặt đen Liêu quốc trở về vùng chiếm đóng phi pháp, cả nước chúc mừng, bãi triều một ngày.” Từ Tây Lâm vẫy tay gọi hắn, “Mau tới đây, Lão Thành cho mày một chậu hoa lan, bảo tao mang đến cho mày này.”

Quán xiên que sập tiệm, song Lão Thành vẫn coi đám bạn học cũ từng gửi tiền vốn cho quán xiên que “Ông Ngoại” năm đó là cổ đông, tuy rằng buôn bán ế ẩm, chia lợi nhuận là không còn, nhưng hoa cỏ bốn mùa đến chỗ hắn có thể lấy tùy thích. Đại cổ đông Từ Tây Lâm năm đó chưa bao giờ khách sáo, ngày lễ ngày tết cần tặng hoa cho khách hàng là tới xách từ chỗ hắn, nhị cổ đông thì ngay cả cái lá cây cũng chưa sờ vào, luôn không tìm được cơ hội hiếu kính.

Ngoại trừ hoa của Lão Thành, Từ Tây Lâm vua bù nhìn nhục mất nước này còn xách tới một đống đồ như bày đồ cúng – ăn uống dùng không thiếu gì… trong đó thậm chí bao gồm hai cái đệm dựa sofa – lần trước lúc chuyển nhà cho Đậu Tầm quên mua đệm dựa, làm gã nhớ suốt một tháng trời.

Hai người hết sức vất vả khiêng đồ vào căn nhà trọ của Đậu Tầm, chỗ đổi giày cũng không bỏ xuống được.

“Hoa để ở chỗ nào?” Từ Tây Lâm hỏi, “Phòng ngủ à?”

Đậu Tầm giật mình, thực ra phòng ngủ của hắn không có thứ gì không thể để người ta thấy, chỉ là có một đống sách – “Nhị ca” trong ký túc xá bọn Đậu Tầm sau khi tốt nghiệp làm phản cách mạng, ở nhà huyền lương khổ học một năm, thi nghiên cứu sinh ở trường bên cạnh, lại còn đổi nghề, hiện tại phấn đấu kiếm một suất ở lại trường. Đậu Tầm gần đây hễ rỗi việc sẽ đến chỗ người ta ăn chực, từ xa nhìn Từ Tây Lâm “học” ở nơi đó một cái, vốn tính rất hay, thí dụ như làm bộ tình cờ gặp gỡ mà đi cùng gã một lúc.

Kết quả là Đậu Tầm phát hiện tên Từ Tây Lâm này chắc cả đời chẳng biết cái gì là “một mình” hết!

Hồi nhỏ đi học, bên cạnh tên này sẽ có nguyên một đám hồ bằng cẩu hữu, từ sáng đến tối chỉ mải chơi, thành tích bung bét.

Chờ lớn lên tiêu hết cả vốn lại đi học, bên cạnh gã vẫn phải có cả đám người kỳ quặc, chỉ là hoạt động hằng ngày từ “đánh bóng rổ” đổi thành “cùng ăn cơm” và “trao đổi danh thiếp”.

Từ Tây Lâm làm con người của xã hội đàng hoàng ra dáng, Đậu Tầm không tiện tới quấy rầy, mỗi lần chỉ nhìn một cái từ đằng xa rồi đi, sau đó hỏi thăm mục sách đề cử đọc của “lớp đốt tiền” kia mua về xem – mặc dù chính hắn cũng chẳng biết xem mấy thứ này thì có ích lợi gì.

Hành vi này thật sự quá ngu ngốc.

Đậu Tầm chẳng nghĩ ngợi gì nói luôn: “Cứ để ở ban công đi.”

Từ Tây Lâm nghĩ một chút: “Lão Thành nói hoa này hình như thích râm mát.”

“Tao biết,” Đậu Tầm mặt không đổi sắc nói dối, “Để ngay ban công đi, thực vật thích bóng râm cũng cần quang hợp chứ, tổ tiên mấy loài này bình thường đều mọc trong sơn cốc, xuân thu sáng chiều phơi nắng vừa đủ.”

Từ Tây Lâm cảm thấy lý luận này tựa hồ không thích hợp lắm, song gã mỗi ngày xui xẻo bị đám bạn bè truyền bá các loại ngụy khoa học độc hại, thường xuyên là ba ngày biết một chuyện, hai ngày lại bị cải chính, đã không dám quá tin vào thường thức của mình, môn sinh hồi trung học vốn không vững cũng sớm đóng gói trả lại cho Đậu Tầm, theo lời khiêng hoa ra ban công.

