Mới chớp mắt đã đến thứ 6, Bát Bảo đã đến sân bay của thành phố A, không thể chờ đợi được nữa liền gửi tin nhắn cho đám bạn thân: “Các đồng chí, tớ đã về rồi đây!! Mình về nhà tắm rửa thay quần áo đãrồi buổi tối gặp nhau ở Thiên Hạ Cư nha!”
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [OK]
Tiểu Điềm Điềm vô địch: tối hôm nay mình phải trực ban... không đi được [ rơi lệ ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Lịch tăng ca của công ty cậu như muốn đối địch với mình....
Tiểu Điềm Điềm vô địch: [ rơi lệ ][ rơi lệ ][ rơi lệ ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: @Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát, cho nên chỉ hai người chúng ta đi à?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Để mình hỏi xem Hạ Minh có muốn đi không?
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Được đấy, mấy năm rồi mình chưa gặp em ấy, có phải là cao hơn đẹp trai hơn rồi đúng không?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: thật tiếc vẫn là một tên ngốc như trước [ mỉm cười ]
cô vốn còn muốn nói Giang tiên sinh dưới lầu tiện đường đưa cậu đi phỏng vấn, còn làm việc nghĩa không chùn bước đối đầu với kẻ địch, nhưng sau khi đánh được chữ “Giang tiên sinh dưới lầu” thì cônhanh chóng xoá hết đi.
Nguy hiểm thật nguy hiếm thật, suýt nữa là cho Sấu Sấu có cơ hội dìm hàng cô rồi.
cô vừa gửi tin nhắn hỏi ý kiến Hạ Minh thì lại có khách đến. Hạ Duy theo thói quen nói câu, “Hoan nghênh đến đây.” Sau đó mới nhìn rõ người đến là ai.
Là em gái của Diệp Khải.
Bỗng nhiên cô hơi xấu hổ, nhưng chấn chỉnh lại tinh thần rất nhanh, cười cười với cô bé, “Em đến đây làm móng sao?”
cô bé ấy nói, “Hôm nay không làm móng, chị lau sạch bộ móng đã làm lần trước cho em đi.”
“Được, ngồi bên này.” Hạ Duy rửa tay sạch rồi lấy dụng cụ ra ngồi đối diện cô bé, “Ở đây bọn chị làm móng nhưng rửa móng là miễn phí đó.”
“Vâng, em biết ạ.” cô bé ấy chìa tay ra, hỏi cô, “Có phải chị chia tay với anh trai của em rồi không?”
“......” Hạ Duy im lặng một chốc mới trả lời, “Cũng không tính là chia tay.”
“anh trai em ở nhà buồn bã vài ngày rồi.”
“À.... anh ấy ổn chứ?”
“Gần đây thì ổn hơn rồi.” cô bé ấy ngẩng đầu lên nhìn cô, “Sao chị phải chia tay với anh ấy chứ? Cảm thấy anh ấy có chỗ nào không tốt ạ?”
“không phải, chị đã nói với anh ấy rất rõ ràng rồi, là do chị không tốt.”
Sau đó cô bé ấy không nói gì nữa, Hạ Duy cũng im lặng lau nước sơn cho cô bé. Sau khi cô bé ấy đi, Hạ Duy lạichán nản ôm lấy con bề bề nhồi bông——đây là quà của Bát Bảo tặng nhân dịp sinh nhật của cô, nói chỉ con bề bề này mới ở bên cô.
Đây vốn chỉ là một lời nói đùa, bây giờ nhìn lại thì thật đúng là thứ nguyền rủa.
Ôi, chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi hả bề bề?
Điện thoại trong túi quần cô rung lên, cô lấy điện thoại ra thấy tin nhắn trả lời của Hạ Minh, “Được! Em đã nghe danh tiếng của Thiên Hạ Cư lâu rồi! Nhưng có vẻ như rất đắt đỏ, em còn chưa tìm được công việc nữa này QAQ.”
