Đối với hành vi khác thường bất thình lình của Đậu Tầm, Từ Tây Lâm tự dưng nhớ tới một đống đồn đại quỷ dị: trước kia có một cô bạn nuôi mèo nói, mèo nhà họ mỗi sáng dậy đều trưng vẻ mặt mưu mô, giẫm ngực cô sấn lại xem cô chết chưa.
Đội bóng rổ còn có kẻ thích kể chuyện kinh dị từng kể gã nghe, rằng có người nuôi mãng xà khổng lồ, có một dạo mãng xà kia mỗi ngày lúc chủ ngủ đều bò lại nằm bên cạnh, chủ nó mới đầu còn rất vui, sau đó mới biết, mãng xà mỗi ngày bò tới nằm là để đo đầu chủ, phán đoán xem mình có thể nuốt trộng hay không.
Trong lòng Từ Tây Lâm sinh ra một chút dự cảm xấu: “Làm gì thế?”
Đậu Tầm cúi đầu ngửi ngửi cổ hắn, nghe nói “vành tai tóc mai chạm nhau” như vầy có thể thúc đẩy trao đổi hormone giữa người với người. Từ Tây Lâm giật mình, cho rằng Đậu Tầm đã phát minh ra một cách quấy rối hoàn toàn mới, lập tức chống khuỷu tay xuống giường, tính nhổm dậy ứng đối.
Đậu Tầm: “…”
Tiết tấu này không đúng!
Hắn thoáng dừng một chút, cau mày nhanh chóng lướt qua đầu mớ ghi chép lộn xộn của mình, tra sót bổ khuyết, sau đó nhớ ra – phải tắt đèn, nghe nói ánh đèn dễ dẫn đến tỉnh táo và căng thẳng.
Đậu Tầm với tay tắt đèn.
Bốn bề tức khắc tối om, sau lưng Đậu Tầm căng lên, lòng bàn tay rịn mồ hôi, như đi thi gặp đề khó, cẩn thận tỉ mỉ, thận trọng từng bước. Hắn âm thầm bóp ngón tay mình một chút, xác định tay không run, mới nhẹ nhàng đặt ở cổ áo ngủ của Từ Tây Lâm.
Từ Tây Lâm cho dù ban đầu buồn ngủ díp mắt, lúc này cũng nhận ra hắn muốn làm gì, đầu óc loạn lên, giơ tay đè Đậu Tầm lại: “Đậu hạm nhi.”
Đậu Tầm sờ công cụ gây án cất trong túi quần mấy ngày liền, xác định mình đã xem hoàn chỉnh sách hướng dẫn rồi, nhủ thầm ba lần “phải kiên quyết”, ghé lại hôn má Từ Tây Lâm một cái.
Từ Tây Lâm hơi né tránh, nhíu mày.
Những việc này hồi mười bốn mười lăm tuổi gã cũng từng ngày đêm nghĩ tới, lúc ấy mới lên cấp ba, trong lớp có mấy nam sinh bí mật chuyền tay đĩa phim sex lậu, năm ba đồng một đĩa, nửa lớp đều từng xem.
Song qua đoạn thời gian đó đã tốt hơn nhiều, do có quá nhiều thứ phân tán sự chú ý của gã.
Dạo trước quả thật gã cũng có chút ý nghĩ với Đậu Tầm, theo bản năng muốn sán lại ấp ấp ôm ôm thân mật là một mặt, nguyên nhân nhiều hơn là nhìn Đậu Tầm xù lông lên rất thú vị.
Nhưng sau khi kích thích do tính không ổn định của mối quan hệ lúc ban đầu mang đến qua đi, Đậu Tầm dần dần biến thành không dễ ghẹo, sự kích động của Từ Tây Lâm theo đó cũng giảm bớt.
Trước mắt giữa hai người có sự thân mật khăng khít mập mờ là một cách sống chung cực kỳ thoải mái, an toàn, ổn định, đồng thời mang đến rất nhiều hưởng thụ. Từ Tây Lâm biết rõ bước tiếp theo là gì, nhưng gã muốn duy trì hiện trạng, hơi kháng cự tiến thêm một bước.
Đậu Tầm đã quá nóng vội.
Từ Tây Lâm không thể nói rõ sự kháng cự của mình đến từ đâu, gã thậm chí không phân biệt được loại kháng cự này rốt cuộc là vì gã căn bản không muốn tiến thêm một bước, hay là cảm thấy tiết tấu quá nhanh, có chút không ổn.
Dù sao thì những gì gã trải qua cũng còn có hạn.
