*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: GalanthusBiên tập: Đằng YênĐổng Mặc nghe thấy tiếng khởi động xe, nghĩ đến giây tiếp theo Vưu Văn sẽ đi mất, chuyện cô muốn hỏi sẽ không hỏi được, làm chậm tiến triển của vụ án, vì thế cô bất chấp tất cả, chống hai tay lên của kính xe nhẹ nhàng nhảy vào bên trong. Vưu Văn lạnh lùng nhìn Đổng Mặc theo mình lên xe, bàn tay đặt trên cần số liền hạ xuống, dứt khoát rút chìa khoá ra, quay sang nhìn chằm chằm vào Đổng Mặc.
Thấy trên xe bỗng nhiên yên tĩnh, Đổng Mặc hơi sững sờ, bàn tay đang muốn thắt dây an toàn cũng dừng lại. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy anh mắt sắc bén của Vưu Văn, trong lòng cảm thấy hoảng hốt, cô biết, cảm giác kia cũng không phải là sợ hãi, mà là không đành lòng.
Bởi vì cô nhìn thấy Vưu Văn lại không tự chủ được mà nghĩ đến việc đột nhiên cha rời xa mình, cô sẽ như thế nào? Dù sao căn bệnh ung thư kia, không thể nói tốt liền tốt lên được.
“Xuống xe.”
Vưu Văn nhàn nhạt mở miệng, đợi vài giây sau thấy Đổng Mặc vẫn không có phản ứng gì, hai tay nắm lấy tay lái, giọng điệu cũng cao lên: “Tôi nói xuống xe.”
Đổng Mặc cắn chặt răng, lập tức thắt chặt dây an toàn: “Tôi chỉ muốn hỏi anh mấy vấn đề, không có ý gì cả.”
“Không có ý gì?” Vưu Văn cười nhạo một tiếng, Đổng Mặc vì sao lại tới đây, trong lòng anh hiểu rõ, tác phong của Vưu Nhiên, đương nhiên anh cũng biết rất rõ. Nhưng trong lòng Đổng Mặc lại chỉ nghĩ đến việc giúp Vưu Văn loại trừ ra khỏi danh sách đối tượng tình nghi. Chỉ cần anh ta phối hợp với cảnh sát nói ra ngày đó rốt cuộc anh ta đã đi đâu, có người làm chứng là có thể thoát khỏi diện tình nghi.
“Đổng Mặc, đừng cho là từ trước tới nay tôi đối xử tốt với cô là cô có thể thuyết phục được tôi. Cô về nói với Vưu Nhiên, cả đời này cô ta cũng đừng nghĩ đến việc khiến cho tôi nói ra ngày hôm đó tôi đã đi đâu. Nếu cô ta có bản lĩnh thì trực tiếp tới đây mà lấy khẩu cung.”
Vưu Văn có phần kích động hét lên, Đổng Mặc cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh khuyên bảo: “Nếu anh không chịu nói gì thì sẽ bị xếp vào một trong số đối tượng tình nghi, nếu vậy anh sẽ không có nhiều thời gian…”
“Chẳng lẽ hiện tại tôi không phải là đối tượng tình nghi? “ Vưu Văn ngắt lời Đổng Mặc hỏi ngược lại: “Nhân lúc tôi còn cho cô cơ hội thì hãy xuống xe đi, nếu không sau này đừng trách tôi không cho cô cơ hội.”
Ánh mắt anh ta mang theo tia giận giữ, dường như là cắn răng gằn từng chữ nói với Đổng Mặc.
Thấy anh mắt anh ta như vậy, Đổng Mặc cảm thấy hơi do dự, nhưng lại nghĩ đến đây là lần đầu tiên cô chính thức làm nhiệm vụ, cô không có lý do gì để cho Vưu Văn rời đi. Hơn nữa, có thể thấy được, nếu lần này cô để anh ta đi thì theo như tình huống hiện tại lần tiếp theo muốn gặp anh ta không phải là vài ngày, thậm chí là vài tháng sau.
Vì thế cô vẫn kiên quyết lắc đầu.
