Nhưng Đậu Tầm không hề làm thế.

Đậu Tầm chỉ âm trầm nhìn ông ta một lúc, rồi quay đầu bỏ đi.

Dù cho Đậu Tuấn Lương phụ hết những chờ mong đối với một người cha của hắn, Đậu Tuấn Lương vẫn đã sinh ra hắn, cho hắn tên họ, nuôi hắn lớn lên, cho hắn học hành.

Cha đã phụ hắn cũng là cha, không có đạo lý cầm thú con trai lại đi đánh nhau với cha.

“Mày đây… đây đều là bệnh tâm thần!” Đậu Tuấn Lương ở đằng sau hạ giọng nói, giống như sợ để ai nghe thấy, “Tao sẽ liên hệ mấy bác sĩ cho mày… Đậu Tầm! Đậu Tầm mày đứng lại đó cho tao!”

Đậu Tầm nhắm mắt bịt tai, rảo bước nhanh hơn.

Đậu Tuấn Lương nửa đời chuyên tâm kiếm tiền tiêu xài, chưa từng nhọc lòng trên việc con cái, Đậu Tầm tựa như một mảnh ruộng chẳng cần tưới tắm chăm bón vẫn tốt tươi, xưa nay chỉ toàn làm ông ta nở mày nở mặt.

Đậu Tuấn Lương đến hôm nay mới biết thế nào là “làm gì rồi cũng phải trả giá”. Ông ta như con thú bị nhốt mà đứng tại chỗ hút mấy điếu thuốc, sau cùng nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa xe xông vào nhà.

Ngô Phân Phân đã sớm xuyên qua cửa sổ nhìn thấy hai cha con nhà này cãi nhau, khó khăn lắm mới dằn được sự mừng thầm trong lòng, mặt mày hồng hào ra đón: “Đậu…”

“Đừng cho là tôi không biết cô có rắp tâm gì.” Đậu Tuấn Lương hiện giờ ngay cả kiên nhẫn nghe cô nàng thở cũng hết sạch, ông ta thích loại ngu ngốc xinh đẹp, nhưng không thích loại ngu ngốc tự cho là thông minh – nhất là kẻ ngu ngốc không còn xinh đẹp.

“Ngô Phân Phân tôi nói cho cô biết.” Đậu Tuấn Lương chỉ mũi cô nàng nói, “Nếu việc này lộ ra một chút phong thanh, không cần biết là thằng chó nào nói, tôi đều tìm cô tính sổ, cút!”

Đậu Tầm bị Đậu Tuấn Lương gọi vội vã ra ngoài, một xu cũng không mang theo. Đêm thu lạnh lẽo, trên người hắn nhanh chóng rơi xuống một tầng sương mỏng, gò má rát bỏng chậm rãi hạ nhiệt độ, kế đó hoàn toàn lạnh đi, chỉ có lúc đụng trúng vẫn đau đớn như kim đâm.

Đậu Tầm đi bộ tám kilomet, gần nửa tiếng.

Ðến nhà, hắn cũng chưa vội vã trở về, trước tiên ngồi một lúc trong hoa viên của tiểu khu, hút nốt điếu thuốc cuối cùng trong túi – từ khi hắn và Từ Tây Lâm bên nhau, hắn từ từ không hút thuốc nhiều nữa, tựa hồ cũng không cố ý cai, chỉ là dần dần không nghĩ tới.

Hộp thuốc ấy là từ rất lâu trước còn lại, cất trong áo khoác suốt một mùa thu, như một bịch khăn giấy mãi chẳng nhớ lấy ra dùng.

Đợi đến khi xem chừng bà Từ ngủ rồi, Đậu Tầm mới hoạt động tay chân lạnh cóng một chút, chậm rãi đi vào nhà, đụng ngay Từ Tây Lâm ra đón hắn.

“Bà ngoại không yên tâm, bảo tao ra đón mày.” Từ Tây Lâm nói, ánh mắt dừng lại chốc lát trên khuôn mặt hơi tái xanh của Đậu Tầm, lập tức ngộ ra, không nói gì.

Hai người cùng về nhà, vào nhà cũng chẳng bật đèn, bà Từ đi ra hỏi vài câu, may mà tắt đèn tối om nên bà cũng không thấy rõ, bị Từ Tây Lâm dùng dăm ba câu lừa về phòng.