Gã vừa quay người đi thì Đậu Tầm lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó hệt như mới học được Lăng ba vi bộ, thần không biết quỷ không hay lao vọt đến cửa phòng ngủ, rón ra rón rén đóng cửa lại.

Chờ Từ Tây Lâm đặt xong hoa đi ra, Đậu Tầm đã điềm nhiên như không quay lại dọn dẹp đồ đạc.

“Sao anh mày ở đây lâu vậy?” Đậu Tầm thuận miệng hỏi, “Chỗ bọn mày xảy ra chuyện gì à?”

“Xảy ra chuyện cũng chẳng cần ổng tới giúp.” Từ Tây Lâm khoe khoang với vài phần thờ ơ càn rỡ, “Chỗ ổng xảy ra chuyện bảo tao đi dẹp giùm thì có. Ổng không yên tâm về tao lắm, nên ở lại thêm vài ngày.”

Đậu Tầm sửng sốt, chớp mắt tưởng tượng một đống lý do cho sự “không yên tâm” của Tống Liên Nguyên, mạch suy nghĩ tức khắc lệch đi: “Thế sau đó mày có đi bệnh viện không? Kết quả kiểm tra thế nào?”

“… A, không phải do cái bệnh vặt này.” Từ Tây Lâm đang cúi đầu tháo một cái thùng giấy, dao rọc giấy cứa một đường dài trên băng dán chằng chịt, “Tao mới công khai chuyện yêu đương với ổng.”

Hộp trái cây Đậu Tầm đang xách trong tay bị bung đáy, đám cam tròn xoe lăn lông lốc khắp nơi.

Từ Tây Lâm “Chậc” một tiếng: “Hộp giấy kiểu này lúc cầm phải đỡ bên dưới chứ, sao mày vụng về vậy?”

Nói đoạn gã muốn ngồi xổm xuống nhặt, bị Đậu Tầm túm tay lại.

Đậu Tầm và Tống Liên Nguyên không quen nhau.

Năm đó khi hai người còn là trẻ ranh chìm trong ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi thời thanh xuân, Tống Liên Nguyên đã lang bạt nhiều năm, bắt đầu làm quản lý ở Trăng Khuyết, khác biệt quá nhiều, thành thử không có tiếng nói chung. Ngoại trừ ngày lễ ngày tết hoặc nhà có việc lớn, Tống Liên Nguyên sẽ không tự dưng đi tìm Từ Tây Lâm chơi, hai anh em cũng là sau khi bà Từ qua đời, mới chính thức đi cùng nhau.

Khi Đậu Tầm từ chỗ tụi Lão Thành bóng gió nghe ngóng được sự tồn tại của “Tống Liên Vân”, trong lòng kỳ thực không thoải mái một thời gian, cho đến khi chính tai nghe Từ Tây Lâm cả ngày chế giễu Tống mặt đen là “ông già đã kết hôn”, hắn mới miễn cưỡng chấp nhận thân phận “anh trai như cha” của Tống Liên Nguyên, hơi không còn khó chịu như bị hóc xương.

Đậu Tầm: “Mày…”

“Ổng từ hồi xưa đã biết một chút, là…” Từ Tây Lâm hít sâu một hơi, rốt cuộc lần đầu tiên do dự nhắc tới chuyện cũ không muốn chạm đến, “Lúc hai ta cãi nhau ở ngoài Trăng Khuyết, ổng đã nghe thấy.”

Bắt đầu rồi, câu kế tiếp liền trôi chảy hơn nhiều.

“Ổng vẫn không thể chấp nhận, mấy năm nay cho rằng tao đã cắt đứt với mày, đi về cái gọi là ‘đường ngay’ kia, nhưng mà…” Từ Tây Lâm nhìn biểu cảm của Đậu Tầm, không nhịn được bật cười, “Mày trưng ra vẻ mặt gì vậy? Anh tao sẽ không cầm chi phiếu tới tìm mày kêu mày ‘rời khỏi em tao’ đâu – nếu ổng thực sự ngốc như vậy thì mày cứ nhận lấy, vừa vặn đòi lại tiền mừng tao tặng lúc ổng cưới vợ.”

Hoàng hôn đến rất nhanh, ánh sáng vừa nãy còn hơi chói mắt đã ảm đạm đi, Từ Tây Lâm tháo cặp kính râm vướng víu, tùy ý giắt ở cổ áo, dùng đôi mắt không bị che chắn nhìn Đậu Tầm.