Hạ Duy: Chị trả hộ em, nhưng em không có quyền gọi món ăn
Hạ Minh Minh: Được được (^o^)/~
Hạ Duy: 6h ở trước cửa Thiên Hạ Cư, em biết đường không?
Hạ Minh Minh: No problem
Hạ Duy: [ icon dở khóc dở cười ]
cô nhớ ra hôm nay là thứ 6, có thể đông khách nên cô gọi điện đặt chỗ trước. không ngờ đến 5h chiều đột nhiên trong cửa hàng đông khách nên đợi làm xong hết đã đến 6h30 rồi.
cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được gương mặt tức giận của Bát Bảo.
cô vội vã đến Thiên Hạ Cư, Bát Bảo và Hạ Minh đều đang ngồi bên trong chơi điện thoại, “Xin lỗi xin lỗi, đột nhiên trong cửa hàng đông khách quá, mình không đi được.” Hạ Duy cười híp mắt xin lỗi bọn họ, “Hai người gọi món chưa?”
Hạ Minh Minh nói, “Bọn em đã gọi rồi, đợi chị đến thì có thể đưa món ăn lên, chị nhìn xem chị còn muốn gọi món gì nữa không?” Cậu nói rồi đưa menu cho cô, không quên phụ hoạ thêm một câu, “Vừa rồi em vừa xem giá cả, chị - chị đúng là chị ruột của em đó nhé.”
“.... Cho nên đợi em tìm được công việc rồi thì phải báo đáp chị cho tốt đó nhé.”
“Em biết rồi mà.”
Bát Bảo ngồi đối diện cười ha ha hai tiếng, “Cậu biết mình ở công trường mấy ngày không? Người phụ trách hạng mục đó cực kỳ keo kiệt, buổi trưa mỗi ngày lúc bọn mình ăn cơm còn chỉ A A A A coi như xong, gã còn bảo bọn mình ăn nhiều quá, bảo bọn mình sau này đừng ăn nhiều như vậy nữa.”
Hạ Duy: “......”
“Bây giờ mình vất vả lắm mới về đây ăn một bữa cho đàng hoàng, cậu còn để mình đợi lâu như vậy.”
“...... Xin lỗi mà, cậu chịu khổ rồi. Nhưng sao mình không thấy cậu gầy đi chút nào thế?”
Bát Bảo: “.....”
cô đang tự hỏi bản thân mình lấy lý do gì để tuyệt giao với Hạ Duy đây thì phục vụ đã dọn món ăn lên. Hạ Duy thấy đồ ăn bọn họ gọi cũng không tệ lắm nên không gọi thêm gì nữa, chỉ hơi mong đợi hỏi phục vụ, “Trong các món ăn mà chúng tôi gọi thì có món nào được ông chủ làm không?”
Phục vụ mỉm cười trả lời, “Xin lỗi quý khách ạ, hôm nay ông chủ làm món khác.”
“À....” Hạ Duy thất vọng nặng nề, nhưng nhớ lại tấm vé số kia không trúng một số nào, cô liền bình thường lại hơn rất nhiều.
Bát Bảo gọi một phần cơm trứng cơm, không đợi được mà ăn một miếng, “A... Qủa nhiên là cơm chiên trứng! Ăn ngon thật đấy!”
Hạ Duy lấy muỗng múc một miếng cho vào miệng, bình luận, “Hương vị cũng không tệ nhưng khôngngon như lần trước ông chủ tự làm.”
Bát Bảo hứ cô một tiếng, “Mình thấy là do cậu bị tâm lý ảnh hưởng thôi.”
“Vốn dĩ là vậy mà.” Hạ Duy tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tay vẫn không nhịn được múc thêm mộtmuỗng cơm chiên trứng nữa.”