Lửa giận của Đậu Tầm đã tan dần trong gió đêm và sương khuya, trong lòng hết sức mệt mỏi. Lên lầu, hắn cũng không đi rửa mặt thay quần áo, vừa vào cửa liền ướt sũng mà ôm cổ Từ Tây Lâm.

Từ Tây Lâm lúc này mới do dự hỏi: “Ba mày…”

Đậu Tầm không muốn nhắc tới Đậu Tuấn Lương, xoay mặt Từ Tây Lâm lại, nôn nóng chặn miệng gã.

Từ Tây Lâm vốn có sáu bảy phần phỏng đoán, đến lúc này xem như đều xác thực.

Bí mật giấu suốt mấy năm bất ngờ bị lộ ra, trong lòng gã không tránh khỏi mù mờ hoảng sợ. Song còn có một Đậu Tầm cần gã trấn an, Từ Tây Lâm trong lúc phiền lòng còn phải cố kéo thần trí về, vòng tay qua lưng Đậu Tầm, chậm rãi vuốt ve dọc sống lưng hắn.

Đậu Tầm như được dung túng, đè gã lên cửa, im lặng muốn tìm kiếm an ủi từ gã.

Từ Tây Lâm lúc này hiển nhiên chẳng có tâm trạng phối hợp, gã làm bộ không hiểu ám chỉ của Đậu Tầm, nắm bàn tay lạnh ngắt ấy, ôm vào trong lòng một hồi, đồng thời với tay bật đèn phòng ngủ: “Cho tao xem mặt mày nào.”

Vẻ mặt Đậu Tầm cứng đờ như bị giáng một bạt tai, hắn lui một bước, mệt mỏi tránh tay Từ Tây Lâm: “Thôi, không sao, tao đi rửa mặt đây.”

Từ Tây Lâm: “Chờ…”

Đậu Tầm đã khóa trái cửa phòng vệ sinh.

Từ Tây Lâm bực dọc ấn trán, đi vài vòng trong phòng, thấy ngột ngạt khó thở, luôn cảm thấy gần đây hết thảy đều là một đống tơ vò, trước sau chẳng được một chuyện nào tốt.

Gã bắt đầu suy nghĩ Đậu Tuấn Lương làm sao phát hiện được, càng nghĩ càng bất an, cuối cùng cơ hồ phải mắc chứng vọng tưởng, luôn cảm thấy giống như cả thế giới đều biết rồi. Từ Tây Lâm lo âu chuyện này một hồi, hồi sau lại nghĩ tới bản hợp đồng đến bây giờ cũng chẳng có lòng dạ nào chỉnh sửa, nhớ tới buổi chiều ngày mai, gã còn phải bịt mũi đi tiếp xúc với những người đó…

Gã quả thực có phần không muốn sống nữa.

Từ Tây Lâm giữa bốn bề tối đen rời khỏi phòng ngủ chật chội, đến phòng chung cho thoáng.

Gã để đại não tự do mà ngồi một lúc trên cái sofa cũ, một tràng phạch phạch truyền đến, con vẹt kia lại bay lên đậu trên lan can tầng hai nhìn gã.

Sau khi lớn hơn một chút, con chim này liền biểu hiện ra sự thông minh, nó nhận được người nhà, chưa bao giờ bay lung tung khắp nơi, hơi mắc bệnh sạch sẽ, rụng lông sẽ tự tha đi, bình thường họ đều không thích nhốt nó. Vẹt nghiêng đầu ngó sắc mặt Từ Tây Lâm, lập tức đập cánh tới đậu trên tay gã, gác cái đầu chim thông minh lên vai gã, lông còn xù lên, rất đỗi ghét bỏ mà thân cận gã một chút.

Từ Tây Lâm không nhịn được cười khổ – hiện giờ, cả thế giới chỉ có một con vẹt biết gã không vui.

Gã hít sâu một hơi, bốc vài hạt lạc từ hộp hạt dẻ bên cạnh cho nó, đoạn hất tay để nó bay đi.

Đậu Tầm đang lau tóc, thấy Từ Tây Lâm vào phòng liền cúi đầu xuống.

Nếu nói Đậu Tuấn Lương đổ một chậu nước thép nung đỏ lên người hắn, thì sự trốn tránh không dễ phát hiện của Từ Tây Lâm ban nãy chính là phủ một lớp băng lên nước thép ấy, một lạnh một nóng cùng dán một tầng thiết lao dính xương lẫn bám thịt trên người hắn.