Sự nhẫn nại của Đậu Tầm còn có hạn hơn, hắn không lằng nhằng với Từ Tây Lâm, đường này không thông liền lập tức đổi đường.
Đậu Tầm nghiêng người đè tay kia của Từ Tây Lâm, không thèm giải thích luồn tay còn lại vào quần áo Từ Tây Lâm. Bóng tối phóng đại hết cỡ cảm quan của con người, khi hắn chạm tới dưới sườn Từ Tây Lâm, Từ Tây Lâm bỗng nhiên im lặng giãy nhẹ, cơ bụng cũng căng lên, Đậu Tầm đã đặt bàn tay ấm áp lên nơi đó, thì thầm vào tai Từ Tây Lâm: “Tao thích mày.”
Đậu Tầm chưa bao giờ để lời hay ngoài miệng, khi câu này mới nói ra đầu lưỡi hơi líu lại, ngữ điệu giống như ngâm nga bài văn, có sự gượng gạo và không quen khó nói rõ.
Không đợi Từ Tây Lâm phản ứng, chính Đậu Tầm đã không hài lòng trước. Nói không tốt hắn liền tự động nói lại lần nữa, thế là Đậu Tầm hệt như con vẹt dưới lầu học vẹt, liên tiếp lặp lại bốn năm lần lời thoại này, nói hai lần liền trôi chảy hơn, nói đến lần thứ ba thì “lời thoại” không còn là “lời thoại” nữa.
Tình cảm chậm chạp trong lòng Đậu Tầm muộn nửa nhịp chạy tới điểm sôi, đột nhiên trào lên dữ dội mà không hề báo trước.
Hắn không cần lặp lại trong đầu những ghi chép giáo điều đó nữa, hết thảy như thành bản năng, trong lòng Đậu Tầm tự dưng trỗi lên cảm giác đói khát trống rỗng, rất muốn cắn mấy miếng từ trên người Từ Tây Lâm.
Hắn vừa cố gắng kiềm chế, vừa không tự chủ được dán lên người Từ Tây Lâm, nhưng bất luận dán chặt cỡ nào, hắn đều cảm thấy chưa đủ, luôn thiếu một chút.
Lời nói rập theo một khuôn lặp lại vài lần, miệng Đậu Tầm đã phản bội sự chỉ huy của đại não trước một bước, tự chủ trương sửa kịch bản, buột miệng nói vào tai Từ Tây Lâm: “Tao yêu mày, tao cả đời đều yêu mày.”
Chó chỉ có thể sống hơn mười tuổi.
Tuổi thọ của vẹt là năm sáu mươi năm.
Cha mẹ chẳng thể sống cả đời với bạn.
“Tao cả đời đều yêu mày.”
Trong câu này như có hai tia chớp xuyên qua màng tai Từ Tây Lâm, tia kinh thiên động địa là “cả đời”, dư chấn nhẹ là “yêu”, thổi quét qua gã, khiến lý trí sót lại một tay khó vỗ nên tiếng, thân thể người thiếu niên liền không còn gì quản thúc nữa, tay Từ Tây Lâm chặn Đậu Tầm lại chợt buông lỏng.
Đậu Tầm thèm nhỏ dãi đã lâu lập tức xé bung áo gã, khi thực tiễn lý luận chuẩn bị từ rất lâu, hắn trước tiên vâng theo bản năng, cắn gáy Từ Tây Lâm một cái, cảm giác được chấn động kịch liệt của động mạch cổ, tức thì hưng phấn đến đỏ cả mắt.
Kết quả là… lý luận đương nhiên vĩnh viễn là chính xác có trật tự, hiện thực vĩnh viễn là luống cuống tay chân.
Từ Tây Lâm chưa hề chuẩn bị, Đậu Tầm thì là một tên ngốc dũng cảm thử nghiệm nhưng thường xuyên thất bại.
Thế là ngày hôm sau, Đậu Tầm “thí nghiệm bị rớt” cả ngày đánh không đánh trả chửi không chửi lại mà đi quanh Từ Tây Lâm, Từ Tây Lâm lúc sáng sớm chào hỏi tiếc chữ như vàng nói đúng một chữ “cút”, sau đó cả ngày không ngó ngàng gì tới hắn.
Buổi chiều đi dạy, Từ Tây Lâm đứng hết ba tiếng, thật sự rất lười nói, bèn bỏ tiền mua một bộ bài tập lớp 10 để tụi học sinh tự do, tùy ý làm bừa, còn bản thân mặt mày sầm sì quay vào tường, giống như đang luyện tập trước tư thế đứng cho đợt học quân sự vậy.
