Nhà họ Từ vẫn có một quy củ ẩn hình, đứa con nuông chiều từ bé có thể không biết lớn nhỏ với cha mẹ, thi thoảng nóng lên cũng có thể tranh luận cãi cọ – đương nhiên, sau đó rất có khả năng sẽ bị trị cho một trận – nhưng không thể hỗn với người lớn, thí dụ như xưng hô phải tôn kính, mình lấy cái gì ăn, trước khi cho vào miệng nhất định phải hỏi một câu “Bà /mẹ / dì nếm thử không”, người lớn nói gì đều phải nghe.

Có thể đây là điều mà Từ Tây Lâm từ lúc mới biết tự đi vệ sinh đã bị truyền vào đầu, nên sau đó tuy không ai dạy bảo, nhưng cơ bản đã ăn sâu vào xương cốt rồi.

Từ Tây Lâm quát lên một câu như vậy, bà ngoại chưa nói gì mà chính gã đã bối rối trước.

Gã khó chịu ngậm miệng lại, đứng đờ ra một lát, tự nhận lỗi trước, cố ý xum xoe lấy một bát sữa ong chúa cho bà ngoại, dịu giọng gợi chuyện: “Bà ăn sáng chưa? Dưới bếp có điểm tâm Đậu Tầm mua đó.”

Bà Từ sắc mặt cũng dễ nhìn hơn, kêu gã bưng tới.

Từ Tây Lâm im lặng ngồi bên ăn với bà, tầm nhìn trống rỗng, cảm thấy hình như trước kia mình không nóng nảy như vậy, gần đây thường không khống chế được mình lắm.

Bà ngoại chú ý dưỡng sinh, không chịu ăn nhiều đồ ngọt, dùng hai miếng liền sai Từ Tây Lâm đi hâm cho mình bát cháo, sau đó thấy gã không có việc gì, lại kêu đi cho chim ăn.

“Mấy thứ thế này nếu là ngày xưa, chỉ tết nhất mới có mà ăn.” Bà Từ không biết nhớ tới hoàng lịch năm nào, mở miệng dông dài, “Tiểu Huệ khi ấy cũng lên đại học rồi, lớn tướng rồi, thay bà sang nhà chú Chúc của cháu ở vùng khác tặng quà…”

Bà ngoại nói đến đây thì dừng một chút, vẻ mặt hơi mơ màng: “… Không đúng, là chú Trình của mẹ cháu, cháu phải gọi bằng ông, là ông ngoại Tiểu Tầm.”

Từ Tây Lâm cười miễn cưỡng: “Sau đó thì sao ạ?”

“À, chỉ có mẹ cháu kém cỏi nhất, sau khi về nhà cứ bám theo bà, luôn mồm nói nhà chú Trình có tủ lạnh, lấy nước đá cho mình uống.” Bà Từ nói, “Nói suốt ba ngày, hâm mộ vô cùng, nhưng có phải ba mẹ keo kiệt đâu, là nó không hiểu chuyện mà. Khi đó mua đồ điện gia dụng đều phải tìm cách, một món phải mấy ngàn đồng, nhà ai mà lắm tiền mặt như vậy…”

Từ Tây Lâm nói chớ hề có thành ý: “A, đắt thật.”

Mấy ngàn có đáng kể gì?

Bà ngoại lại nói: “Khi đó người làm cán bộ, một tháng mới có chưa đến một trăm đồng, một trăm đồng phải bằng một vạn bây giờ.”

Từ Tây Lâm bấm tay tính thử, theo tỷ lệ này, tương đương với một cái tủ lạnh cùi có giá tới mấy chục vạn.

Gã tức thì chân thành hẳn: “Ðắt quá!”

Chân thành xong, Từ Tây Lâm cũng kịp nhận ra là bà ngoại đang vòng vo nói “thế sự vô thường”, không có “gia nghiệp” thì “gửi ngân hàng” cũng không thể tính là tiền, không khéo một ngày kia, con số ngàn đồng hiện giờ chỉ đủ mua cái bánh kếp – như bà khuyên dì Đỗ phải đốc thúc con cháu, không cho họ ăn no nằm dài trên khoản tiền đền bù vậy.