Bát Bảo lại uống thêm một muỗng canh kèm theo, cảm động đến híp cả mắt lại, “Cuối cùng cũng có cảm giác sống lại rồi. Được rồi, ngày mai mình đến cửa hàng tìm cậu, cậu giúp mình làm móng nha. Cuộc sống ở công trường cực khổ quá đi mất, chỉ khi thấy bộ móng xinh đẹp trên tay thì mình mới cảm giác được mình còn là phụ nữ.”
“Phì, khụ khụ.” Hạ Minh sặc cơm trong miệng.
Bát Bảo lập tức trợn mắt lườm cậu, “Sao hả?”
Hạ Minh Minh lắc đầu như trống bỏi, “không không, chỉ là em cảm thấy được ngồi ăn cơm chung bàn với hai thiếu nữ bằng tuổi, em thật sự là quá vinh dự rồi.”
“Biết là tốt!”
Hạ Duy nói, “Nếu đắc tội hai thiếu nữ ở đây thì em phải trả tiền cho bữa cơm này đấy.”
Hạ Minh: “..........”
Cậu không nhịn được nghĩ thầm sắp 30 đến nơi mà còn nghĩ mình là thiếu nữ, thật là đáng sợ.
Cả bữa cơm cậu không dám nhiều lời dù chỉ một chữ, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm(*) vượt qua. đithang máy xuống lầu, cậu nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục bếp đứng ở đại sảnh, vội vàng lôi kéo Hạ Duy, “Chị, chị xem đi, người đó có phải là anh Giang ở dưới lầu chúng ta không?”
(*) Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.
Hạ Duy nhìn theo hướng cậu chỉ, quả thật nhìn thấy Giang Chi Châu, bên cạnh anh ta còn có một cô gáinữa, đang nói chuyện với anh ta. Hạ Duy hơi tò mò, người này là bạn gái anh à? Nhưng người đàn ông thẳng như anh làm sao có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy?
Á, không phải là người lần trước cho anh leo cây ở rạp chiếu phim đấy chứ?
cô nghĩ thầm, quả nhiên là còn chưa theo đuổi được.
“anh ấy là đầu bếp ở đây à? không ngờ được anh ấy mặc đồng phục bếp cũng đẹp trai như vậy!”
Hạ Minh Minh ngạc nhiên ca ngợi Giang Chi Châu một phen, ngay cả Bát Bảo cũng ngạc nhiên hỏi Hạ Duy, “Cmn, đây là vị Giang tiên sinh ở nhà lầu dưới của cậu à? Đến giờ cậu chưa từng nói anh ta đẹp trai như vậy nha!”
Hạ Duy: “.........”
Lúc này Giang Chi Châu cũng phát hiện động tĩnh bên này, nhìn về phía bọn họ. Hạ Minh thấy anh ta đang nhìn mình liền vui vẻ vẫy tay với anh.
Giang Chi Châu ngạc nhiên một lúc, sau đó gật nhẹ đầu với cậu xem như chào hỏi. Hạ Duy gõ đầu Hạ Minh, kéo tay cậu ra ngoài cửa lớn của Thiên Hạ Cư.
“Sao thế, gặp người quen à?” Phương Uyển hỏi Giang Chi Châu, Giang Chi Châu chuyển tầm mắt, đáp, “Ừ, là hàng xóm trong chung cư.”
“À...” Phương Uyển không quan tâm những vị hàng xóm này, cười cười với Giang Chi Châu, nói: “Em xin lỗi, hôm nay là liên hoan trong công ty với mấy đồng nghiệp, không ngờ là anh làm những món ăn bọn em gọi, em cảm thấy thật trùng hợp. Em không muốn quấy rầy anh đâu, nhưng em vẫn muốn trước khi đi gặp lại anh một chút.”
“Các cô là khách hàng, là điều đương nhiên thôi.”
Phương Uyển mở miệng định nói gì đó, nhưng một lát sau mới nói, “Có thể ăn đồ ăn anh làm, bữa cơm này cũng thật có giá trị. Thôi... Tạm biệt.”
Giang Chi Châu nhìn cô đi xa rồi xoay người bỏ đi.