Song lúc đối mặt với Đậu Tuấn Lương hắn đao thương bất nhập, một ánh mắt của Từ Tây Lâm lại có thể khiến hắn bị vạn tiễn xuyên tâm.

Đậu Tầm không rành nhân tình thế thái lắm, nhưng hắn không ngốc chút nào, bất luận Từ Tây Lâm đối với hắn tốt thế nào, dính thế nào, hắn đều biết đường giới hạn của Từ Tây Lâm – Từ Tây Lâm luôn cảm thấy mối quan hệ của hai người là không thể công khai, gã là tỉnh táo trầm luân, đến một ngày không thở nổi, chưa biết chừng sẽ hốt hoảng trốn chạy.

Từ Tây Lâm thoáng nhìn dưới lầu, cẩn thận đóng cửa lại, hỏi hắn: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Đậu Tuấn Lương có mấy tấm ảnh,” Đậu Tầm nói, “Hẳn là chụp trộm từ dưới lầu, không rõ lắm.”

Từ Tây Lâm vừa được con vẹt im lặng an ủi một phen, rốt cuộc có thể xốc lại tinh thần mà suy nghĩ – có người chụp ảnh, chụp xong giao cho Đậu Tuấn Lương, cho thấy đây là chuyện bên phía Đậu Tầm. Vậy ai sẽ rỗi việc đi theo dõi một học sinh bình thường như hắn?

Không đợi gã nghĩ ra, Đậu Tầm đã trực tiếp công bố đáp án: “Tám chín phần mười là bà vợ thiểu năng của ổng làm. Cảnh trên ảnh nên là mùa hè, tao nhớ hàng xóm xung quanh có mấy nhà sửa lại, khả năng là đi theo đội sửa chữa trà trộn vào – Đậu Tuấn Lương rất coi trọng thể diện, ổng cho dù lén tìm người giết chết tao, hoặc là giết chết vợ sau, cũng tuyệt đối không để lộ chuyện này, mày yên tâm đi.”

Đậu Tầm dùng dăm ba câu vớt Từ Tây Lâm khỏi nỗi sợ hãi “cả thế giới đều biết”, trong chớp mắt, Từ Tây Lâm quả thật thở phào nhẹ nhõm.

Song rất nhanh, gã liền nghe ra sự châm chọc trong lời này của Đậu Tầm.

“Cho dù lén tìm người giết chết tao” và “mày yên tâm” đặt chung một câu, nghe kiểu nào cũng không thích hợp, Từ Tây Lâm không biết Đậu Tầm lại chui vào ngõ cụt nào, gã liếm môi một chút: “Đậu hạm nhi…”

Đậu Tầm thình lình đứng dậy: “Tao về phòng đây.”

Để hắn về phòng thật thì to chuyện, Từ Tây Lâm thành thạo giơ tay khóa trái cửa phòng, chặn Đậu Tầm không cho đi.

Hai người lẳng lặng giằng co chốc lát, Từ Tây Lâm nhỏ giọng giải thích: “Tao không có lo lắng chuyện đó, tao hơi lo cho mày thôi.”

Đậu Tầm thâm sâu nhìn gã một cái, khi hai ánh mắt tiếp xúc, Từ Tây Lâm vô thức muốn né tránh, bởi vì cảm thấy Đậu Tầm nhìn thấu nỗi sợ hãi và yếu đuối của gã. Sau đó, gã cứng cổ đậy chặt chút sợ hãi này, kéo tay Đậu Tầm, dịu giọng nói: “Hết thảy có tao đây, mặc kệ ba mày nói gì.”

Đậu Tầm nghe câu này, thoạt đầu đờ đẫn đứng bất động chốc lát, sau đó thần sắc rốt cuộc vẫn dịu đi, Từ Tây Lâm liền ôm lấy thắt lưng hắn, kề tai mà hôn hắn, dỗ dành hắn lên giường đi ngủ.

Tắt đèn rồi mà chẳng ai ngủ, Từ Tây Lâm đếm nhịp thở của Đậu Tầm, Đậu Tầm thì trong đầu toàn là ánh mắt dao động của Từ Tây Lâm, hai người chung giường cùng gối, lại ôm hai mối tâm sự.

Hôm sau trời chưa sáng, Từ Tây Lâm đã dậy sửa bản hợp đồng nhục như mất nước kia, chép vào ổ cứng di động, chuẩn bị đem đến trường. Vừa quay đầu lại liền phát hiện Đậu Tầm đã dậy.

Từ Tây Lâm thuận miệng hỏi: “Hôm nay có việc à?”

Không trách gã hỏi nhiều, bởi vì Đậu Tầm đoạn thời gian này cơ bản không có tiết gì, nhiệm vụ chủ yếu còn lại là đề cương luận văn và thực nghiệm liên quan. Mà chứng trì hoãn truyền nhiễm trong sinh viên ở trên người Đậu Tầm ngay cả một chút tung tích cũng không thấy, khi rất nhiều người vẫn chưa tiến vào trạng thái của năm tư, hắn đã đâu vào đấy dùng kỳ nghỉ hè làm rõ mạch suy nghĩ, chuẩn bị đại cương, sau khi khai giảng không lãng phí một ngày nào, quay về trường làm thực nghiệm ghi chép số liệu, đến bây giờ, trung kỳ của người khác còn xa lắc, hắn đã viết được bảy tám phần, không có việc sẽ không đến trường.

Đậu Tầm “ừm” một tiếng: “Có phỏng vấn.”

Động tác tắt máy tính của Từ Tây Lâm khựng lại: “Không phải mày đã giành được suất nghiên cứu sinh sao?”

Đậu Tầm thuận miệng đáp lấy lệ: “Thực tập.”

Từ Tây Lâm: “Chức vị gì?”

Đậu Tầm chần chừ một chút mới nói: “Đại lý y dược.”

Từ Tây Lâm nhất thời cho rằng mình nghe lầm: “Cái gì?”

Đậu Tầm vốn do dự giữa học nghiên cứu sinh và đi làm, hiện tại dưới sự bức bách của Đậu Tuấn Lương rốt cuộc đưa ra lựa chọn – Đậu Tuấn Lương dựa vào đâu mà cho rằng ông ta có thể chỉ tay năm ngón với chuyện của hắn? Và Từ Tây Lâm vì sao luôn không thể yên tâm?

Không phải vì hắn là một sinh viên nghèo chẳng có của cải gì sao?

Đậu Tầm coi nhẹ tiền tài, trước kia cũng chưa bao giờ coi thành tựu vật chất là mục tiêu phấn đấu của cuộc đời mình.

Mà lúc này, trong lòng hắn vang vọng lời vài năm trước Từ Tây Lâm từng nói – chờ gã mạnh lên, là sẽ không cần kiêng dè người khác nói gì nữa.

Đậu Tầm trằn trọc một đêm, con đường hỗn độn lâu ngày thoáng cái sáng tỏ, hắn tính sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm luôn, có gì làm nấy, bán máy móc chữa bệnh cũng không tệ, sau đó tự học một môn có tính ứng dụng mạnh như máy tính, tài chính vân vân, coi như mình chưa từng học đại học, dứt khoát đổi nghề, bắt đầu lại lần nữa.

Sáng sớm rửa mặt đi ra, Đậu Tầm lại phát hiện Từ Tây Lâm vốn có vẻ vội vàng vẫn chưa đi, thậm chí hơi nặng nề tâm sự đứng ở đó, trông như có chuyện muốn nói với hắn.

Đậu Tầm hơi nhướng mày, ý bảo gã có chuyện thì mau tấu đi.

Từ Tây Lâm đắn đo chốc lát mới mở miệng: “Có phải ba mày gây áp lực cho mày không? Không sao, Đậu hạm nhi, chúng ta là chân long, không chui lỗ chó, tao còn trông chờ mày tương lai có thể mang giải Nobel về mà, không cần thiết hạ mình… muốn học thì mày cứ học, có tao ở đây, không ép uổng được mày đâu.”

Đậu Tầm lập tức gật đầu, nhưng nghe qua rồi thôi, chờ Từ Tây Lâm vừa đi, hắn lập tức thay quần áo ra ngoài.

Hắn gấp gáp muốn bay lên cao, ôm mười hai phần lo âu, gấp gáp muốn sải đôi cánh còn vụng dại để người yêu có thể dựa vào, không tiếc trực tiếp nhảy từ trên vách núi xuống-

Từ Tây Lâm đã đánh giá thấp sự cố chấp của Đậu Tầm, sau khi tạm biệt Đậu Tầm, gã quay về trường.

Thầy Vương của siêu thị giáo dục rốt cuộc hả giận buông tha cho Từ Tây Lâm và Vitamin non nớt của gã, chuyện này sau cùng cũng qua.