Từ Tây Lâm thở dài: “Bà ơi, cháu nuôi được mình, cũng nuôi được bà mà. Cháu sắp lên đại học rồi, chẳng lẽ còn có thể dẫn bà ra đường ăn xin?”

Bà Từ nhìn khuôn mặt không biết việc đời ấy, rất đỗi sầu lo – Từ Tiến không còn, họ Trịnh nói là phải về nước, mà đến bây giờ cũng không một âm tín, chẳng biết đã xong xuôi thủ tục hay chưa, người đàn ông ấy năm xưa đã chẳng tin cậy được, tốt nhất là bây giờ cũng đừng hi vọng gì. Trong nhà không một người lớn trông nom, cho dù đứa bé tốt nghiệp đại học, trông vào bản thân không nơi dựa dẫm tìm tiền đồ, có được không?

Thằng bé là người chịu khổ được sao?

Bà là một bà lão cái gì cũng chẳng biết, chút thể diện chắc cũng chỉ đủ tìm cho thằng cháu cưng nhà mình một công việc ở hiệp hội diễn viên kịch nghiệp dư thôi.

“Ôi, bà hiểu,” Bà ngoại trăm mối lo, mà ngoài mặt vẫn hiền từ nói, “Tiểu Lâm nhà ta giỏi giang, nhưng mà nhà to quá, quét dọn cũng vất vả lắm cháu à.”

Từ Tây Lâm: “…”

Rõ là bà đang dỗ dành gã như con nít mà.

“Cháu nhớ lúc ấy trong tay mẹ mới vừa có ít tiền, xem nhà hơn nửa tháng, chạy khắp thành phố, mới chọn được chỗ này,” Từ Tây Lâm im lặng một lúc, nói, “Mẹ sau khi ký hợp đồng hưng phấn đến cả đêm không ngủ được, rảnh quá đi phê bình một lần từ đầu đến cuối bản ‘sinh hoạt nghỉ đông’ của cháu lúc ấy, khiến hôm khai giảng cháu không cách nào nộp bài tập được. Mới đầu tiền trong nhà ngay cả đặt cọc cũng không đủ, do vừa vặn có làm ăn qua lại với thương nhân khai thác, mời người ta ăn bữa cơm, mới được giảm tiền cọc. Nhà mua xong chỉ nhìn, bởi không có tiền trang hoàng, mẹ tăng ca ngày đêm suốt mấy tháng, nhận không ít hạng mục nhỏ lộn xộn, cuối cùng đã đủ tiền mua đồ gia dụng – đến năm thứ ba mới trả hết nợ.”

Bà ngoại liền không lên tiếng nữa.

“Đây là gia đình của chúng ta,” Từ Tây Lâm nói, “Tâm huyết của mẹ cháu, tâm huyết của bà, và tâm huyết của dì Đỗ, đều đổ vào đây, nhà có thể bán lấy tiền bất cứ lúc nào, nhưng gia đình làm sao có thể tùy tiện bán được?”

Nói đến đây, trong lòng gã đột nhiên xót xa, nước mắt suýt nữa rơi xuống, nhưng lại cúi đầu nhịn vào. Từ Tây Lâm phát hiện sự nôn nóng không lý do của mình, gần đây cảm xúc thay đổi rất nhanh, mới nãy suýt nữa nổi cơn tam bành, mà lúc này đã tự làm mình buồn, thế là lại không khỏi đau lòng.

Hai bà cháu nói đến đây thì không tiếp tục được nữa, Từ Tây Lâm im lặng thu dọn bát đĩa của bà ngoại, nhìn bà chậm rãi đi về phòng.

Gã vừa lên lầu, Đậu Tầm liền nhô đầu ra nhìn gã. Từ Tây Lâm không còn hứng thú đùa giỡn, nhìn hắn một cái, ngồi xuống trước máy tính, vô công rồi nghề lướt web một lúc, trong lòng lộn xộn đủ mọi chuyện.

Đậu Tầm đóng cửa lại, giơ tay nắm nhẹ gáy gã.

Từ Tây Lâm ngửa đầu ngả ra lưng ghế, uể oải hỏi: “Gì?”

Đậu Tầm vòng hai tay qua hai bên ghế, chống trên bàn, hỏi: “Phải chuyển nhà à?”