Hôm nay anh về nhà muộn hơn bình thường, hơi lo lắng con mèo ở nhà một mình sẽ sợ hãi——nó không có râu nữa, không có cảm giác an toàn nữa. Thang máy lên một lúc rồi dừng lại, Giang Chi Châu nhìn bên ngoài, là cô Hạ ở lầu trên đang đứng đấy.
Hạ Duy cũng ngạc nhiên một lúc rồi mới nhấc chân đi vào thang máy. Nhưng muốn phá vỡ bầu khôngkhí xấu hổ giữa hai người nên Giang Chi Châu không biết nói gì mà cũng tìm chuyện để nói, “Sao cô lại một mình về nhà?”
Hạ Duy nói: “À, tôi đi dạo phố với bạn bè, Hạ Minh không đi cùng nên về trước rồi.”
“À, vậy à!”
không khí im lặng lần nữa, lần này đổi lại là Hạ Duy mở miệng trước: “không ngờ anh lại là đầu bếp của Thiên Hạ Cư, tiền lương của anh chắc cao lắm.” Nếu không tại sao có thể mua nỗi căn hộ ở đây chứ.
Giang Chi Châu liền giật mình, sau đó mới trả lời, “Đúng là tiền lương của đầu bếp ở Thiên Hạ Cư rất cao, nhưng tôi là ông chủ của Thiên Hạ Cư.”
Hạ Duy: “................”
cô không nhớ rõ làm thế nào mà mình ra khỏi thang máy được, cô chỉ nhớ lúc thang máy đi lên, cô đãlấy điện thoại gửi tin nhắn cho đám bạn thân, “Nghe rõ đây, Giang tiên sinh ở nhà dưới lầu của mình là ông chủ của Thiên Hạ Cư đó!!!”
Lúc cô nhấn vào đã thấy có hơn 10 tin nhắn chưa xem, cô lướt lên nhìn thì quả nhiên là Bát Bảo khuếch đại vị Giang tiên sinh đó đẹp trai bao nhiêu với bọn họ.
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Vừa rồi không phải Bát Bảo nói anh ta là đầu bếp của Thiên Hạ Cư hay sao? Sao chưa bao lâu đã biến thành ông chủ rồi?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Là anh ta tự nói đó! Ông chủ của Thiên Hạ Cư không phải cũng nấu ăn hay sao, có thể lúc chúng ta gặp anh ta là vừa làm xong, chưa thay quần áo.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Cmn?? anh ta thật sự là ông chủ của Thiên Hạ Cư à? không phải giả mạo chứ??
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình cảm thấy là không đâu, bởi vì cảm giác anh ta thật sự là người có tiền, có lẽ đầu bếp không giàu có như vậy.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Sớm biết như vậy thì lúc trước mình chuyển chỗ qua ở với cậu rồi!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ]
không gầy mười cân không đổi tên: Vừa mở nhóm chat ra thì thấy đều nói về Giang tiên sinh [ bye bye]
Tiểu Điềm Điềm vô địch: 23333(*) [ cười trộm ]
(*) Là kiểu cười đến quỳ lạy luôn
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Đúng rồi, mình nghe nói ông chủ của Thiên Hạ Cư lúc còn trẻ đã tham gia cuộc thi nấu ăn, còn được giải nhất nữa, nhưng không biết là cuộc thi như thế nào.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Lúc còn trẻ là bao nhiêu tuổi?
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Chắc là lúc còn đi học á, ông chủ của bọn mình đặc biệt đến Thiên Hạ Cư ăn cơm, nhưng Thiên Hạ Cư lúc mới mở không phải là Giang tiên sinh dưới lầu của các cậu mà là con trai của ông chủ, nghe nói từ nhỏ đã đi theo học nấu ăn.
Hạ Duy khẽ nhếch lông mày, cuộc thi nấu ăn? Ông chủ nhỏ.... của Trung Quốc??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT