So với Lý Tiểu Quân, Lý Huỳnh Lam càng hiểu mẹ mình hơn ai hết, biết chị có thói quen kéo giờ, không thích đến sớm nên sau một hồi suy đoán, đến sân bay đợi chừng mười phút, liền nhìn thấy ba người từ xa chậm rãi đi đến.

Lý Tiểu Quân phụ đẩy xe lăn cho Lý Nguyên Châu, kế bên có dì Tạ.

Đối phương thấy cậu cũng có chút bất ngờ, đặc biệt là khi chuyển tầm mắt về phía Cao Khôn bên cạnh. Lý Nguyên Châu nghiêm mặt nhíu mày, còn Lý Tiểu Quân thì thở dài.

Lý Huỳnh Lam tiến lên từng bước, tháo kính râm, gật đầu với họ, lại nhận được từ Lý Nguyên Châu một tiếng hừ lạnh.

Vẫn là Lý Tiểu Quân lên tiếng trước: “Sao con lại biết chúng ta phải đi hôm nay?”

Đúng vậy, bọn họ phải đi, tuy là nói Lý Nguyên Châu đến nước A tĩnh dưỡng, song phần lớn là vì ông đã không còn nhiều tinh lực bôn ba hai nơi thêm nữa. Hơn phân nửa tập đoàn cũng đã chuyển giao cho Lý Linh điều hành, trong tương lai tới nhiều khả năng sẽ không trở lại. Mà lựa chọn trước kia của Lý Huỳnh Lam gần như là nhất mực chối từ toàn bộ tài sản, bao gồm số lượng lớn cổ phần, kim ngạch khổng lồ, quyền thừa kế tập đoàn, đều không còn thuộc về cậu.

“Cậu nói cho con biết.” Nếu Trác Diệu không nói thì Lý Huỳnh Lam e rằng đến tận sau khi đối phương đi rồi, cậu cũng không biết được chuyện này.

“Cậu còn tới làm gì? Tiễn ta đi đoạn cuối à?” Lý Nguyên Châu bỗng dưng lên tiếng.

“Ba!” Lý Tiểu Quân ngắt lời, lại thấy ba mình bắt đầu ho không kìm được, chị vội chạy tới vỗ lưng ông.

Lý Huỳnh Lam chỉ lẳng lặng đứng một bên, không phản bác, cũng không nói lời nào.

Sau khi Lý Tiểu Quân giúp Lý Nguyên Châu ổn định hơn, chị ra hiệu cho dì Tạ đỡ ông một lát, rồi quay về hướng Lý Huỳnh Lam.

“Còn chút thời gian, chúng ta nói chuyện được chứ?” Lý Tiểu Quân nhìn con trai, “Chỉ hai chúng ta…”

Lý Huỳnh Lam chưa kịp mở miệng thì Cao Khôn bên cạnh đã lui bước, thấy Lý Huỳnh Lam quay đầu lại, anh nhẹ giọng nói: “Anh ra bãi đỗ xe chờ em.”

Lý Huỳnh Lam do dự một lát, rồi vẫn gật đầu.

Bởi vì Lý Nguyên Châu không khỏe, Lý Tiểu Quân cũng không thể ở lâu. Hai người chỉ tìm một băng ghế dài ngay ngã rẽ vắng người qua lại ngồi xuống, không đợi Lý Huỳnh Lam hỏi, Lý Tiểu Quân đã nói thẳng: “Ông ngoại con vẫn đang hồi phục tốt, nhưng ngày nào còn trong nước là ông ấy còn tâm không yên mà lo nghĩ này nọ, nên mẹ muốn đưa ông ấy ra nước ngoài an dưỡng, mặc kệ chính sự mới nghỉ ngơi cho tốt được.”

Lý Huỳnh Lam gật đầu, chỉ cần là chuyện Lý Tiểu Quân để tâm, năng lực làm việc vẫn rất năng suất.

Lý Tiểu Quân vừa nói vừa quan sát Lý Huỳnh Lam, thần thái của cậu hiện giờ tốt hơn trước đây rất nhiều, lại nghĩ tới việc cậu đang sống chung với Cao Khôn, hẳn là trước đây đã gây gổ gì đó, còn hiện tại đã hòa thuận rồi chăng.

