*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Tất Cửu

Biên tập: Iris

20140125160852_bmamg

Ôn Hành Viễn thấy ánh mắt của hắn ta dừng trên người Đổng Mặc thì hơi khó chịu, anh hỏi ngược lại: “Sờ ngực cô ấy?” Khi nói, ánh mắt anh cực kỳ lạnh, khiến người khác dựng tóc gáy.

Thấy người đàn ông cao to này đang từng bước ép sát mình, hắn ta rùng mình. Mà ba người này đều mặc quân phục thì không khỏi lùi về sau mấy bước, vỗ tay xuống bàn hét to lên để cổ vũ cho bản thân: “Các người có chứng cứ không? Dựa vào đâu mà nghi ngờ toi là hung thủ hả? Vả lại, giết một lúc nhiều người như thế thì có cho tôi thêm mười lá gan tôi cũng không dám làm!” Biểu hiện của hắn ta cực kì gay gắt, Vưu Nhiên bình thản ngồi trên sô pha quan sát hắn ta rồi lạnh lùng nói: “Muốn chứng minh bản thân mình trong sạch thì đến cục cảnh sát cùng với chúng tôi.”

“Tôi vốn trong sạch, các người không có bằng chứng đã muốn bắt tôi, tôi…. Tôi nói cho các người biết, cẩn thận tôi đi tố cáo các người lạm dụng chức quyền xâm phạm nhà dân.” Ánh mắt ông ta hiện lên sự hoảng loạn, chỉ ra ngoài cửa ra hiệu đuổi khách. Ôn Hành Viễn siết chặt cổ tay ông ta rồi vặn ngược tay ra sau lưng, hắn ta bị đau kêu gào lên.

Cuối cùng hắn ta do dự mãi vẫn cứ phải nghe lời Vưu Nhiên đi theo bọn họ lên xe cục cảnh sát. Đổng Mặc bị Ôn Hành Viễn kéo lên ngồi ở ghế lái phụ, để cô thắt xong dây an toàn vẫn không quên liếc nhìn cô một cái. Sau đó không hề khách sáo đẩy người đàn ông lên ghế sau của xe. Hắn ta bị đau, chửi đổng lên: “Có là cảnh sát thì cũng không thể tùy tiện đánh người. Nhẹ chút sẽ chết người à?”

Ôn Hành Viễn lạnh lùng ngồi bên cạnh hắn ta, điệu bộ hờ hững, ngoảnh sang nói: “Ai nói bây giờ tôi lấy thân phận cảnh sát ngồi bên cạnh ông?” Vừa dứt lời, bất thình lình anh đánh xuống vai ông ta, người đàn ông đột nhiên bị đánh há to miệng nhưng lại không kêu được lời nào. Ông ta đau đến ứa nước mắt, trong lòng thầm mắng người nọ sắt đá bị điên à?

Người đàn ông không cam tâm tình nguyện bị đẩy vào trong phòng thẩm vấn. Người trong đội thấy người đan ông bị Vưu Nhiên đẩy mạnh vào trong thì bắt đầu ồn áo suy đoán người này tám, chín phần là nghi phạm, không đến mười phần khẳng định là hung thủ. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhận được tư liệu của của nạn nhân sau khi trải qua vô số quá trình theo dõi mới tìm ra được một người.

Rời khỏi phòng thẩm vấn, Vưu Nhiên đi đến bàn làm việc của mình tìm ảnh của ba người phụ nữ bị hại rồi trực tiếp đi vào trong phòng thẩm vấn đem ảnh chụp bày trước mặt người trung niên. Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn ta, vẫn là bộ dạng tức giận như ban đầu, điệu bộ vô cùng ngả ngớn. Đến khi nhìn ảnh ba người phụ nữ này mặt ông ta biến sắc, chỉ trong vài giây rồi nhanh chóng chỉnh lại vẻ mặt của mình. Tuy không thể khẳng định trăm phần trăm ông ta là hung thủ nhưng có thể khẳng định rằng ông ta hoàn toàn quen biết ba người phụ nữ này.

“Bốp” một tiếng, Vưu Nhiên quẳng hồ sơ vụ án trước mặt người đàn ông, âm thanh kia vang vọng toàn bộ phòng thẩm vấn, đến cả những đội viên bên ngoài đều nghe thấy âm thanh này. Một số đồng sự rảnh rỗi dán đem mặt lên cửa kính phòng thẩm vấn, xuyên thấu qua khe hở của cửa chớp xem xét tình huống bên trong.

Người đàn ông bị âm thanh quẳng đồ của Vưu Nhiên làm cho giật mình.

“Chẳng lẽ còn muốn tôi điểm từng cái cho ông thì ông mới chịu mở miệng  à?” Hai mắt Vưu Nhiên hằn đỏ, hung tợn nhìn ông ta và quát lớn.

Người đàn ông bối rối hồi lâu, tỏ vẻ mình quen biết ba người phụ nữ này.

Ông ta gật đầu khiến ánh mắt của tất cả mọi người sáng lên, vụ án quanh co, toàn bộ những phụ nữ có chồng này đều bỏ mạng, đều được người đàn ông trung niên này xâu chuỗi lại cùng một chỗ. Song không ngờ sau đó hắn ta lại phản bác: “Mấy người không thể đổ cái chậu phân này xuống đầu tôi. Chẳng qua tôi với bọn họ cũng chỉ trải qua tình một đêm mà thôi, đến tên tôi còn không biết thì sao có thể biết bọn họ là ai! Tôi không giết người, ba người bọn họ phát sinh quan hệ với tôi đều là tự nguyện cả! Mà pháp luật cũng đâu có quy định tình một đêm là phạm pháp.”

Có lẽ lời khai của hắn ta cũng không phải lời nói dối. Điều này lại khiến mọi người sinh ra nghi ngờ, không lẽ đúng như lời hắn ta nói, quen biết ba nạn nhân này chỉ là trùng hợp? Thêm nữa, nhìn dáng người hắn ta cũng không giống với thân hình cao lớn của nghi phạm mà bọn họ đã suy đoán từ trước. Hắn ta hai tay trói gà không chặt thì không có khả năng đập đầu nạn nhân thành như vậy được. Vưu Nhiên do dự một lúc sau đó mở của phòng thẩm vấn ra, gọi với ra bên ngoài: “Gọi Tống Ninh đến đây.”

Vào lúc đó, mấy người đồng sự đối mặt nhìn nhau, lắc lắc đầu trả lời Vưu Nhiên: “Phó đội trưởng, hình như hôm nay Tống Ninh không đến làm việc, đến cả cuộc họp sáng nay cũng không tham gia.”

Vưu Nhiên chau mày, đáp: “Gọi điện thoại cho cô ta.” Sau khi nói xong liền đóng cửa lại và tiếp tục hỏi. Tiếp theo cô tấn công vào tâm lý của đối phương cẩn thận dò hỏi, đại khái bọn họ có thể nhìn ra Tôn Phó luôn có những cử chỉ không hợp, quan hệ nam nữ vô cùng hỗn loạn, lại toàn quan hệ với những phụ nữ đã có chồng. Có điều, hắn ta chỉ là người bình thường, lại nhát gan nhu nhược nên không dám thông đồng với ai. Hắn ta thường xuyên lên mạng tìm kiếm những phụ nữ cô đơn rồi thường xuyên ra tay cướp đoạt. Về phần số điện thoại, mỗi một người hắn ta sẽ dùng một số mới, để tránh những phiền toái không cần thiết, đối với những người đã phát sinh quan hệ ông ta kiên quyết cắt đứt liên lạc.

“Tôi thật sự không phải hung thủ, cả ngày tôi đều có người ngăn cản ra ngoài thì làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi mà đi giết người.” Tôn Phó thấy nữ cảnh sát trước mắt này là người mà mình theo đuổi cũng không hỏi một câu, trong lòng ông ta bắt đầu nóng nảy, giọng nói càng lúc càng lớn. Ngay tại thời điểm này, Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn gần như đồng thời mở miệng hỏi: “Là ai ngăn cản ông?”

Tôn Phó bị hai người đột nhiên hỏi về chỗ ở, nhất thời sững sờ tại chỗ, mà Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn rất là ăn ý hai mặt nhìn nhau, xem ra bọn họ đều cùng nghĩ về một điểm.