Trong lòng Đậu Tầm trỗi lên muôn vàn mùi vị, nói năng cơ hồ lộn xộn: “Anh ấy không phải… sao mày có thể…”

Loại như Lão Thành dù sao chỉ là bạn học, bạn học hợp nhau là mạc nghịch chi giao thanh mai trúc mã, không hợp nhau thì sau này cả đời không gặp lại cũng là việc bình thường.

Nhưng Tống Liên Nguyên là người hợp tác quan trọng nhất của Từ Tây Lâm, bản thân lẫn gia đình hai người đều nằm dưới cổ quyền của một công ty, nếu mỗi người đi một ngả, tất cả đều bị ảnh hưởng… Huống chi, hôm đó Tống Liên Nguyên chỉ vào nhà cất đồ, Đậu Tầm đã nhận ra hắn và Từ Tây Lâm nhất định rất thân thiết, thân thiết đến mức có thể thay thế tất cả thân nhân đã khuất và vắng mặt của Từ Tây Lâm.

Từ Tây Lâm trơn tuột như cá chạch, mà chuyện đến bây giờ, miệng lưỡi trơn tru lại tuyệt nhiên không thổ lộ được một câu “tao nghiêm túc, lần này mày hãy tin tao”, đành phải ở giữa đống cam thảo luận “tao công khai với ổng” như đùa giỡn.

Từ Tây Lâm từ từ thôi cười đùa cợt nhả, thần sắc yên lặng nhìn Đậu Tầm, nhẹ nhàng rút tay khỏi tay hắn, sau đó không khách sáo ấn ngực Đậu Tầm đẩy qua một bên: “Không làm việc thì tránh ra, đừng ở đây gây vướng víu.”

Đậu Tầm ngây ra như phỗng nhìn gã nhặt mớ cam lăn khắp nơi, khéo léo gắn lại cái hộp lủng đáy, lại chọn một quả tròn xoe cầm xuống bếp, nhanh nhẹn cắt thành sáu miếng, quay lại đưa hắn: “Ăn đi.”

Đậu Tầm tựa như lông từ đầu đến đuôi đều được vuốt xuôi, theo gã đi ra đi vào, song theo tới theo lui, lại phát hiện đối phương không hề có ý động tay động chân, còn tự dưng bị nhét đầy miệng. Hắn buồn bực nhận đĩa cam ném đại qua một bên, sau đó ôm Từ Tây Lâm từ đằng sau.

Tiết trời còn se lạnh, Từ Tây Lâm sớm đã thay áo len, dưới áo khoác mỏng chỉ có một lớp sơ mi mỏng như vỏ tỏi, chạm nhẹ là có thể đến lồng ngực gầy. Lần này, không cách áo len dày cộp và tấm lưng rắn chắc, cũng không phải ảo giác của Đậu Tầm, hắn tinh tường cảm nhận được tiếng tim Từ Tây Lâm đập, muốn nâng niu nhịp đập ấy trong tay, mười ngón vô thức co lại.

Hắn như đứa trẻ phạm lỗi không dám vào nhà, khao khát nhìn Từ Tây Lâm, lại hơi chần chừ không dám nhúc nhích.

Cả buổi trời, Đậu Tầm mới không ổn định lắm mà giải thích: “Hôm ấy tao không phải là ý đó, tao thực ra… thực ra…”

Hắn tự dưng cạn từ, cúi đầu vùi mặt vào cổ Từ Tây Lâm một lúc, cuối cùng đã nhớ lời thoại.

Đậu Tầm nói: “… Tao không phải đang ép mày.”

Hắn là một sớm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Từ Tây Lâm nhẹ nhàng cầm tay hắn, quay người lại: “Đậu hạm nhi, xem này.”

Đậu Tầm vội vã nhìn gã, rèm mi dày lại nhanh chóng che mất ánh mắt, tựa hồ hơi bối rối.

Hắn từ nhỏ không hay nhìn thẳng vào người khác, mà lại chưa từng bị đánh vì việc này, đại khái toàn nhờ vào ngoại hình đẹp trai Chúc Tiểu Trình cho, lúc hắn cụp mí mắt xuống dù vẻ mặt kiệt ngạo, cũng đều bị sự trầm tĩnh tuấn tú che đi, khiến người ta không nhẫn tâm trách móc nặng nề.

Từ Tây Lâm dựa lên ban công ánh chiều tà trải rộng mà nhẹ nhàng hôn môi hắn, không có ý tứ gì, đều là những nụ hôn chạm nhẹ rồi rời đi.