Biết được đáp án của cô, anh ta gật đầu rồi khởi động xe, chạy như bay về phía trước. Tiếng bánh xe ma sát chói tai với mặt đường vang lên, cả người Đổng Mặc bỗng nhiên nghiêng qua một bên, thiếu chút nữa thì đã ngã xuống. Cô nhanh chóng ngồi ổn định lại, tay phải cương quyết nắm chặt lấy tay cầm ở cửa xe.
Mui xe dần được kéo lên, mà xe cũng càng ngày càng tăng tốc.
Cả người Đổng Mặc hết nghiêng qua trái lại nghiêng qua phải, cảnh sắc ngoài cửa xe cũng thành một đường thẳng, vì thế cô hét lên với Vưu Văn: “Vưu Văn, anh nghe tôi nói một câu. Tôi có thể hiểu tâm trạng của anh bây giờ, nhưng nếu không hợp tác anh cũng không thể nào giải oan cho mình, đến khi cảnh sát hạ lệnh điều tra anh đừng nghĩ…A…” Đổng Mặc còn chưa nói xong, cả thân mình đều nghiêng sang trái, thậm chí Vưu Văn ngồi bên cạnh cô cũng hơi hoảng hốt.
Căn bản Vưu Văn không muốn nghe cô nói gì hết, tất cả tâm tư đều đặt vào tay lái. Vào lúc giây phút kia, anh ta đã mong có một chiếc xe tải đi qua nghiền nát người mình, nhưng lại nghĩ đến cô gái nhỏ gầy bên cạnh chỉ là một người vô tội, lại không có chút quan hệ nào với anh ta. Vì vậy anh ta cắn răng điều khiển tay lái có chừng mực, trong khả năng của mình mà giải toả cơn giận giữ dồn nén đã lâu trong lòng.
Đầu óc Đổng Mặc choáng váng nặng nề, gần như có thể tưởng tượng được bánh xe và mặt đường ma sát mạnh đến thế nào. Cô cắn răng nắm chặt tay phải của Vưu Văn trên vô lăng, nghĩ rằng tăng thêm sức lực trên tay để làm anh ta tỉnh táo lại. Kết quả là cô vừa mới năm lấy cánh tay của anh ta thì đã thấy xe bỗng nhiên dừng lại. Theo quán tính, cô đổ người về phía trước, ngực đập mạnh vào xe, cảm thấy đau đớn.
Vưu Văn mở cánh cửa xe bên kia ra đứng ở bên ngoài một lúc, đột nhiên thấy ở ngã rẽ cách đó không xa có một chiếc xe màu đen có rèm che đang đi về phía này. Chiếc xe kia quen thuộc lạ thường, anh ta tập trung nhìn kĩ, đột nhiên xoay người. Đổng Mặc còn chưa kịp phản ứng, mới thấy Vưu Văn lại bước lên xe, còn chưa kịp thở thì xe đã bắt đầu nổ máy.
“Vưu Văn!”
Một lần nữa Đổng Mặc lại dùng sức ngăn cản anh ta, Vưu Văn cầm lấy tay lái: “Nếu không muốn biến thành thịt vụn thì câm miệng ngay cho tôi.” Lúc này sắc mặt anh ta rõ ràng rất căng thẳng, lúc trước anh ta cũng không có vẻ mặt như vậy. Đổng Mặc cố gắng bình tĩnh lại nhìn ra phía sau xe, chỉ thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đang theo sát phía sau. Dọc theo đường đi cũng không thấy được mấy chiếc xe, mà dường như mục tiêu của chiếc xe màu đen kia chính là bọn họ, vẫn bám sát ngay phía sau.
Sắc mặt cô trở nên căng thẳng: “Mục tiêu của bọn họ là anh?”
Vưu Văn không trả lời cô, rẽ tay lái sang một bên làm đầu Đổng Mặc đập vào cửa kính xe.
“Tạm thời cô không thể để chuyện công việc qua một bên đã hay sao? Ngồi yên.”