Đậu Tầm chiếm lợi đủ rồi, cút về phòng mình ngoan được hai hôm, sau đó phát huy hoàn mỹ tinh thần càng bao vây càng dũng mãnh, ngày thứ ba lại nhân khi bà ngoại ngủ, lén lút chui vào. Từ Tây Lâm lơ hắn, hắn liền ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ đợi, lúc đọc sách ngay cả đèn đầu giường tối hù cũng không dám chạm vào.
Sau đó, Từ Tây Lâm nhìn hết nổi, mở miệng nói câu đầu tiên sau mấy ngày: “Cẩn thận đôi mắt mày.”
Đậu Tầm ngoài mặt bình tĩnh “ừm” một tiếng, dùng sách che mặt, khóe môi không ngừng nhếch lên.
Hắn tự cho là mình được tha thứ rồi, mau chóng được voi đòi tiên, chưa bao lâu lại bắt đầu động tay động chân… Sau đó bị Từ Tây Lâm hết nhịn nổi đè xuống đét mông một trận.
Đậu Tầm phẫn nộ bỏ chạy, tố chất tâm lý yếu ớt thế này khiến suốt một kỳ nghỉ hè hắn không thể đắc thủ nữa, sắp muốn đến tẩu hỏa nhập ma luôn rồi.
Nhưng xét trên tổng thể, giữa Từ Tây Lâm và Đậu Tầm mặc dù xung đột lớn nhỏ không ngừng, từ sáng đến tối không phải văn đấu thì là võ đấu, song vẫn tương đối hài hòa – chủ yếu thể hiện ở hai người tuy thường xuyên cãi nhau, nhưng chưa từng chiến tranh lạnh, cãi xong dăm ba phút sau lại tự động làm hòa, bà Từ cũng chẳng còn thấy lạ nữa.
“Lớp hè” kết thúc, Từ Tây Lâm tổng cộng được bốn ngàn rưỡi, thêm ba trăm là có phụ huynh dúi cho một bao lì xì để cảm ơn gã đã chữa bệnh rung đùi cho con mình.
Từ Tây Lâm gửi năm trăm vào tài khoản “Công trình về nhà”, lại lấy ra hai ngàn, một ngàn cho dì làm công mới, phiền dì mỗi ngày đến nấu ba bữa cơm cho bà ngoại, còn một ngàn đồng bỏ vào túi đựng tiền lẻ chỗ cửa, làm tiền tiêu vặt gã biếu bà. Sinh hoạt phí đều dùng “tiền trong nhà”, không phải phí dụng ngoài mức gã tự chủ trương chi, cũng không cần gã quan tâm.
Số tiền còn lại, Từ Tây Lâm mua một bộ dụng cụ bảo vệ mới cho Đậu Tầm, sau đó để lại một ít cho mình, định dùng vào việc khác.
Gần đến ngày khai giảng, Từ Tây Lâm không hề chờ mong vào cuộc sống đại học, gã cầm một tờ giấy ngồi trong phòng khách, nghĩ thế nào cũng thấy không yên tâm, chỉ hận không thể tưởng tượng một lần tất cả các tình huống có thể xảy ra ở nhà.
Đều nói “phụ mẫu tại, bất viễn du”, năm đó lúc còn Từ Tiến, Từ Tây Lâm luôn thích đi đâu thì đi. Hồi cấp hai tham gia trại hè, phải đi nước ngoài hơn một tháng, làm dì Đỗ lo lắng rơi nước mắt, hành lý hết tháo ra lại đóng vào, gã thì vô tư ở bên cạnh nhai khoai lát “rột rột”, trong bụng còn chê cười dì Đỗ là bà nội trợ chưa thấy việc đời. (Phụ mẫu tại, bất viễn du: Phải ở bên chăm sóc cha mẹ, cho dù có việc ra ngoài cũng cần lo liệu hết mọi việc trong nhà. Xuất xứ từ Luận Ngữ – Lý Nhân)
Hiện giờ thì hay rồi, cười người hôm trước hôm sau người cười, đổi thành chính gã bỏ hành lý đó chẳng màng tới, bắt đầu nhọc lòng không thôi.
Chưa từng nghe nói “mệt nát tim”, tính ra, ngoại trừ “thương tâm” có thể làm người ta “nát tim”, thì cũng chỉ còn lại “nhọc nát tim” thôi.
Từ Tây Lâm nhìn giấy trắng ngẩn ra, Đậu Tầm liền nhìn gã ngẩn ra.