“Không đâu.” Từ Tây Lâm mí mắt cụp xuống, trả lời hết sức khẳng định, không giải thích nhiều – Gã đẻ vào tháng Bảy, tính ra đã tròn mười tám, dù rằng người khác đều coi gã là trẻ con, nhưng quyền lợi pháp luật trao cho đã mở khóa, nhà này không có gã đồng ý ký tên là bán không được.

Từ Tây Lâm dừng một chút, lại nói với Đậu Tầm, “Tao mấy ngày nay có thể hơi thượng hỏa, tính tình không tốt lắm, lúc phát bệnh mày đừng để bụng, cứ mặc xác tao là được.”

Đậu Tầm không cảm thấy tính tình Từ Tây Lâm không tốt chỗ nào – dù sao so với bản thân hắn, tất cả người Trái Đất đều tương đối hòa nhã.

Hắn nghĩ ngợi một chút, nói với Từ Tây Lâm: “Tao có lúc cũng rất dễ nổi giận, gần đây tốt hơn nhiều rồi.”

Tiếp đó, Đậu Tầm nhớ lại trong chốc lát, nói: “Tao có lúc thấy người khác kéo bè kéo cánh rất náo nhiệt, nhưng những người náo nhiệt đó lại đều rất đáng ghét… Ừm, trong lòng vẫn rất khó chịu… mày hiểu chứ?”

Từ Tây Lâm nghe qua là hiểu ngay, ý hắn là hắn hâm mộ ghen hận khi người ta hô bè gọi bạn, người ta không chủ động đến mời, hắn lại “coi thường” người ta, không thể hạ mình kết bạn, đành phải vừa chờ mong vừa phẫn nộ.

Chính Đậu Tầm cũng cảm thấy lời này thật khó hiểu, ngạc nhiên hỏi: “Mày hiểu cái gì?”

Từ Tây Lâm: “Cụ lúc ấy ngay cả báo trước cũng không hề, một chữ cũng chưa nói với cháu, đã bắt đầu chủ động chờ cháu cùng đi về, thì ra là nể mặt cháu lắm. Ngại quá, mãi đến giờ cháu mới biết.”

Đậu Tầm: “…”

Từ Tây Lâm phá lên cười, lửa tích trong lòng tan bớt. Đậu Tầm đôi khi không biết nói tiếng người, nhưng Từ Tây Lâm phát hiện mình lại rất thích điều đó.

Hơn nữa, Đậu Tầm còn thần kỳ mà dùng một đoạn độc thoại đầu đuôi chẳng ăn nhập gì nhau, chỉ rõ khốn cảnh của gã.

Từ Tây Lâm biết mình là gặp phải việc khó tiến thoái lưỡng nan.

Trong lòng gã có một mục tiêu cao xa, muốn lấy phu nhân Từ Tiến làm chuẩn, gã tin tưởng mình không có vấn đề, tương lai thậm chí có thể hậu sinh khả úy, vượt qua mẹ gã, tại phương diện này, gã giống với các thiếu niên khác, có một bầu tự tin vô căn cứ.

Và đồng thời, gã cũng biết mình ngay cả một gia đình không gió không sóng cũng chẳng lèo lái được, chuẩn bị bỏ gánh bất cứ lúc nào.

Gã vừa không chịu thừa nhận mình vô năng, vừa thiếu dũng khí và nhẫn nại, đành phải không nghĩ kỹ, không đối mặt, tạm thời dằn xuống. Nhưng dằn được nhất thời, mâu thuẫn vẫn còn đó, “sầu” cũng giống với bần cùng tình yêu và cơn ho, cho dù cố ý gác lại, nó cũng sẽ lộ ra bằng một phương thức khác.

Từ Tây Lâm nhìn trần nhà ngây ra một hồi, Đậu Tầm lại nhìn gã ngây ra một hồi.

Tư thế này đầy mê hoặc, đầu Đậu Tầm càng lúc càng thấp, khi hai người sắp chạm vào nhau, Đậu Tầm nhớ tới chuyện không thoải mái lần trước, do dự một lúc, sau đó như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ môi Từ Tây Lâm, căng thẳng lui một chút, kế đó hắn phát hiện ánh mắt trống rỗng của Từ Tây Lâm một lần nữa tập trung lại, hơn nữa đang nhìn mình như cười như không.

Đậu Tầm lúc này mới đánh bạo kề tới, liếm nhẹ khóe môi Từ Tây Lâm.

Động tác của hắn hơi gượng gạo, còn run nhè nhẹ không dễ phát hiện, giống như đang trải qua một cuộc thám hiểm chưa trải bao giờ, con đường tương lai chưa biết rõ.

Từ Tây Lâm cũng không biết làm sao mà bỗng nhiên phát triển đến bước này, trái tim ban nãy ủ dột đột nhiên như bị lắp máy gia tốc, nảy lên nảy xuống lộn xộn. Gã thử thò tay đặt lên thắt lưng Đậu Tầm, cảm giác được sự căng thẳng, liền vô thức vuốt ve nhè nhẹ.

Không ngờ vuốt lông vuốt nhầm chỗ, Đậu Tầm giật mình, cảm thấy trên người có một gân tê từ sau tai kéo đến tận lưng, mạng lưới thần kinh rối tung tiếp bước nhau chập mạch.

Đậu Tầm nhẹ nhàng lui ra sau, xô mạnh lên bàn học, đèn bàn kim loại lắc lư phát ra tiếng vang nhỏ, giá đỡ khung ảnh của Từ Tiến bị lỏng, “cộp” một phát úp ngược lên bàn.

Không nhìn nữa, không hỏi nữa.

Trong lòng Từ Tây Lâm chợt rung động, nhìn thấy vành tai Đậu Tầm đỏ bừng lên, cổ họng tức thì khô khốc, tay hơi dời xuống mấy tấc, bị Đậu Tầm xù lông đè lại, nhưng không kiên quyết lắm, còn nhẹ hơn bé gái trước tuổi đi học, chắc chỉ muốn bày tỏ “tuân thủ chuẩn mực hành vi đạo đức” thôi.

Từ Tây Lâm rất dễ dàng giãy ra: “Suỵt…”

Trong phòng điều hòa mở hai mươi bốn độ, trên cổ Đậu Tầm ròng ròng mồ hôi nóng.

Hắn từ thuở chào đời lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy với người khác, trong tai nổ ran, dựa sát lên bàn, giống như muốn nhét mình vào bàn luôn… Về phần cái khác, thành thật mà nói hắn chẳng cảm nhận thấy gì hết, bắt đầu từ lúc Từ Tây Lâm hôn hắn, đến cuối cùng hắn tước vũ khí đầu hàng trong bàn tay không đủ khí huyết lắm, Đậu Tầm cơ bản nằm trong trạng thái mất trí nhớ.

So với hắn thì Từ Tây Lâm rõ hơn một chút, cũng căng thẳng hơn. Trước đây gã toàn tự làm cho mình, đây vẫn là lần đầu tiên làm việc này cho người khác, thành thử cũng không biết nên mạnh tay hay nhẹ tay, phản ứng của Đậu Tầm chỉ nhìn gã chằm chằm rốt cuộc là đau đớn hay thoải mái, nhất loạt chẳng rõ lắm.

Bọn con trai không chịu thừa nhận kỹ thuật mình tệ hại, Từ Tây Lâm tự mạnh miệng với mình, tự nhủ rằng Đậu Tầm nhất định là bị hoại tử đầu dây thần kinh cảm giác rồi.

Vất vả lắm mới xong, chính gã cũng toát hết mồ hôi. Từ Tây Lâm lặng lẽ giấu đi nỗi lo sợ, giả bộ cực kỳ sành sỏi, rút khăn lau tay, dùng mu bàn tay vỗ vỗ khuôn mặt như cái chảo mới chiên trứng xong của Đậu Tầm: “Nhanh quá!”

Sau đó gã phóng cái vèo vào toilet rửa tay.

Từ Tây Lâm mới dùng nước lạnh rửa mặt, cảm thấy bình tĩnh hơn, liền từ cái gương trước mặt nhìn thấy Đậu Tầm đang đứng ở cửa trộm nhìn mình. Nhận thấy mình bị phát hiện, Đậu Tầm cũng chẳng thèm trốn tránh, chui tọt vào cánh cửa thủy tinh mở hé.

Từ Tây Lâm vẫn chưa lau mặt, vẩy bọt nước trên tay, cách gương dùng ánh mắt đưa ra nghi vấn.

Đậu Tầm cự tuyệt trao đổi ánh mắt, trực tiếp ra tay, ôm Từ Tây Lâm từ phía sau, lóng ngóng thò tay tới quần gã. Từ Tây Lâm bấy giờ mới biết hắn lại còn muốn “có qua có lại”, tuyệt đối không dám nhận “ý tốt” của tên đầu đất không biết nặng nhẹ này, giãy giụa trốn tránh.

Hai người đùa giỡn từ toilet ra đến phòng, tay và mặt Từ Tây Lâm cũng chẳng cần lau, chùi hết lên người Đậu Tầm. Cuối cùng kết thúc bằng việc Từ Tây Lâm xin tha trước: “Không giỡn nữa không giỡn nữa, mày lợi hại nhất, mày đội ông vua trên đầu được chưa? Anh mệt gần chết rồi, để anh nằm một lúc đi.”

Đậu Tầm: “…”

Đội ông vua trên đầu là cái thứ gì!

Nhưng Từ Tây Lâm đã chổng vó lăn lên giường, để phòng ngừa Đậu Tầm lại giở trò, gã còn dùng chăn dày quấn mình kín bưng.

Lúc này còn chưa đến chín giờ sáng, mà tất cả hỉ nộ ai lạc của gã đã đi đến cực hạn, vừa nằm xuống thì cơn mệt mỏi liền kéo đến – không phải buồn ngủ, mà là mệt, gã vừa ưu vừa sầu, vừa sầu vừa vui, tất cả hỗn tạp lại, tạo thành một nồi cảm xúc tạp phí lù.

Từ Tây Lâm nhắm mắt lại, trong lòng có một Đậu Tầm, có một gia đình trống rỗng, gã mới làm một chút chuyện xấu, vì thế từ thể xác đến tâm hồn đều có cảm giác chân thật của sự trưởng thành, như một luồng sức mạnh tràn đầy, chống lên ý thức trách nhiệm “chăm sóc gia đình già trẻ”.

“Gia nghiệp giao vào tay mình, chỉ có chí khí thôi thì không được, sau này mình cần có một phương hướng và kế hoạch.” Gã im lặng nghĩ, “Không thể để bà ngoại nhắc lại chuyện bán nhà.”

Đậu Tầm thấy gã nhắm mắt lại cả buổi không có động tĩnh, cho rằng gã ngủ rồi, thế là liền trèo lên theo.

Hai người trên giường đơn hơi chật, chân giường khẽ “kẽo kẹt” một tiếng, động tác của Đậu Tầm khựng lại, thấy Từ Tây Lâm không bị quấy rầy, hắn mới nghiêng người, ôm cả người lẫn chăn vào lòng. Mới đầu, Đậu Tầm chỉ gác một tay, sau đó lại thấy chưa đủ, cả người trèo hết lên, mặt vùi vào chăn ra sức mà cọ, bụng nghĩ: “Đây là của ta.”

Nhưng hắn vẫn chưa cọ đủ thì điện thoại liền đột ngột đổ chuông, Từ Tây Lâm còn chưa kịp mở mắt, Đậu Tầm đã ngồi bật dậy, vẻ mặt mất vui như đang chăm chỉ học hành thì bị cắt ngang mạch suy nghĩ, cầm di động của Từ Tây Lâm, biểu cảm rất khó coi ném vào lòng gã.

Từ Tây Lâm không biết người vừa rồi còn dính lấy mình sao tự dưng lại mất hứng, liền vừa nghe điện thoại vừa xoa tai Đậu Tầm chơi, tránh để hắn có cảm giác bị xem nhẹ.

Sau đó trong điện thoại vọng ra tiếng Lão Thành lớn giọng: “Có kết quả rồi! Tra chưa? Mau tra đi!”

Từ Tây Lâm: “…”

Gã tự dưng cũng bắt đầu cảm thấy cú điện thoại này thật là phiền.

Mỗi năm lúc kỳ thi đại học có kết quả, lớp trọng điểm của Lục Trung đều bị người ta hăng say bàn tán rất lâu, như là “con nhà ai ở lớp đó, đậu vào đại học XX, nghe nói ở lớp họ mới là một học sinh trung bình thôi”, hoặc là “điểm bình quân môn tiếng Anh lớp họ là hơn một trăm ba mươi, trường cùi bắp nào đó có một người trên một trăm ba còn đặc biệt dán thông báo cơ”.