“Sau này chỉ còn một mình con trong nước, có việc gì cứ đến tìm Trác Diệu…” Lý Tiểu Quân vốn là muốn bậc trưởng bối thỉnh thoảng quan tâm đến con mình, thế nhưng nói tới đây lại thấy lời này thật vô nghĩa. Bởi lẽ chẳng phải có hay không có bọn họ, Lý Huỳnh Lam vẫn đều như nhau đó sao.

Nói đoạn, chị khó xử mà cười khổ một tiếng.

“Con… có hận mẹ không?”

Lý Tiểu Quân ngần ngừ hỏi. Từ ngày Lý Huỳnh Lam rời khỏi Lý gia, thời gian đó Lý Tiểu Quân luôn nhớ đến những năm tháng khó khăn nhất mà Lý Huỳnh Lam từng phải trải qua, mỗi đoạn độc thoại một mình, cùng với ánh mắt khi nhìn vào chị, xa lạ và phẫn hận đến thế. Tất cả đều chứng minh những việc trước đây chị cho là đúng, là lẽ phải đã hoàn toàn sai lầm, sự kiện kia không hề khiến tư tưởng liên quan đến Cao Khôn trong lòng Lý Huỳnh Lam phai nhạt, ngược lại chỉ càng đánh mất đi thân tình vốn đã chẳng bao nhiêu giữa họ, còn cảm xúc tiêu cực còn sót lại ấy thì sao? Có lẽ càng lên men và bành trướng.

Lý Huỳnh Lam nhìn thấy hai tay Lý Tiểu Quân nắm chặt vào nhau, đầu ngón tay đã ửng màu trắng bệch. Cậu khẽ nâng tay lên, cuối cùng vẫn là siết chặt thành đấm, đặt về đầu gối.

Lý Huỳnh Lam lắc đầu.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Lý Tiểu Quân, cậu nói: “Mẹ là mẹ của con…” Dù trên phương diện tình cảm quả thật ít ỏi, nhưng về mặt huyết thống là điều không thể phủ nhận. Cũng như quá khứ từng nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn, nhưng có vài thứ vẫn không thể xóa bỏ dễ dàng. Chúng được tích lũy qua từng năm tháng ở chung, dẫu không được quan tâm đến nơi đến chốn nhưng Lý Huỳnh Lam vẫn trưởng thành tốt đến ngày hôm nay.

Lý Tiểu Quân tức thì đỏ hoe vành mắt.

“Huỳnh Lam… Xin lỗi.”

Khóe miệng Lý Huỳnh Lam hơi nhếch lên: “Có lẽ, con nên nói một lời cảm ơn.”

Lúc này, loa phát thanh vang lên thông báo chuyến bay đến nước A. Lý Huỳnh Lam đứng lên, định nhắc họ đừng chậm trễ thì lại thấy Lý Tiểu Quân vẫn ngồi yên nơi đó.

“Ba con…”

Lý Huỳnh Lam khựng lại.

Lý Tiểu Quân nói tiếp: “Năm đó mẹ và ông ấy không phải là không có tình cảm, nếu không làm sao mẹ có thể bằng bất cứ giá nào cũng phải quyết sinh ra con. nhưng chỉ vì xúc động nhất thời mà đánh đổi tất cả.”

Lý Huỳnh Lam quay đầu lại: “Mẹ hối hận?”

Lý Tiểu Quân cười khổ một tiếng: “Mẹ nói mẹ hối hận con sẽ hận mẹ chứ?”

Lý Huỳnh Lam trầm mặc.

Vậy mà Lý Tiểu Quân lại gật đầu: “Mẹ rất hối hận…” Sự thật chứng minh, cả chị và ba mình thật giống nhau, đều không có trách nhiệm làm cha làm mẹ, lại không buông bỏ được cái gọi là lòng tự trọng.

“Mẹ từng rất sợ con sẽ đi vào vết xe đổ của mình, bản thân con còn nhỏ hơn mẹ năm đó, thứ tình cảm tốt đẹp ấy sẽ duy trì được bao lâu, rồi chẳng mấy chốc con sẽ phát ngấy, sẽ mâu thuẫn cãi vã, sẽ chán ghét nhau biết chừng nào. Sau đó thì đường ai nấy đi, mẹ còn lại một đứa trẻ, mà con, có lẽ là một đời…”

Lý Tiểu Quân chống quai vali đứng dậy: “Nhưng hiện giờ mẹ đã hiểu, kỳ thật chính mẹ mới là người biến cuộc đời mình thành một vở hài kịch. Mẹ đã không toàn tâm toàn ý với nó, lấy gì để trách nó đã không thật lòng thật dạ với mình. Huỳnh Lam à, con giỏi hơn mẹ rất nhiều…”

Lý Huỳnh Lam nhíu mày.

