EDIT: NIỆM

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111

Tần Khả Tuyên từ trong quán bar chạy ra ngoài thì phát hiện những người đó không hề đuổi theo, dừng lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Lâm, “Vì sao không truy sát tôi?”

“Ha hả, tôi nói rồi nếu như cô có thể từ quán bar này sống sót ra ngoài, vậy thì tôi sẽ thả cô đi, tôi thế nhưng nói rất có chữ tín.”

“…”

“Ha hả, cô không tin?”

“Vì sao?”

“Ha hả, thế nào cũng phải bắt tôi nói lý do à? Đầu tiên, mấy thuộc hạ này của tôi ra ngoài đuổi theo chưa chắc có thể đuổi kịp cô, thứ nhì, đuổi kịp cô cũng chưa chắc có thể giết được cô, cuối cùng, giữa ban ngày ban mặt tiến hành bắn giết nhau chẳng phải là cớm được dịp tìm đến kiếm cớ diệt hết bọn tôi? À, còn một điều nữa, cô vừa nãy rõ ràng có thể giết chết tôi và cả thuộc hạ của tôi, thế nhưng cô không ra tay, vậy thì tôi sẽ tặng cô một cái mạng. Tôi thả cô đi, nhưng mà, nếu như cô nói chuyện của tổ chức chúng tôi ra, vậy thì đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình.”

“Chỉ có vậy?”

“Chỉ có vậy, lúc trước tìm cô mời vào tổ chức chúng tôi, tôi đã nghĩ đến cô có một ngày sẽ rời đi, chỉ có điều không nghĩ tới là nhanh như vậy.”

Thảo nào người này an bài cô đi làm mấy việc lén lút vụng trộm, sự vụ sâu tầng của tổ chức đều chưa từng để cô tiếp xúc qua, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng tín nhiệm cô, như vậy cũng tốt, hiện tại thoát thân cũng dễ hơn.

Tần Khả Tuyên không trực tiếp về trường học, mà là hướng một phương hướng khác mà đi.

Đứng ở trước cổng, Tần Khả Tuyên bị lính gác cổng dùng súng ngăn lại, “Đây là khu quản chế quân sự, cấm người ngoài dò hỏi.”

Tần Khả Tuyên lấy ra giấy chứng nhận Thường Giang Lâm đưa cô giao cho lính gác, lính gác tiếp nhận cẩn thận nhìn một cái, lập tức nghiêm chào một cái theo nghi thức quân đội, “Hóa ra cô là tân binh của lớp bộ đội đặc chủng dự bị, lãnh đạo nói đêm nay mới tới, sao cô bây giờ đã tới rồi?”

Tần Khả Tuyên cũng chào lại một cái theo nghi thức quân đội, đây là ở lúc huấn luyện quân sự học được, cô biết thế giới này đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn, lễ nghi nhìn thấy quan lớn tướng quân phải quỳ đã không còn tồn tại nữa, đối với việc chào theo nghi thức quân đội này cô mặc dù có chút không hiểu, nhưng cũng vui vẻ tiếp thu, không ai thích quỳ lạy người khác, nửa quỳ cũng như thế.

“Tôi muốn sớm sang đây nhìn xem.”

“Oh, cô chờ một chút, hiện giờ tôi phải ở cổng trực ban, tôi kêu người qua đây dẫn cô đi vào, lớp dự bị có mấy người đang ở đây đó.” Lính gác nhiệt tình chào hỏi, đối với phòng trực ban hô: “Tiểu Diệp, ra đây một lát.”

Từ trong phòng trực ban đi ra một lính gác khác, hỏi: “Sao thế?”

“Tân binh của lớp bộ đội đặc chủng dự bị, cậu gọi một người của lớp bọn họ đi ra đón cô ấy.”

“Ừ, chờ một chút.” Sau đó trở lại trong phòng trực ban gọi điện thoại qua cho lớp dự bị nói rõ tình huống.

Chừng một lát thì có một chiếc xe chạy qua đây dừng ở trước mặt Tần Khả Tuyên, người con trai cường tráng ngồi ở buồng lái từ trên xe bước xuống, sau khi đối với bọn họ chào một cái theo nghi thức quân đội, đối với Tần Khả Tuyên vươn tay, “Anh là lớp trưởng của lớp bộ đội đặc chủng dự bị Lý Kiến Trung.”

Tần Khả Tuyên nhẹ nhàng cầm tay hắn một chút, “Tần Khả Tuyên.”

“Lên xe thôi, người ở lớp chúng ta đều đang chờ gặp em đó.”