Đậu Tầm không hề nhúc nhích, bỗng nhiên hơi muốn khóc, một bụng tủi hờn ngổn ngang cảm xúc.

Là loại tủi hờn khi đứa trẻ được nuông chiều làm sai, cầu xin tha thứ như mọi khi nhưng không được.

Từ Tây Lâm vốn hơi căng thẳng, lúc này đối mặt với Đậu Tầm, bỗng nhiên liền thả lỏng, bởi vì phát hiện lột lớp đóng gói đẹp đẽ ra, trong thân thể thành thục hơn rất nhiều của người này vẫn chứa cái chày gỗ vô cớ gây sự nhà họ trước kia, cái chày gỗ này từng vượt trùng dương, đến nơi xa rất xa, suýt nữa chôn vùi trong đại lục vô biên nối liền và hải dương sóng gió trùng trùng.

Vừa nghĩ đến điều này, ngực Từ Tây Lâm liền đau nhói.

Kể cũng thật lạ kỳ, những năm Đậu Tầm đi vắng, gã tựa hồ cũng chẳng cảm thấy gì, nên sống thế nào thì sống thế ấy, cũng không có vẻ đau khổ hơn người khác chỗ nào.

Thế nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc ấy Đậu Tầm mở cửa xe gã ra như kỳ tích, bánh răng đình trệ nhiều năm trong thân thể gã tựa như được mài đi rỉ sét lâu ngày, lăn một vòng những hỉ nộ ai lạc, li sầu biệt tự.

Ngược lại càng đau khổ hơn.

Từ Tây Lâm rốt cuộc mở miệng hỏi ra một câu dằn sâu trong lòng.

“Bắt đầu lại được không?” Gã nói, “Tao mang một thùng hồng trà đến cho mày đây.”

Thì ra là năm ấy, Chúc Tiểu Trình và Đậu Tuấn Lương chấm dứt cuộc chiến tranh lưỡng bại câu thương, chung tay bóp chết cuộc hôn nhân ngắc ngoải, cậu thiếu niên nho nhỏ trong nhân thế mênh mang vừa mới tìm được một nơi có thể náu thân, quật cường cuộn tròn mình lại không chịu tiến bước.

Hắn giơ móng vuốt với giáo viên phụ huynh, chứng ung thư trung nhị bộc phát, cho rằng thi đại học là cái rắm, tiền đồ thì cái rắm cũng chẳng bằng, chẳng thèm lo lắng gì mà theo một đám trẻ ranh đến Trăng Khuyết quần ma loạn vũ, muốn dùng trò giải trí của người lớn để chứng minh mình đã sắp trưởng thành… Dù rằng sau đó mới biết, người lớn không thích mấy trò giải trí nhảm nhí đó, họ còn phải nuôi gia đình, kiếm tiền mua sữa cho con, phải liều mạng trèo lên trên – thỉnh thoảng rảnh rỗi không phải xã giao, thà rằng để đầu óc tự do làm bạn với cái sofa nhà mình.

Sau đó… Sau đó dưới sự khích bác không có ý tốt của lũ bạn, hắn có được một nụ hôn mang vị hồng trà.

Từ Tây Lâm có tuyệt chiêu rút chân là quên, nếu không phải việc rất quan trọng hoặc người rất quan trọng, gã không hay để tâm, thường xuyên format phần cứng. Người như thế ưu điểm là khi cãi nhau luôn chỉ luận sự, không cần lo lắng gã sẽ xoi mói nọ kia, nhưng với loại người một việc nhỏ bao nhiêu năm trước thời gian địa điểm nhân vật lời thoại đều nhớ rõ mồn một như Đậu Tầm mà nói, đôi khi nói tới chuyện gì, nhìn vẻ mặt đần thối “hình như có chuyện này” của gã, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy gã hơi bạc tình.

Ngày đó họ đến Trăng Khuyết là lớp 11 hay 12, vì sao mà đi, ở phòng nào, là ai trong bữa tiệc làm loạn, ai hùa theo… Từ Tây Lâm từ lâu đã chẳng còn ấn tượng, không chừng bây giờ kêu gã tìm địa chỉ cũ của Trăng Khuyết cũng là làm khó gã.

Đậu Tầm vẫn cho rằng, Từ Tây Lâm coi chuyện lần đó thành một trò chơi ganh đua với Ngô Đào, vẫn cho rằng chỉ có một mình hắn trăn trở khắc cốt ghi tâm.

Hắn không ngờ là trong lòng Từ Tây Lâm vẫn còn ly hồng trà kia.

Tầm mắt né tránh của Đậu Tầm vừa nãy bị kéo lại, hắn lao thẳng tới, quấn chặt lấy Từ Tây Lâm: “Mang hồng trà cho tao làm gì? Đêm nay mày không định đi à?”

Trong câu này cơ hồ có sự khiêu khích không hợp với phong cách cá nhân của Đậu Tầm, vốn nên là hỏa hoa tung tóe, kết quả là Từ Tây Lâm như nhụt chí dựa bệ cửa ban công nói: “Phải đi, ngày mai tao có việc phải đi công tác, hành lý còn bỏ ở nhà đấy.”

Tống mặt đen đi dứt khoát như vậy là vì có hậu chiêu.

Đậu Tầm như cái đuôi hình người, gã đi đâu theo đó, hắn đi lại vẫn không có tiếng động, thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng người ta, Từ Tây Lâm ở trong bếp mấy lần quay đầu lại suýt nữa làm bỏng hắn, cuối cùng hết nhịn nổi tống cổ Đậu Tầm phá rối ra ngoài.

Cây lan hồ điệp xúi quẩy hưởng thụ tà dương một buổi chiều, cánh hoa héo queo, Đậu Tầm đành phải phun ít nước cho nó, chán ngán muốn tìm việc gì đó để làm, nhưng làm gì cũng chẳng tập trung nổi, luôn phải ngẩng đầu nhìn Từ Tây Lâm một cái, cảm thấy không chân thật lắm.

Từ Tây Lâm giống như có mắt sau lưng hỏi: “Đần ra làm gì vậy?”

Đậu Tầm không lên tiếng.

Lát sau, hắn đột nhiên như máy đọc lại, một hơi nói nguyên một tràng, ngay cả dấu chấm câu cũng không có: “Tao ở bên kia có học bổng, nhưng tiền thuê nhà và chi tiêu hằng ngày vẫn quá đắt. Mới đầu, bạn cùng phòng lén làm công việc bị bắt sẽ bị đuổi về, tao từng muốn gia nhập, nhưng một thầy không cho tao đi, ông ấy rất giống thầy Hoàng lớp ta năm đó… Thôi, mày không nhớ thầy Hoàng là ai đâu – Ông ấy cho phép tao làm việc cho mình, dần dần để tao gia nhập phòng thí nghiệm, làm việc dưới quyền ông ấy vài năm – Trong mấy năm ấy từng chuyển nhà hai lần, lần đầu tiên là vì tiền thuê nhà đắt quá, lần thứ hai là vì hoàn cảnh quá lộn xộn… Từng kết bạn với vài người, có một số còn từng định trên mức tình bạn…”

Động tác của Từ Tây Lâm khựng lại.

Song không đợi gã quay đầu lại truy hỏi, Đậu Tầm không hề nhử mà tiếp tục luôn: “Nhưng một hai năm đầu tao sống trong bóng ma của mày không ra được, sau đó chỉ biết để dành tiền và thời gian về nước tìm mày… Mãi đến đầu năm nay trở về… Tao định ở lại làm việc lâu dài, trước mắt đang ở nhà thuê không cố định, muốn mua xe, mới tham gia một lần quay số, ừm… không trúng, mục tiêu lớn nhất là mua lại căn nhà mày đã bán, hiện tại giá thị trường nhà bên đó theo ước tính chừng hai đến ba ngàn vạn, dự đoán thị trường sẽ tăng lên, tao cảm thấy đời này tao khỏi cần mục tiêu thứ hai, chỉ thế này là đủ rồi.”

Đậu Tầm giễu cợt mình một câu, sau đó mau chóng nhớ lại một chút, cảm thấy không có sai sót gì: “Báo cáo xong rồi.”

Hắn nói xong, cũng không thúc giục, cứ thế nhìn Từ Tây Lâm, dùng ngôn ngữ tứ chi biểu đạt “tới lượt mày.”

Từ Tây Lâm nhất thời cũng không biết là nên khoe khoang, hay làm bộ đáng thương, gã do dự khổ não một lát, chỉ nói: “Đã qua nhiều năm, mua về cũng chẳng phải nhà cũ trước kia, thôi ở tạm nhà mới đi.”

Ánh mắt Đậu Tầm phút chốc tối đi.

Từ Tây Lâm: “Bao giờ thì mày theo tao về nhà?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play