Tôn Phó Bình cứng họng rất lâu, sau đó ngượng nghịu nói một câu: “Là vợ tôi.”

Mỗi lần nhắc đến vợ mình trước mặt người ngoài, vẻ mặt Tôn Phó luôn không tình nguyện, đây không phải người vợ trong lý tưởng của ông ta, nếu năm đó không phải vì khoản nợ kia ông cũng không cưới người đàn bà này.

Đổng Mặc nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của ông ta, sau đó liền hỏi:” Ý của ông là quan hệ của ông và vợ ông cũng không tốt lắm, đến nỗi tìm người chặn ông ngăn không cho ông ra khỏi nhà?”

“Vưu Nhiên, gọi Ô Hàng đi lấy hết tư liệu của vợ Tôn Phó ra đây.” Trong lòng Ôn Hành Viễn phỏng đoán rồi lập tức ngoảnh đầu nói lại với Vưu Nhiên. Tôn Phó vừa hiểu ý của Ôn Hành Viễn, trong lòng vô cùng hoang mang: “Tôi nói này anh cảnh sát, chẳng nhẽ anh còn hoài nghi cả vợ tôi à?”

“Tôi nói cho các người biết, vợ tôi tuy bình thường có hơi hung hăng nhưng tuyệt đối sẽ không làm việc đó, vì rất bận rộn, ngoài trừ khi lên mạng thì cũng là đi tập thể dục, nên không thể có thời gian đi giết người được!” Aiz… Tôi nói cho biết, các người đã không có chứng cứ thì đừng đoán mò, chúng tôi cũng không hợp nhau, huống hồ…”

“Câm miệng!”

Tôn Phó vẫn không ngừng nói, cứ quanh quẩn làm cho Vưu Nhiên tích một bụng lửa giận mà không có chỗ phát tiết, rồi quyết đoán quát mắng ông ta dừng lại. Tôn Phó gặp phải Vưu Nhiên hung ác vô cùng, liếc mắt một cái rồi ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Trong phòng thẩm vấn trầm lắng không được một lúc thì Ô Hàng từ bên kia đã đi vào, theo sau anh ta còn có Phương Dĩ Nam vẫn đang mặc quần áo lao động. Đi vào phòng thẩm vấn, Ô Hàng liền đưa tài liệu trong tay cho Ôn Hàng Viễn, mà ánh mắt của Phương Dĩ Nam thì dừng lại trên người của Tôn Phó, sau đó đi vòng qua ghế dựa đến bên người của Ôn Hàng Viễn: “Ô Hàng nói cậu có việc tìm tôi?”

Ôn Hành Viễn chau mày cấp tốc lật xem tư liệu, đưa thứ vừa cầm trong tay cho Đổng Mặc dặn dò nói: “Gọi điện thoại bảo Mã Mai đến cục cảnh sát một chuyến.” Sau đó giải thích cho Phương Dĩ Nam: “Cậu hỏi mẹ cậu một chút xem cái áo bành tô bằng len lông cừu lần trước bà mặc mua ở chỗ nào? Hỏi xem mẹ cậu còn nhớ không?”

Lần trước, thoạt nhìn quần áo nhìn thấy đều mới tính cho nên anh cũng thuận theo nhìn lại. Phương Dĩ Nam dừng một chút sau đó ngay tức khắc lấy điện thoại vừa đi ra khỏi phòng thẩm vấn để gọi hỏi.

*****

Đổng Mặc gọi cho Mã Mai nhiều lần mà không thấy ai nghe máy nên đành phải đi theo Ôn Hành Viễn đi đến nhà Tôn Phó tìm mấy người trong gia đình tiến hành tra hỏi. Dọc đường đi cả hai người đều đăm chiêu suy nghĩ, kỳ thật vụ án này cũng gần kết thúc rồi chẳng qua là còn thiếu một bằng chứng sống để chứng minh mà thôi.

Vào lúc bọn họ đến khu chung cư, Đổng Mặc liền nhìn thấy cạnh nhà Tôn Phó có một người phụ nữ dẫn theo đứa nhỏ từ trong hiên nhà đi ra, cô lập tức tiến đến chỗ người phụ nữ hỏi thăm về tình huống của gia đình kia.