Lúc rời khỏi văn phòng lão, trên người Từ Tây Lâm vừa nặng nề vừa thoải mái. Gã vừa đi vừa dùng di động lên mạng xem bình luận của Vitamin.

Mục bình luận trong một đêm tăng hẳn mấy trang.

“Ðậu má, bảo trì bao nhiêu lâu, chỉ vì chức năng rác rưởi như này hả?”

“Anh ơi xin đừng bỏ siêu thị một tuần mà, bắt xe đi siêu thị mệt lắm…”

“Hoàn toàn không thể hiểu vì sao lại sửa như vậy.”

“Siêu thị trường cũng chen chân vào, tao muốn xóa tài khoản.”

Trên mạng trường toàn là bạn học, hòa bình hơn nhiều so với diễn đàn nặc danh bên ngoài, Từ Tây Lâm biết, nếu đây là trang web của người ngoài, người ta còn khuya mới văn minh như vậy, chắc đã sớm chửi ầm lên rồi.

Ngay cả vị thần nhân năm đó từng viết bản kế hoạch năm nghìn chữ cho gã cũng để lại bình luận.

“Có lẽ tôi thuộc nhóm người sử dụng Vitamin sớm nhất nhỉ, phải nói sao đây, trải qua nhiều chuyện như vậy, có hơi thất vọng là thật, mỗi người đều có rất nhiều ý tưởng, cậu bắt tay vào làm, quả thật là rất giỏi. Trước kia chất lượng trái cây của cậu rất tốt, đủ thấy đã bỏ công chọn mua, nhưng hiện giờ gom cả siêu thị trường vào, ha ha, tôi đã đoán được tương lai, cái gọi là ‘Vitamin’, chính là thay mọi người lôi trái cây bỏ đi của siêu thị giáo dục về phòng ngủ nhỉ? Thật vô nghĩa! Đứng trong trường, thủy chung không chịu ra khỏi cổng một bước, tầm nhìn của chủ tiệm hơi hạn hẹp rồi.”

Từ Tây Lâm bị đoạn này làm không thở nổi.

Mà gã còn chưa chịu buông tha cho mình, xem tất cả bình luận chửi mắng như tự ngược đãi bản thân.

Nghe nói phần lớn con người trên thế giới là “ký ức thị giác”, bởi vậy đôi khi bị người ta mắng ngay trước mặt, lúc ấy tuy rằng cảm xúc rất bất ổn, song sau một thời gian, quá khứ cũng thành quá khứ, thế nhưng văn tự tiến vào mắt lại khác, đọc xong không có cảm giác gì dữ dội, lại luôn có thể chiếm chỗ trong ký ức rất lâu, như xương mắc cổ vậy.

Chính Từ Tây Lâm cũng rất thất vọng với mình.

Mà ngay khi gã gánh bêu danh nặng nề ra khỏi trường, trước cổng có chiếc xe bấm còi, Từ Tây Lâm ngẩng đầu lên thấy Đậu Tuấn Lương đeo kính râm từ trên xe bước xuống, vẫy tay gọi gã.

Từ Tây Lâm không hề bất ngờ, rất lễ phép tới chào hỏi: “Chú.”

“Ôi,” Đậu Tuấn Lương rất có phong độ mà chỉ xe mình, “Lần trước nói chuyện với cháu là từ hồi mẹ cháu mất, chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy rồi, cháu có thời gian không, chúng ta trò chuyện vài câu nhé?”

Từ Tây Lâm không như Đậu Tầm cười gằn với ông ta, vâng lời lên xe.

Đậu Tuấn Lương lái xe chở gã đến một quán cơm có phòng riêng rất thích hợp để chuyện gẫu, ngồi xuống liền đưa menu cho gã: “Xem xem thích ăn món gì.”

Đậu Tuấn Lương khốn nạn với người nhà, nhưng với người ngoài trước giờ luôn biết tròn biết méo, cơ hồ là “kính già yêu trẻ”, theo cách nói ngày xưa, chắc là hạng “y quan cầm thú” tiêu chuẩn.

Tuy ông ta khách sáo, nhưng Từ Tây Lâm không thể gọi món trước mặt bề trên, lại đẩy menu về: “Chú gọi đi, cháu không kén ăn.”

Đậu Tuấn Lương liền nở nụ cười, xắn tay áo, lộ ra chiếc đồng hồ Rolex hàng hiệu trên cổ tay, ý tứ sâu xa mà nói: “Cháu hiểu chuyện hơn con chú.”