Tần Khả Tuyên ngồi trên xe, Lý Kiến Trung vừa lái xe vừa giới thiệu cho cô các khu vực tòa nhà ở dọc đường. Khu quản chế quân sự này ở khu vực ngoại thành của thành phố B, đồng không mông quạnh, ngoại trừ vài tòa nhà cần thiết đều là cỏ hoang mọc um tùm, dọc đường nhìn thấy binh của từng đội từng đội huấn luyện ở trong mỗi sân tập.

“Khi em gia nhập hẳn là đã biết lớp dự bị chúng ta đây là một phần của Đại đội đặc chủng Hùng Ưng Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc chiến khu Trung Đông rồi nhỉ, nếu như thông qua sát hạch thì có thể chính thức trở thành một thành viên của Hừng Ưng, dù cho không thông qua cũng không sao, vẫn có thể được điều phối đến các quân khu các doanh trại các đội quân đảm nhiệm các loại chức vụ.”

“Vâng.”

“Đúng rồi, trong lớp tổng cộng có 15 người, tính cả em ở bên trong có 3 nữ. Em là học sinh cấp ba duy nhất trong chúng ta, nhỏ tuổi nhất, những người khác đều là sinh viên. Lớp chúng ta hai tháng trước thì đã bắt đầu tập hợp huấn luyện rồi, bọn anh sẽ chiếu cố em một tí, khỏi lo lắng chậm tiến độ.”

“Vâng.”

“Còn nữa, bởi vì chúng ta chưa phải binh lính biên chế chính quy, chỉ là một lớp dự bị, ban ngày mọi người có lớp thì đi học, không có lớp thì tới đây tập huấn, buổi tối thì tất cả nhất định phải đến đông đủ tập huấn, với lại sống ở trong này. Chúng ta vừa học vừa tập huấn, áp lực rất lớn, em chú ý điều chỉnh thu xếp thời gian một chút.”

Nói nói thì đã đến trước một căn nhà kho, Lý Kiến Trung dẫn Tần Khả Tuyên đi vào nhà kho. Vừa mới bước vào cổng nhà kho, thì Tần Khả Tuyên đã phát hiện có ám khí hướng bọn họ bắn tới, lập tức hướng bên cạnh nhảy qua hai bước tránh thoát ám khí, sau đó nghe được hai tiếng “bành bạch” trên người của Lý Kiến Trung bị trúng ám khí, cô nhìn thấy nơi trúng ám khí có hai chỗ, áo đã bị thủng hai lỗ nhỏ.

Lý Kiến Trung đen mặt nghiến răng nghiến lợi rống giận: “Ai làm chuyện tốt?!”

Hai người dùng dây thừng buộc lấy hông từ phía trên nhảy xuống, người đều mặc quân phục cầm súng trường, một người trong đó cười hì hì đối với Lý Kiến Trung nói: “Lớp trưởng, anh cũng quá không cảnh giác rồi! Đây nếu như thật sự là quân địch, thì anh có thể đã ngủm rồi!”

Lý Kiến Trung đấm hắn một quyền, mắng: “Các cậu hoan nghênh người mới như vậy hả?! Chết tiệt, bị đạn giấy bắn trúng cũng rất đau nha!”

Hắn lập tức thu hồi dáng tươi cười trên mặt, nghiêm mặt đối với Tần Khả Tuyên hành quân lễ, vừa mới thả tay xuống, thì lại khôi phục thành dáng vẻ cợt nhả đối với Tần Khả Tuyên nói: “Hi, tôi là Cảnh Khúc Tề, xin hỏi quý danh của mỹ nữ? Xuân xanh bao nhiêu? Có bạn trai chưa? Có muốn suy nghĩ một chút bản soái ca hay không?”

Một tên con trai khác buồn cười lấy cùi chỏ đụng Cảnh Khúc Tề một cái, nói: “Anh là Điền Học Cần, em không cần để ý đến cái tên điên thêm mê gái này, nhìn thấy con gái đều phải trêu ghẹo một cái.”

Cảnh Khúc Tề không buồn mà đẩy đẩy Điền Học Cần, bất mãn kêu gào: “Nè nè, nói cái gì đó mậy? Tao lúc nào nhìn thấy con gái thì trêu ghẹo hả? Tao cực kỳ có nguyên tắc, từ trước đến nay chỉ trêu ghẹo mỹ nữ thôi!” Nói xong thì cùng Điền Học Cần tay đấm chân đá.