Đến khi người phụ nữ nghe được tên của Tôn Phó, đầu tiên là nhíu mày lại, sau đó lôi kéo tay của Đổng Mặc nói tiếp: “Tên Tôn Phó này đúng không phải người. Ông ta đã làm ra biết bao việc vô lương tâm sau lưng vợ. Vợ ông ta nhìn thì hung dữ vậy thôi chứ kỳ thực tâm địa rất tốt, đôi giày mà con tôi đang đi là do cô ấy tự tay làm tặng đấy. Người dân vùng này đều cảm thấy hối tiếc cho Mã Mai, aiz…” Người phụ nữ chỉ vào đôi giày khéo léo làm bằng bông vải trên chân con mình tiếc hận thở dài một hơi.

Kế tiếp tìm đến những người khác để hỏi thăm thì cũng không khác lắm so với những gì người phụ nữ kia nói.

Dựa theo những lời giải thích của những người hàng xóm, vợ của Tôn Phó là Mã Mai không có khả năng giết nhiều người như vậy, huống chi cô ấy vẫn còn là một người phụ nữ. Nhưng mà hình dáng cùng sức lực của Tôn Phó cũng không giống với hung thủ mà bọn họ tổng kết ra.Chẳng lẽ hai người này đều không phải là hung thủ mà chỉ là trung gian của những rắc rối?

Nếu không phải có Tống Ninh thì chỉ sợ toàn bộ mọi người trong đội đều không nhìn rõ bộ mặt thật của hung thủ.

Thời điểm Mã Mai tới cục cảnh sát thì Tôn Phó đang gục xuống bàn trong phòng thẩm vấn để ngủ. Nghe thấy tiếng mở cửa mới biết là vợ mình đến, vội vàng quệt nước miếng rồi cười nói: “Tôi nói này, bà xã. Bà có biết là cảnh sát đang hoài nghi bà là hung thủ giết người không? Rốt cuộc có phải là bà giết người hay không hả?” Một câu này của Tôn Phó chính là hàm chứa ý tứ cười nhạo, mà Mã Mai ngồi ở đối diện cũng không nói gì, chính là tỏ vẻ chính mình không biết chuyện trên mặt không có một tia sợ hãi, biểu hiện từ đầu đến cuối đều như là người vô tội bị mời đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.

Thân hình Mã Mai vừa to lớn vừa khỏe mạnh, nhất là khi bà ta đứng cùng Đổng Mặc, nhưng mà diện mạo cũng khá ôn hòa lịch sự, hơn nữa cử chỉ lời nói cũng rất phù hợp với bộ dáng con gái nhà có tiền, không hèn mọn cũng không thoải mái cao giọng. Vưu Nhiên hỏi vấn đề gì cũng rõ ràng rành mạch, trả lời không nói dối một điều.

Thảng đến thời điểm hỏi về mấy nạn nhân, bà ta tỏ vẻ: “Rất xin lỗi, tôi thật sự không nhớ rõ lúc đó cụ thể đang làm việc gì nữa.” Tuy bà ta nói như vậy cũng có khả năng vì không phải mỗi người ai cũng có thể nhớ rõ lúc nào mình làm những chuyện gì nhưng thời điểm bà ta nói những lời này dường như hơi do dự hơn với lúc trước, làm Đổng Mặc nhăn mày. Mà ở bên này, trong quá trình tra hỏi, Ôn Hành Viễn đã xin lệnh lục soát, khi được cấp trên đặc biệt cho phép thì đã phái vài người đến nhà Mã Mai để tìm kiếm.

Mọi vấn đề gần như không sai biệt lắm, hai vợ chồng Tôn Phó cũng bắt đầu dần mất kiên nhẫn, thời điểm đó thì đội điều tra bên kia gọi điện thoại về nói là trong tìm thấy búa sừng dê ở ngăn kéo trong phòng của hai người, xem xét thì gần đây mới mua nhưng không kiểm tra được vết máu.