Đổng Mặc nắm chặt lấy tay vịn, chỉ thấy một bên sườn mặt của Vưu Văn đã thấm đẫm mồ hôi, nhỏ xuống từng giọt, liền nhớ lại lần đầu tiên gặp, anh ta cũng đang trong tình trạng đang bị người ta đuổi theo, sau đó khắp người đều đầy vết thương, lần này bên trong chắc chắn có lý do gì đó mà cô không biết. Nghĩ đến đây, cô không nói nữa để tránh anh ta phân tâm, hoàn toàn tập trung nhìn vào con đường phía trước. Cô có thể cảm nhận rõ ràng tim mình đang dần dần đập nhanh hơn, khớp xương bị nắm đến mức trắng bệch. Từ gương chiếu hậu, cô nhìn thấy chiếc xe phía sau đã không đuổi kịp tốc độ của Vưu Văn, dần bị bỏ lại phía sau.
Đột nhiên Vưu Văn đánh tay lái, nghe thấy tiếng ầm rất lớn. Đổng Mặc cảm giác như mình bị ném lên một cái rồi lại rơi xuống. Mọi việc diễn ra chỉ trong giây lát, ngay sau đó Vưu Văn tháo dây an toàn của cô, dùng sức nắm lấy cánh tay cô, kéo cô sang bên ghế lái.
Đổng Mặc vừa thấy bên ngoài cửa xe là một sườn dốc đột nhiên ngẩn ra, “Vưu Văn, anh điên rồi, nhảy xuống đây có thể chết người đấy, anh có biết không…”
“Tôi đã sớm cho cô cơ hội.” Anh ta hét to ngắt lời cô, “Là cô tự mình vứt bỏ.”
Nói xong, không để Đổng Mặc kịp phản ứng, Vưu Văn đã kéo mạnh cô về phía mình. Đổng Mặc chỉ thấy trời đất quay cuồng, bên tai nghe thấy âm thanh từ đủ loại cây lướt qua, trên mặt còn cảm giác được những nhánh cây cỏ rất nhỏ làm đau rát. Mà Vưu Văn ở phía dưới đang ôm chặt lấy cô, hai người không biết lăn đến lúc nào mới dừng lại. Đổng Mặc cảm thấy dường như cả người mình đã không thuộc về bản thân nữa, cánh tay cũng rất đau, cô cắn răng mở mắt để giữ cho mình tỉnh táo.
“Đứng dậy!” Vưu Văn đã từ mặt đất đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Đổng Mặc vẫn đang nằm sấp trên mặt đất chậm chạp chưa chịu đứng dây. Nhìn lên phía trên, bất đắc dĩ anh ta phải nhấc Đổng Mặc lên như bao tải đặt trên vai trái của mình. Tay phải cẩn thận đặt trên thắt lưng của cô: “Đừng nhúc nhích.”
Thực sự Đổng Mặc đau muốn chết, không phải do vết thương phía trước, mà lúc này bị anh ta nâng lên, chỗ xương chậu chạm vào bả vai anh ta đau đớn mãnh liệt, hơn nữa đầu cô rủ xuống dưới cũng cảm nhận được máu đang chảy ngược lên đầu. Cô vùng vẫy một lúc lại bị Vưu Văn giữ lại. Giờ phút này cổ họng cô hết sức khô, thở hổn hển một lúc mới có thể dùng hết sức lực còn lại mà duỗi chân ra: “Thả tôi xuống, khó chịu.”
Cô hoảng hốt bị Vưu Văn ném xuống đám cỏ khô phía dưới. Đổng Mặc mở to mắt nhìn người trước mặt mình cùng với mặt đất ướt sũng dưới chân. Vòm ngực rộng lớn của Vưu Văn đang phập phồng trong áo, khuôn mặt lạnh lùng đến doạ người.
“Còn muốn đi theo tôi sao? Nói không chừng lần sau tôi thực sư cho cô cùng chết đấy.” Ánh mắt chăm chú của anh ta khiến Đổng Mặc bất an. Đột nhiên cô không dám đối mặt với ánh mắt không nhìn ra cảm xúc của anh ta. Một lúc sau, cô mới chống tay chậm rãi đứng dậy.