Lý Kiến Trung xoa trán cùng Tần Khả Tuyên nói: “Hai đứa nó ở chung với nhau thì nhất định sẽ thế này, em không cần phải quan tâm tụi nó. Nhà kho này chính là sân chuyên dụng của lớp chúng ta, ký túc xá là hai phòng kia, nữ một phòng, nam một phòng, phòng bên kia là phòng nghỉ của chúng ta, mấy phòng khác đều là dùng để tiến hành các loại hoạt động huấn luyện, có chút giống cảnh trong CS, em có chơi qua CS chưa?”

“Chưa.” Tần Khả Tuyên đánh giá chung quanh, nhà kho này được xây lại thành từng căn phòng, có lớn có nhỏ, có đặt đủ các dạng thiết bị dụng cụ, có dựng một bức tường phẳng mặt ngoài gồ ghề lồi lõm, đại khái là dùng để leo lên, bọn họ là dùng mấy thứ phương pháp kỳ kỳ quái quái để tiến hành huấn luyện? Cô cho rằng còn không bằng trực tiếp đánh đánh giết giết rõ ràng càng thuận tiện mau lẹ hơn nhiều.

Cảnh Khúc Tề theo sang, cười hì hì hỏi Tần Khả Tuyên: “Em người mới xinh đẹp, cô thoạt nhìn không có gì, vừa rồi đến lớp trưởng cũng không tránh thoát phát bắn của tụi này, nhưng cô lại tránh thoát được, rất lợi hại, hay là chúng ta chơi trò chơi bắn súng vui đùa một chút?”

Lớp trưởng nghiêm khắc gõ mạnh vào đầu hắn, “Đừng cho là tôi không biết cậu muốn tìm người làm bia cho cậu, tôi cảnh cáo cậu, không được bắt nạt người mới.”

“Lớp trưởng! Không bản lĩnh có thể vào lớp này của chúng ta? Cô ấy không phải huấn luyện chậm rất nhiều à, em sẽ giúp đỡ đặc biệt cho cô ấy, đảm bảo giống như cùng ngồi trên Thần Châu 7, 8, 9*  vèo vèo vượt qua tiến độ của mọi người!” Cảnh Khúc Tề vỗ ngực thề tự tin.

*Thần Châu: Tàu vũ trụ không người lái vào không gian nằm trong chương trình Thần Châu của Trung Quốc.

“Lớp trưởng, anh cứ mặc kệ nó, nó ngày nào không làm mộng muốn làm một tay súng thiện xạ, cả ngày bắt bọn em làm bia cho nó, người mới sớm muộn gì cũng bị nó kéo đi, theo em thấy thì phải để cho người mới này áp áp nó!”

Lớp trưởng quay đầu hỏi ý kiến của Tần Khả Tuyên, “Tần Khả Tuyên, em cảm thấy thế nào? Chưa từng dùng qua súng, có muốn thử chút hay không?”

Tần Khả Tuyên cảm thấy dù sao cũng không có việc gì làm, cô cũng muốn học sử dụng mấy cái súng này một chút, nên gật gật đầu, đồng thời từ trong túi lấy ra súng lục cướp được từ thuộc hạ của Chu Lâm, “Có thể.”

“Cô còn mang theo súng đồ chơi đi dạo khắp nơi à? … Đệch! Đây là súng thật! Cô từ nơi nào trộm được? Còn lên đạn rồi nữa chứ, cô cầm đàng hoàng đừng chỉa vào người tôi!” Cảnh Khúc Tề nhìn chằm chằm vào cây súng lục trong tay Tần Khả Tuyên hô to gọi nhỏ, “Xem ra muốn dạy cô còn rất nhiều, súng lục lên đạn rồi cũng dám cất trong túi, chưa cướp cò coi như cô mạng lớn.”

Lớp trưởng tiếp nhận súng lục lấy băng đạn ra, nhìn thấy đạn chứa đến đầy ấp, không khỏi đau đầu vô cùng, người mới này cũng là một phiền phức tinh, “Em là từ đâu kiếm được súng?”

“Trên đường nhặt được.” Tần Khả Tuyên bình thản nói.

Ai tin a!

Tần Khả Tuyên không có ý định muốn cùng bọn hắn nói việc này, nhìn Cảnh Khúc Tề, “Anh còn muốn chơi bắn súng hay không?”

“Đương nhiên muốn! Nhưng mà, cô là người mới, chúng ta trước không chơi thật, chỉ bắn bia chuyển động nhanh một trăm mét thôi thế nào?”

Điền học cần cười nhạo: “Á à, nhìn thấy em gái nhỏ là từng dùng qua súng, sợ một khi không cẩn thận chết ở trong tay em gái xinh đẹp?”