“Trong nhà có búa sừng dê, chẳng phải rất bình thường ư?” Tôn Phó nghe được lời nói trong điện thoại liền lớn tiếng phản bác lại nói:” Chẳng lẽ vì vụ án búa thì cứ có búa sừng dê thì đều là phạm nhân hả? Chưa được sự đồng ý của tôi mà đã vào lục soát nhà tôi, còn nói cái gì hỗ trợ điều tra mà giờ ban ngày ban mặt lại tạm giam cả hai người chúng tôi, các người vậy mà cũng là cảnh sát à! Còn…” Ông ta lại bắt đầu oang oang hét lên, Vưu Nhiên tức giận liền tát một cái lên mặt Tôn Phó, bị đánh đến choáng váng. Tô Phó sững sờ ở đó vẻ mặt khó tin nhìn Vưu Nhiên, mà Vưu Nhiên còn chưa kịp kêu Tôn Phó câm miệng thì trên mặt đã cảm thấy nóng rát bừng bừng, Mã Mai tự nhiên lại ra tay đánh cô mà sức lực cũng không hề nhỏ, không khác gì với lúc cô đánh Tôn Phó.

Rất nhanh, chỉ sau vài giây nửa bên mặt cảu Vưu Nhiên đều sung tấy cả lên, khóe miệng cũng chảy ra một ít máu. Đổng Mặc vô cùng kinh ngạc, vội vàng kéo Vưu Nhiên qua chỗ khác rồi nói với Mã Mai: “Chú ý hành động của bà đấy.”

“Mọi người đều nhìn thấy, cô ta dựa vào cái gì mà tát chồng tôi hả?” Ánh mắt bây giờ của Mã Mai hoàn toàn khác với ánh mắt đầy sự lạnh nhạt và bĩnh tình lúc trước, giờ chỉ thấy vẻ mặc cực kì tức giận và hung hăng. Ôn Hành Viễn ra ngoài liên hệ với Ô Hàng thu thập chứng cứ, dựa vào thông tin mẹ Phương Dĩ Nam cung cấp về nơi bán áo bành tô đã điều tra được bằng chứng Mã Mai cũng mua áo bành tô, mà thật chuyện thật vừa khéo là Mã Mai đã kí tên chuyển đổi làm lại lần nữa.

Ôn Hành Viễn cúp điện thoại, tay nhanh chóng ngăn lại thân thể Mã Mai đang muốn rời đi. Lúc muốn nói chuyện, thân ảnh Tống Ninh lại xuất hiện ngoài cửa.

Đổng Mặc nhìn Mã Mai, Mã Mai thấy cô gái mới đến này nhìn mình như thế thì cảm thấy không thoải mái. Bà ta quay sang nói với Ôn Hành Viễn: “Cái gì cần hỏi thì cũng đã hỏi rồi, lời nói của các người đều không có bằng chứng thì chẳng có lí do gì chúng tôi phải ở lại đây nữa.” Nói xong, bà ta định đi ra, song không ngờ lại bị Tống Ninh giữ chặt tay, Mã Mai ngoảnh lại nhìn. Trong mắt Tống Ning chứa vẻ tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt đánh giá một phen cuối cùng mở miệng: “Hung thủ chắc chắn là bà.”

Hai lần chạm trán với hung thủ, tuy lần trước chỉ là nhìn thoáng qua nên chỉ có thể nhớ đại khái thân hình và sức lực của đối phương nhưng lần thứ hai theo dõi cả một đoạn đường, dáng đi cùng biên độ đong đưa hai tay làm cô khẳng định đến tám chín bà ta chính là hung thủ. Hơn nữa, vừa rồi bà ta chỉ đánh ra một hành động nhỏ đã làm mặt đội phó sưng phù như vậy thì có thể nghĩ rằng hai tay của bà mà dùng đến búa sẽ thật dễ dàng làm cho đầu người bị hại cực kì bi thảm.

Ôn Hành Viễn thuận tay lấy ra còng tay, khi mọi người không để ý liền nhẹ nhàng khóa lại, hai tay Mã Mai đều bị kiềm chế. Anh nhìn Mã Mai, nói gằn từng tiếng: “Áo bành tô của bà, búa sừng dê của bà, và còn lời tố cáo của người làm chứng, cùng với các cuộc điện thoại bị theo dõi và ghi lại có được tính là bằng chứng không?”

Trong phút chốc mặt Mã Mai đã xanh mét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play