Nhưng năm nay, cả lớp 12/1 cơ hồ là muôn ngựa im tiếng.

Lão Thành hữu duyên vô phận với nguyện vọng một, Dư Y Nhiên tuy vừa đủ đậu, nhưng chỉ sợ phải đổi ngành, La Băng nghe nói là tự nhiên hỏng ở Siberia, nếu không phải còn có mấy điểm cộng cứu mạng, không khéo phải tìm trường khác học lại. Ngô Đào đậu vào đại học thể dục, không hề chờ mong vào tương lai vá bao cát cho mấy con nhóc thò lò mũi xanh.

Từ Tây Lâm lúc ấy để ở lại bản địa, đã đăng ký một trường tương đối ổn thỏa – cũng chính là trường kém một bậc so với thành tích của gã, hiện tại xem ra, đây thật sự là một quyết định quá đúng đắn. Lúc đăng ký nguyện vọng gã còn từng tiếc nuối, khi ấy mấy đại học tốt ở nơi khác thoạt nhìn đều nắm chắc, đáng tiếc vì phải chăm sóc bà ngoại nên đều không thể đi. Lúc này vừa có kết quả mới biết, không đáng tiếc chút nào hết, mấy trường “nắm chắc” kia không một nơi gã với tới.

Còn có Thái Kính… Thái Kính không thi.

Vốn dĩ có kết quả phải đi ăn mừng, song mọi người thi đều thảm, thật sự chẳng có gì đáng chúc mừng, cả bọn rủ Đậu Tầm cùng mua hộp trái cây đi thăm Thơm Bảy Dặm một chuyến. Thơm Bảy Dặm hẳn cũng rất thất vọng, song không lộ ra, trước mặt học sinh đã tốt nghiệp, cô có vẻ hiền lành hơn, cô chủ nhiệm mỗi ngày như phần tử khủng bố rình mò sau cửa này lắc mình hóa thành một dì nhà bên rất dịu dàng, tự mình xuống bếp giữ họ lại ăn cơm.

Sau đó, Từ Tây Lâm dẫn đầu trở về trường, tìm giáo viên trực trường mượn quả bóng rổ, quay về sân bóng rổ ôn lại chuyện xưa.

“Ba chọi ba” thì không đủ người, đành phải chơi lộn xộn, mọi người đều là đối thủ, cướp bóng ném rổ với nhau.

Cuối cùng ngược lại Đậu Tầm chơi bóng dở nhất cao điểm nhất – Từ Tây Lâm luôn che chở hắn. Sau chót Từ Tây Lâm khiến mọi người tức giận bị đè dưới rổ tẩn cho một trận.

Lúc chia nước ngọt dưới tàng cây, Lão Thành nhắc tới kế hoạch quán xiên que của hắn, nói muốn đi ngân hàng mở tài khoản, rồi lên đại học sẽ nghĩ cách làm thêm kiếm tiền, tranh thủ bốn năm sau kiếm đủ vốn. Dư Y Nhiên và Ngô Đào lần đầu tiên nghe nói việc này, nhao nhao ủng hộ, thế là mồ hôi mồ kê nhễ nhại kéo nhau đến ngân hàng, mở tài khoản không.

Dư Y Nhiên đề nghị: “Tương lai chúng ta bắt đầu tự mình kiếm tiền, sẽ gửi vào đây – chỉ có thể là tự kiếm, không thể xin người nhà, về sau quán ‘Ông Ngoại’ mở ra, mọi người đều là cổ đông, được không?”

Họ bỏ phiếu thông qua hết, và đặt cho tài khoản này một cái tên, gọi là “Công trình về nhà”.

Xong xuôi việc này, Ngô Đào đột nhiên hỏi: “Lão Thái rốt cuộc là vì sao, tụi mày có đứa nào biết không?”

Không ai trả lời.

Chân tướng việc này chắc là phải vĩnh viễn bị vùi lấp – có điều một hai năm sau, nghe đâu Lý Bác Chí không biết làm chuyện gì mà bị bắt. Từ Tây Lâm còn là nghe từ Đậu Tầm đặc biệt thù dai, song nghe qua là quên luôn, dù sao thì gã đã chẳng nhớ nổi Lý Bác Chí là thằng ất ơ nào.

Đây là chuyện về sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play