Lý Tiểu Quân: “Vậy nên, nếu con muốn biết ba con…”

“Con không muốn biết!” Lý Huỳnh Lam ngắt lời chị, đối mặt với vẻ mặt bất ngờ của Lý Tiểu Quân, cậu một lần nữa nhấn mạnh, “Con không cần…”

Lý Tiểu Quân khe khẽ thở dài, gật đầu: “Được, hiện giờ con rất tốt, con quả thật không cần.”

Nói xong, chị toan kéo vali rời đi, tiến lên vài bước chị chợt nâng tay lên, thật cẩn thận sờ mặt Lý Huỳnh Lam, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu một cái. Đây là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng mẹ con họ gần gũi đến thế.

“Tạm biệt.” Lý Tiểu Quân nói nhỏ bên tai cậu.

Lý Huỳnh Lam rũ mắt, che giấu mọi cảm xúc trong mắt mình, cậu cũng không ngẩng đầu, đến tận khi nhiệt độ bên cạnh rời khỏi, tiếng giày cao gót dần dần khuất xa, Lý Huỳnh Lam mới ngước nhìn lên.

Xa xa, Lý Tiểu Quân đẩy xe lăn cho Lý Nguyên Châu đến hướng cửa an ninh. Lúc gần qua cửa, Lý Nguyên Châu bỗng dưng quay đầu nhìn lại đây, tầm mắt hai người chạm nhau, trong mắt ông lão lóe lên một vầng sáng, vẻn vẹn một cái chớp mắt, dù là lạnh lùng hay ấm áp đều phân không rõ, chẳng mấy chốc lại trở về. Thế nên ông cũng không thấy giây phút đó môi Lý Huỳnh Lam thoáng động đậy, gọi một tiếng trong im lặng.

Gọi cái gì, có lẽ chỉ có mình cậu biết.



Trở lại bãi đỗ xe, chỉ thấy Cao Khôn đang tựa trên nắp ca-pô mà ngẩn người, thấy Lý Huỳnh Lam anh mới vội đứng lên.

“Sao không vào trong?” Rõ là đưa chìa khóa cho anh rồi, trời ngoài này còn nóng đến thế, áo thun trên người Cao Khôn đã lấm tấm mồ hôi.

Cao Khôn chỉ cười cười: “Bên trong hơi buồn…”

Lúc này Lý Huỳnh Lam mới nhớ ra. Anh không lái xe, đương nhiên sẽ không biết mở điều hòa, chỉ thầm trách mình sơ ý.

Cậu nhanh chóng mở cửa để hai người ngồi vào trong. Thấy Lý Huỳnh Lam không ngừng xoa huyệt thái dương, Cao Khôn không khỏi lo lắng.

Lý Huỳnh Lam: “Em thấy hơi mệt.”

Cao Khôn căng thẳng: “Vậy khoan hẵng lái xe, có muốn nghỉ một chút không?”

Lý Huỳnh Lam nghiêng người sang bên Cao Khôn, tức thì được đối phương đỡ lấy, cậu liền tựa lên vai anh: “Nằm năm phút là được.”

Cao Khôn ôm cậu: “Chờ anh kết thúc khóa học xong, sẽ đi tìm địa điểm.”

Khóe miệng Lý Huỳnh Lam hơi nhếch lên: “Sắp tới anh bận lắm nhỉ?”

“Ừ, có thể.”

Cao Khôn rất có tự tin, thấy sắc mặt Lý Huỳnh Lam quả thật có chút ảm đạm, anh không hỏi họ vừa rồi nói những gì, chỉ dùng bàn tay đầy những vết chai mát xa đầu cho Lý Huỳnh Lam.

Lý Huỳnh Lam cảm nhận được lực tay cẩn thận kia, tâm trạng chìm tận đáy như kết tủa bấy giờ từng chút lại trở về vị trí cũ.

Không còn dao động.

o O o

Vào đêm trước ngày thử vai, Lý Huỳnh Lam tắm xong vẫn chưa vào phòng, Cao Khôn gọi vài tiếng không thấy tiếng trả lời, bèn ra ngoài thì thấy cậu đang đứng đằng nọ cho cá ăn.