Đậu Tầm kỳ nghỉ hè này hệt như nằm mơ, mặc dù không được thỏa mãn, nhưng cũng có phần vui đến quên cả đường về, vừa nghĩ đến trở lại học hành, liền đau không muốn sống như bị tra tấn vậy, đối với việc Từ Tây Lâm không thể học chung một trường, hắn lại lần nữa sinh ra bất mãn rất sâu, bất mãn hiện tại có nội dung cụ thể, thành oán niệm có thực thể.
Cả người Đậu Tầm bốc ra áp suất thấp, Từ Tây Lâm nói mấy câu hắn đều không nghe thấy.
Từ Tây Lâm vo tròn tờ giấy nguệch ngoạc vài nét bút, chọi vào đầu Đậu Tầm: “Ðang hỏi mày đó, có tin được không?”
Con vẹt xám ở trên giá khọt khẹt học theo: “Có tin được không!”
Đậu Tầm bị người mắng xong tới chim mắng, không thể phản bác.
“Đợt học quân sự tao không về,” Từ Tây Lâm cau mày nói, “Ôi, sớm biết thế lúc trước nên đăng ký một trường nhiều nữ sinh, nghe nói tụi nó bình thường học quân sự quản tương đối lỏng – Chắc mày phải giúp tao chạy vài chuyến rồi, bà ở nhà một mình tao thật sự không yên tâm chút nào.”
“Ðược.” Đậu Tầm không giỏi nói mấy lời dễ nghe nhưng chẳng có tác dụng gì như “mày yên tâm”, sau khi nhận lời, hắn cũng nghiêm túc vạch ra chương trình và hứa hẹn, “Cuối tuần nhất định tao sẽ ở nhà, bình thường cố hết sức có mặt mỗi ngày, thật sự không được thì cố hết sức cách một ngày về một chuyến.”
Từ Tây Lâm im lặng gật đầu, có Đậu Tầm, gã ít nhiều có thể thả lỏng, không nhịn được giơ tay sờ đầu vẹt.
Con vẹt ở nhà họ quen rồi, bắt đầu nhận người nhà, dần dần cũng có thể chấp nhận sự thật là nơi đây vậy mà vẫn có tụi đàn ông thối, học được khinh bỉ mà chung sống hòa bình. Con chim này gần đây đang tích cực học nói, một phần là hóng hớt khắp nơi, một phần là bà Từ dạy, thành thử giọng nam điệu bắc.
Bà cụ cô đơn, vừa vặn vẹt lại nói nhiều, đôi khi cả hai có thể ông gà bà vịt trò chuyện suốt một buổi trưa.
Vẹt rụt rè cọ tay Từ Tây Lâm một chút, rồi giương cánh bay về cái giá của mình, ngẩng đầu thật cao lên, dùng tiếng chim và tư thế tuyên bố mình vừa rồi chỉ là ban ân thôi.
Từ Tây Lâm bóp trán: “Phiền chết rồi – vậy mày tạm một tháng, chờ tao có thể ra cổng trường, thì chúng ta thay ca, thay phiên về thăm nhà, được không?”
Đậu Tầm nghe thế nghĩ bụng, chủ ý dở hơi gì vậy, thế chẳng phải hai người vẫn xa nhau à?
Hắn lập tức cự tuyệt: “Không.”
Sau đó Đậu Tầm gần đây vừa học được vòng vo một chút đường hoàng nói: “Tao chuyển tiết đến trước sau buổi trưa, ngoại trừ sáng sớm thứ Năm còn có một tiết, thời gian khác đều trở về, sáng thứ Năm cùng lắm thì ngủ ít lại, không sao đâu.”
Từ Tây Lâm nghe thế, hiếm khi không thể hiểu được sự hẹp hòi của Đậu Tầm, trong lòng cảm động, nhất thời khinh địch, thực bị câu này lừa dối – cho rằng hắn thật sự vì bà Từ mới chịu vất vả ngược xuôi như vậy.
Từ Tây Lâm nghĩ, kỳ thực tính ra, Đậu hạm nhi ở nhà họ tổng cộng không đến một học kỳ, sau đó nhà họ Từ liên tiếp xảy ra chuyện, nói Đậu Tầm được nhà họ Từ trông nom, chẳng bằng nói là hắn liên tục im lặng hỗ trợ, Đậu Tầm đối với họ thật sự là chí nhân chí nghĩa, không thể xoi mói, chỉ xét điều này, tật xấu và tính chó đều là tiểu tiết.