Từ Tây Lâm dự cảm thấy bữa cơm này e là còn đau dạ dày hơn bữa hôm qua.

Trước mặt gã, Đậu Tuấn Lương không ra vẻ “cha”, mà trao đổi giống ngang hàng hơn, nói nhăng nói cuội vài câu về thị trường nhà và thị trường chứng khoán mấy năm gần đây bắt đầu nóng lên, cuối cùng chùi miệng, bưng ly trà lên súc miệng, tiến vào chính đề: “Đàn ông đời này quan trọng nhất là cái gì, cháu biết không?”

Từ Tây Lâm nở nụ cười, không tiếp lời.

“Thể diện,” Đậu Tuấn Lương thở dài, “Anh bạn trẻ, cháu có biết cái gì là thể diện không? Chính là trông cháu phải đàng hoàng, thì người ta mới nể trọng cháu. Chữ ‘người’ hai chân, một nét phẩy một nét mác, thể diện của người cũng là hai chân, cháu nhất định biết.”

Tiền và thế, nói theo cách hoa mỹ là “tài phú” và “tư nguyên”.

“Nhất định lúc nhỏ giáo viên luôn dạy các cháu, ‘tiền tài và quyền lực không phải vạn năng’, họ chỉ nói nhảm thôi. Ôi, chú chưa từng lên đại học, nói hai câu thô tục, cháu nghe cho vui là được rồi, chứ đừng để trong lòng.” Đậu Tuấn Lương khoát tay, “Chú biết thanh niên các cháu đều tin tưởng vào ‘tình yêu đích thực’, nhưng tình yêu đích thực là gì?”

“Tình yêu đích thực chính là vui vẻ cộng thêm lương tâm, chàng trai trẻ ạ.” Đậu Tuấn Lương nhìn vào mắt Từ Tây Lâm nói, “Trong túi cháu có tiền, gọi một cú điện thoại, cả tá người có thể làm việc giúp cháu, đây là cách duy nhất cho cháu và gia đình cuộc sống hạnh phúc, không có nó, thì hai đứa cũng chỉ có thể tiêu mòn lương tâm của nhau.”

Từ Tây Lâm xoay cái ly sứ trắng trong tay, không lên tiếng.

“Chú nói thẳng vậy, việc này đối với hai đứa các cháu đều không có lợi ích, chỗ không tốt với cháu, thì chú sẽ không nhiều lời nữa, cháu hiểu rõ hơn thằng ngốc Đậu Tầm kia, chú nói một chút về Đậu Tầm đi.” Đậu Tuấn Lương mệt mỏi dựa ghế, “Chú hôm nay không nhàn rỗi, sáng sớm đã đến trường Đậu Tầm.”

Nhớ năm ấy, ông ta ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, chuyện dùng thẻ mua sắm và dây chuyền tống Thơm Bảy Dặm đi giống như mới ngày hôm qua thôi.

Ai có thể ngờ tới hôm nay lại hủy cuộc hẹn với một khách hàng quan trọng để đến trường con?

Không phải không báo, mà là chưa đến lúc.

“Chú cũng không biết phải tìm ai, vất vả đi tìm một thầy lần trước gặp mặt, thầy ấy bảo với chú, nước ngoài có một vị giáo sư nào đó rất nổi tiếng, xem sơ thảo luận văn tốt nghiệp của Đậu Tầm, rất muốn để Đậu Tầm làm học trò của mình, có thể cam đoan Đậu Tầm đi là có học bổng.” Đậu Tuấn Lương buông hai tay, “Việc này nó có nói với cháu chưa?”

Ngón tay Từ Tây Lâm dừng lại – chưa hề.

“Còn có một chuyện chú đoán cháu cũng không biết, Đậu Tầm hôm nay gọi điện thoại đến khoa, xác nhận bỏ suất nghiên cứu sinh.” Đậu Tuấn Lương nói, “Nó không muốn để chú nuôi ăn học nữa, cho nên vội vã đi tìm việc.”

Từ Tây Lâm bật thốt ra: “Cháu đã nói với nó là có cháu…”

“Cái tính chó của Đậu Tầm, đâu muốn để ai nuôi.” Đậu Tuấn Lương khoát tay, “Tiểu Từ, cháu dùng đầu óc nghĩ kỹ mà nói một câu xem, cháu cảm thấy nó làm thế có đáng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play