Mấy con cá nhỏ sóng sánh vẫy đuôi, nhiệt tình tranh nhau từng miếng một, Lý Huỳnh Lam nhìn mà vui lây. Nhưng ngay sau đó, túi đồ ăn trong tay bị Cao Khôn lấy đi mất.

Thấy vẻ mặt bất mãn của Lý Huỳnh Lam, Cao Khôn vẫn kiên trì nói: “Đi ngủ…”

Lý Huỳnh Lam chẳng thèm đếm xỉa.

Cao Khôn lại nói: “Chúng mà ăn nữa sẽ chết no mất.”

Bấy giờ Lý Huỳnh Lam mới thu tay, xoay người vào phòng, lên giường nằm.

Cao Khôn theo sau, lại phát hiện đối phương không như thường ngày là phải quấn lấy mình mới ngủ được, mà chốc chốc lại trở mình, như chỉ sợ bánh áp chảo không đều lửa vậy, rõ ràng cậu di chuyển rất khắc chế, cố gắng không gây tiếng động, nhưng Cao Khôn vẫn không cách nào xem nhẹ.

Cao Khôn lần nữa mở đèn, tầm mắt hai người chạm nhau dưới ánh sáng lờ mờ.

Lý Huỳnh Lam nhận mệnh lên tiếng trước: “Em hơi phiền, trong đầu đang rối tung rối mù nên ngủ không được.”

Cao Khôn đưa tay muốn ấn đầu cho Lý Huỳnh Lam, nhưng cậu lại gạt ra.

“Càng ấn càng tỉnh.”

Cao Khôn suy nghĩ một lát, bỗng nhiên sáp lại đây nhẹ nhàng áp chế tay Lý Huỳnh Lam.

Mới đầu thấy động tác này, Lý Huỳnh Lam còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi bị bao vây, còn Cao Khôn thì nằm trên người mình, cậu mới hiểu đại gia này đang muốn làm gì, không nhịn được cười hỏi: “Mai em còn phải thử vai, anh không sợ em phát huy thất thường à?”

Cao Khôn dừng lại một chốc: “Anh sẽ không quá đà…”

“Lần nào anh cũng nói như vậy, anh nghĩ em còn tin anh không hả?” Lý Huỳnh Lam nheo mắt.

Dưới ánh mắt hoài nghi ấy, Cao Khôn ít nhiều cũng có do dự, từ đó lực tay cũng buông lỏng theo. Thế nhưng người còn chưa kịp xuống khỏi, một chân ai kia đã chậm rãi câu trên thắt lưng mình.

Sắc mặt Lý Huỳnh Lam vẫn không hề thay đổi: “Thật ra cũng không phải không có cách khác, sức khỏe em giờ ổn định rồi, đại khái chỉ cần nửa viên thuốc là có hiệu quả, với lại -“

Mới nói được một nửa đã bị Cao Khôn lấp kín miệng, đồ ngủ cũng bị cấp tốc cởi bỏ, tay mơn trớn làn da nhẵn mịn của Lý Huỳnh Lam. Trong phòng có mở điều hòa, nhưng nhiệt độ cũng không quá thấp, đây mới chỉ bắt đầu, mà trên người Cao Khôn đã lấm tấm mồ hôi, càng tôn lên thân thể lạnh lẽo như ngọc của Lý Huỳnh Lam.

Lý Huỳnh Lam giơ tay qua đầu, phối hợp để Cao Khôn cởi áo, kế đó cánh tay thuận đường vòng lên cổ đối phương, làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.

“Giờ này mới mười giờ, anh nói xem mấy giờ em mới có thể ngủ?” Khó khăn chờ Cao Khôn thối lui, Lý Huỳnh Lam vẫn không quên trêu chọc anh.

Cao Khôn nâng chân cậu lên, giọng đã khàn khàn: “Trước rạng sáng…”

Lý Huỳnh Lam cười lạnh: “Chỉ cần uống thuốc là em đã ngủ…”

Một cú thúc mạnh của Cao Khôn đã cắt đứt đoạn cuối, kề sát bên tai Lý Huỳnh Lam anh nói: “Nhưng như vậy sẽ ngủ ngon hơn.”

Rốt cuộc là học được từ đâu?!

Lý Huỳnh Lam ngẩn ra, sau đó hậm hực, toan há miệng cắn cho Cao Khôn một ngụm, nhưng chẳng mấy chốc, ngay cả hơi sức để khép miệng lại cậu cũng không có…

『Hết chương 89』

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play