Vưu Văn cắn chặt răng, chỉ vào ngực cô: “Tôi đoán nhịp tim của cô bây giờ tần suất chắc chắn phải hơn một trăm.” Anh ta nói xong, vừa mới định nhấc chân chuẩn bị đi thì lại nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa, và cả tiếng va chạm sột soạt. Ngay lập tức Vưu Văn trở nên cảnh giác, ngay cả Đổng Mặc cũng chịu đựng cơn đau đứng thẳng lên. Cô đoán đám người kia chắc chắn là những người ở trên chiếc xe đuổi theo phía sau đó.
“Bông hoa cảnh sát nhỏ, xem ra hôm nay chúng ta nhất định trốn không thoát. Cô có cảm thấy, được chết cùng với một người có mị lực như tôi đúng là một vinh hạnh không?” Sự tình phát triển đến thế này nhưng vẫn không thể ngăn cản anh ta tiếp tục ba hoa. Vưu Văn từ trước tới giờ chưa từng sợ qua cái gì, nhưng hiện nay anh ta lại có cảm giác sợ hãi chưa từng có. Cảm giác bọn họ bỗng nhiên xuất hiện từ phái sau lưng bóp chặt cổ hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn nhắc nhở anh ta. Nếu như không qua được ngày hôm nay, bông hoa hình cảnh bé nhỏ mà anh có cảm tình tốt sẽ trở thành vật hy sinh. Từ trước tới giờ anh ta phải chịu bao nhiêu khổ nhục cũng không thể trở về, không có cơ hội chúc mừng cái chết của Vưu Chi Nguyên, cũng không có cách nào thừa kế số tài sản kếch xù kia.
Chỉ vài phút ngắn ngủi mà cảm xúc cuồn cuộn truyền đến. Đổng Mặc giữ chặt vạt áo Vưu Văn, tới gần anh ta ý muốn anh ta chạy theo mình, nhưng anh ta còn chưa kịp đáp lại, những người đó đã bao vây lấy hai người bốn phía.
Vưu Văn bỗng nhiên nắm lấy bàn tay cô: “Nếu cô may mắn còn sống, tôi nói cho cô biết, Vưu Chi Nguyên chết tôi thực sự rất vui.” Anh ta vừa dứt lời, tay của họ đã bị một hòn đá ném lại khiến họ phải buông ra, Đổng Mặc chịu đau liền nhanh chóng thu hồi cánh tay lại.
Vưu Văn xoay người nhặt hòn đá lúc nãy ném về đầu của người phía trước. Tình huống hết sức căng thẳng, người ở phía sau cũng đột nhiên xông lên. Đổng Mặc thấy thế cũng bất chấp miệng vết thương trên người, chân nhỏ liền đạp mạnh vào bụng hắn, dốc hết sức lực dùng khuỷu tay đánh mạnh vào xương sống của người đó, hắn chịu đâu, kêu lên một tiếng xoay người lại đẩy ngã Đổng Mặc.
Đổng Mặc nhanh nhẹn lướt qua giữa hai chân hắn, đá lên phía trên. Nhân lúc hắn đang bất động, cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh Vưu Văn, đột nhiên phía sau gáy bị đánh rất mạnh, nháy mắt mọi thứ trở nên tối sầm gục xuống trước mặt anh ta.
“Đổng Mặc!”
Vưu Văn đá vào bụng người phía trước, xoay người vừa mới đụng vào cổ tay của Đổng Mặc đã bị đá một cước ngã xuống mặt đất…
***
Lúc này bên ngoài đã có tuyết rơi, bên ngoài căn phòng gió lạnh quét ngang qua.
“Đội trưởng Ôn…” Tống Ninh cẩn thận đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, tay đưa tài liệu đặt trên bàn trước mặt anh.
“Tìm được mấy người kia rồi sao?”
Âm thanh trầm thấp vang lên, Tống Ninh cảm thấy run run. Cô biết Ôn Hành Viễn đang nói đến mấy người làm Đổng Mặc bị thương. Vẻ mặt của anh u ám không rõ, Tống Ninh vẫn nhớ tới vẻ mặt của anh khi nghe tin Đổng Mặc bị thương. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Ôn Hành Viễn xa lạ như vậy.