“Xuống địa ngục đi! Tao đây là nhường người mới hai tay!”

Vừa lúc một nữ sinh khác trong lớp đi nhận trang phục của Tần Khả Tuyên trở về, Tần Khả Tuyên thay quân phục ngụy trang giống như bọn họ, nhưng vừa đứng ở trước mặt bọn họ thì đã chọc bọn họ cười rồi, cô lúc này ở vào giai đoạn tuổi Loli, dáng người cũng vô cùng Loli, mà trang phục này mặc vào trên người cô cũng lớn hơn một số, rộng lùng thùng.

“Tần Khả Tuyên, thật xin lỗi, chị không biết em có vóc dáng…nhỏ nhắn thế này, nên mới chiếu theo chiều cao của chị nhận trang phục, chị sẽ đi đổi lại.” Nữ sinh nhận trang phục xin lỗi nói.

Cảnh Khúc Tề cười to trong lòng: “Tần Khả Tuyên, cô cao bao nhiêu thế? Rốt cuộc có đạt được tiêu chuẩn của bộ đội đặc chủng hay không? Chiếu theo tôi nói, thay đổi cũng vô dụng! Phỏng chừng bộ đồ số nhỏ nhất mặc trên người của cô cũng dài ra một đoạn.”

Tần Khả Tuyên săn ống tay áo ống quần lên, lạnh lùng liếc hắn một cái, “Hãy bớt nói nhảm đi, trên chiến trường thì biết rõ.”

Một đám người hùng hùng hổ hổ tới sân tập bắn, đúng lúc cũng có một binh khác đang luyện tập bắn bia, một gã binh sĩ trang phục nổi bật không cùng một dạng với mọi người hướng bọn họ hỏi: “Các cậu muốn làm gì thế?”

“Báo cáo, Trung đội trưởng 1, bọn em đến đây luyện tập bắn bia.” Lớp trưởng trả lời.

“Đi đi, không thấy người của trung đội chúng tôi đang dùng à? Chờ chúng tôi luyện xong, các cậu mới tới nữa đi.” Trung đội trưởng 1 có chút không kiên nhẫn mà xua đuổi mấy người bọn họ.

“Trung đội trưởng 1, bọn em chỉ là dùng bãi sân của bắn bia chuyển động nhanh một trăm mét, không ảnh hưởng đến luyện tập bắn súng của các anh bên này.”

“Nhóc cậu có ý gì hả? Mấy người lính chúng tôi chẳng lẽ là loại hèn nhát, chỉ có thể bắn bia cố định?” Trung đội trưởng 1 trợn mắt nhìn chằm chằm, “Các cậu chẳng qua cũng chỉ là lính dự bị, có thể vào bộ đội đặc chủng hay không còn khó nói nhé! Xem các người kiêu ngạo thế kia!”

“Em không phải có ý này…” Lớp trưởng cố gắng giải thích.

Cảnh Khúc Tề giận dữ nói: “Cùng lắm thì mọi người so tài thử đi!”

“So thì so! Ai sợ ai!” Trung đội trưởng 1 chấp nhận lời khiêu chiến của Cảnh Khúc Tề, phân phó mấy binh dưới tay hắn đi bố trí bia bắn, lại kêu một vài binh cùng đi với hắn đá bãi của lớp bộ đội đặc chủng dự bị.

Lớp trưởng bất đắc dĩ nhỏ giọng mắng Cảnh Khúc Tề: “Quân đội nghiêm cấm tư đấu, cậu muốn bị phạt cũng đừng kéo toàn bộ lớp chúng ta theo chứ!”

“Xớ!” Cảnh Khúc Tề mắt trợn trắng, len lén cùng Tần Khả Tuyên bên cạnh nói thầm: “Cái tên Trung đội trưởng 1 đó cứ nhìn người của lớp chúng ta không vừa mắt, chúng ta đắc tội hắn chỗ nào chứ? Bản thân không có bản lĩnh vào bộ đội đặc chủng, trách ai đây?! Ỷ mình là trung đội trưởng, là lão binh hai năm, thấy chúng ta yểu mệnh chế nhạo chúng ta, nếu không phải tất cả mọi người đều là cùng một đại đội, ông đây đã sớm không kiên nhẫn mà bắn hắn hai viên đạn rồi! Cô chờ xem, đợi ông đây làm cho thể diện sĩ diện của hắn đều mất ở trên sân tập bắn!”

Tần Khả Tuyên không có ý kiến gì, chẳng qua đáng lẽ là hai người so tài biến thành đội viên hai đội so tài mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play