Từ Tây Lâm thậm chí nghĩ, cho dù tương lai tình cảm xảy ra biến cố gì, hai người vẫn là anh em tốt gãy xương còn dính gân.
“Những việc này để từ từ tao nghĩ cách, không thể làm mất quá nhiều thời gian của mày được.” Từ Tây Lâm nói, “Thật sự không xong, thì có thể cân nhắc thuê một phòng ở gần trường, đón bà ngoại tới, bình thường bớt chạy đi chạy lại, chờ nghỉ chúng ta lại về nhà.”
Đoạn gã ngửa mặt nằm trên sofa, suy nghĩ rất nhiều điều lộn xộn, cuối cùng nói: “Chờ tao tốt nghiệp thì tốt rồi, sau khi tốt nghiệp có thu nhập, thời gian tự do hơn, bà tiêu tiền cũng có thể thoải mái… Hồi trước tao còn nói với mẹ là tao phải học đến năm mươi chín tuổi, đi làm một năm rồi về hưu, bây giờ… thật hận không thể tốt nghiệp ngay ngày mai.”
Đậu Tầm nằm mơ cũng muốn dính lấy gã suốt ngày suốt đêm, nhớ tới một việc, liền thuận miệng nói: “Tao cũng vậy, thầy hướng dẫn lớp tao còn luôn khuyên tao phải nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị cho GRE, nhưng tao còn khuya mới đi du học.” (GRE: Graduate Record Examination)
Ngành học trụ cột của trường xịn rất ít có ai tốt nghiệp đại học xong đi làm luôn – thông thường cũng chẳng tìm được công việc nào đặc biệt lý tưởng, trừ khi không hài lòng với chuyên ngành muốn đổi nghề và điều kiện gia đình hạn chế không cho phép, bằng không đại đa số bắt đầu từ ngày nhập học trong lòng đã nắm rõ, biết mình tương lai sẽ theo đuổi bằng cấp cao hơn. Mọi người đều đi lên chỗ cao, thạc sĩ tiến sĩ nhất định phải tốt hơn bằng đại học, chí ít cũng phải tương xứng mới được, trường trọng điểm bình thường sẽ cố gắng vào trường nổi tiếng, trường nổi tiếng sẽ hướng tới lựa chọn rộng hơn trên quốc tế.
Với thành tích và trình độ ngoại ngữ của Đậu Tầm, đi nước ngoài học thạc sĩ tiến sĩ là vô cùng tự nhiên.
Hắn là người nói vô tâm, Từ Tây Lâm người nghe hữu ý, gã hơi sửng sốt, hỏi: “Tại sao không đi du học?”
Đậu Tầm nhìn Từ Tây Lâm bằng biểu cảm “mày biết rõ còn hỏi”: “Mày đâu có đi cùng tao.”
Học quân sự chưa đến một tháng cũng có thể sầu rụng tóc, đương nhiên không thể đi nước ngoài nhiều năm.
Từ Tây Lâm: “…”
Từ Tây Lâm muốn nói với Đậu Tầm rằng “mấy cái khác đều là giải trí, tiền đồ không phải chuyện đùa”, nhưng vừa thấy khuôn mặt như lẽ đương nhiên của hắn, liền biết nói cũng là vô ích.
Đậu Tầm quá thông minh, trong quá trình cầu học chưa từng gặp mảy may trắc trở, thành thử dần dà có sự kiêu cuồng – “Tao làm thế nào cũng có thể nổi bật, thích làm gì thì làm, không cần như phàm nhân bọn mày bè lũ xu nịnh tính toán tới lui”.
Từ Tây Lâm thăm dò: “Vài năm là về, tao đoán mày còn có thể kiếm được học bổng, chiếm lợi của tụi Tây, không đi thì uổng lắm.”
Đừng nói “vài năm”, Đậu Tầm ngay cả “vài ngày” cũng chẳng thèm cân nhắc, như đinh đóng cột gạt phăng đi: “Tao không đi.”
Con vẹt léo nhéo: “Tao không đi đi đi!”
Nói nữa hắn lại cáu lên, Từ Tây Lâm ngoài miệng không nhắc chuyện này nữa, nhưng trong lòng lại hơi lo âu.
Cái tên Đậu Tầm này, nếu thác sinh ở cổ đại, chưa biết chừng có tư chất làm một hôn quân cuồng vọng tùy tâm sở dục.
Rất nhiều việc chín quá hóa nẫu, Từ Tây Lâm nghĩ: “Có phải là nên lạnh nhạt một chút không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT