Trong điện thoại, Vương Nghi Hoan từng nhiều lần dặn dò Lý Huỳnh Lam uống ít rượu không phải là không có nguyên nhân, bởi lẽ tửu lượng Lý Huỳnh Lam so với người bình thường, được rồi, là rất kém cỏi.
Vị đạo diễn Trần và chủ biên Tiền quả thật đúng là ôm tâm tư tán gẫu đơn thuần, cùng với Lý Huỳnh Lam và Bạch Huy chén chú chén anh mãi, Lý Huỳnh Lam đối với tửu lượng của mình không phải không bố trí phòng vệ, chỉ là cái chuẩn mực kia rất khó nắm giữ, mới có hai ba ly Champagne thôi mà đôi mắt bất tri bất giác đã mờ hẳn.
Lý Huỳnh Lam dù say nhưng cũng không nháo, giống như ngày thường cực kỳ im lặng, nếu hỏi cũng sẽ trả lời, nhưng không còn có vẻ lạnh lùng xa người, mà lại có vẻ trì độn một chút, nhưng rất ngoan ngoãn thuận theo.
Bạch Huy vẫn luôn chú ý đến cậu là người đầu tiên phát hiện ra điều này, hắn nói với mọi người hôm nay trước hết nên dừng ở đây, còn mình thì đưa Lý Huỳnh Lam trở về. Hai vị kia vô cùng tự nhiên đồng ý, nhìn Bạch Huy đứng dậy cẩn thận dìu cậu ra ngoài, đạo diễn Trần và chủ biên Tiền trộm liếc nhau một cái, nhưng việc chẳng liên quan đến mình nên cũng không tiếp tục dây dưa.
Đợi họ vừa đứng dậy, Bạch Huy lại nhìn thấy đằng kia Vạn Hà đang nói chuyện với một biên kịch khác, tâm tư hắn khẽ động, dừng lại kéo Lý Hùy Lam đi luồn về cửa sau.
Phía sau cửa sau thông một cái ngõ tương đối hẻo lánh, đèn đường màu vàng nhàn nhạt chiếu xuống. Xe của Bạch Huy đậu cách đó không xa, hắn vừa do dự có nên cứ thế mà đưa Lý Huỳnh Lam về nhà, Lý Huỳnh Lam lại không an phận thoát khỏi tay Bạch Huy, lảo đảo đi về phía trước, thế như chưa được hai bước đã bị Bạch Huy kéo trở về.
Lý Huỳnh Lam không trả lời, nhưng hành động chống đỡ của cậu đã biểu đạt là không muốn.
Bạch Huy vẫn không từ bỏ, khuôn mặt trắng nõn của Lý Huỳnh Lam sau khi uống rượu trở nên ửng đỏ, ánh mắt lạnh lùng cũng phủ một tầng nước mê ly, mặt mày như họa môi hồng răng trắng, rõ ràng tỏ vẻ chán ghét nhưng lại khiến tâm Bạch Huy càng khó chịu, hắn nhịn không được từ đằng sau ôm lấy người phía trước.
“Huỳnh Lam, Huỳnh Lam…” Hắn không để ý Lý Huỳnh Lam giãy dụa, giống như đang phê thuốc mà gọi.
Hai năm trước, Bạch Huy trở về từ nước ngoài, hắn làm người vốn tự xưng là phong lưu phóng đãng, yêu mỹ nhân yêu xe, không câu nệ nam nữ, trong giới diễn viên mập mờ với không ít người, nhưng những người này không bao giờ có thể so được với Huỳnh Lam, vừa có ngoại hình, vừa có khí chất, vừa có gia thế, quả thực là tuyệt phối, tuy rằng tính tình có chút lạnh lùng, nhưng Bạch Huy cho rằng điều đó hoàn toàn đáng giá, một món hàng tốt đâu phải dễ dàng kiếm được.
Chỉ là hắn nguyện chờ đợi, không có nghĩ là hàng tốt tự đưa đến cửa, cho dù hắn muốn cũng không được, giống như giờ phút này, mùi rượu trên người Lý Huỳnh Lam nhàn nhạt tỏa ra, hòa lẫn với mùi thơm trên người cậu, cắn xé Bạch Huy đến nỗi thần hồn điên đảo, chỉ ước hiện tại có thể làm ngay.
So với sự hưởng thụ của đối phương, tâm tư Lý Huỳnh Lam hoàn toàn cách biệt một trời một vực, cậu chỉ cảm thấy sự đụng chạm của Bạch Huy khiến cậu ghê tởm đến buồn nôn, hai bàn tay nắm lại đến trắng bệch.
“Cút đi…”
Nếu như trước kia, Lý Huỳnh Lam chỉ cần làm mặt lạnh, Bạch Huy sẽ kiêng kị, nhưng mà hiện tại, hắn tự nhận tâm tư mình đang mạnh mẽ gào thét, không còn thanh tỉnh nữa rồi, câu này đối với Bạch Huy chẳng mảy may ảnh hưởng. Thấy hắn ngày càng sáp lại gần, đến nỗi cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng rần, Lý Huỳnh Lam rốt cục không thể chịu nổi mà quay ra nôn lên người đối phương.
Bạch Huy ngạc nhiên, theo phản xạ đẩy tên đầu xỏ gây tội ra, vội vàng chỉnh sửa quần áo của mình.
Lý Huỳnh Lam bị hắn đẩy ngã, vô lực mà ngã xuống, một đôi tay vươn ra từ phía bóng tối, từ phía sau gắt gao ôm cậu vào lòng.
Lý Huỳnh Lam ngẩn người.
Bạch Huy cách đó không xa cũng đờ ra, ngẩng đầu nhìn về người đàn ông không biết đã xuất hiện từ khi nào.
“Anh là ai?” Bạch Huy hỏi.
“Tôi tới đón cậu ấy” Đối phương không nhìn hắn mà trả lời, anh rũ mắt nhìn đỉnh đầu Lý Huỳnh Lam.
“Ai cho anh tới?” Bạch Huy lại hỏi.
Cao Khôn dừng lại “Trác tiên sinh.”
Bạch Huy hồ nghi, cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt, trên người anh là áo sơ mi cũ, quần bò còn dính chút sơn, nhưng gương mặt lại có chút quen thuộc, chỉ cảm thấy đã gặp người này ở nơi nào, chẳng lẽ thật sự là thủ hạ của Trác tiên sinh?
Thấy Bạch Huy dường như không tin, Cao Khôn nói “Có cần tôi gọi điện xác nhận không?”
“Không, không cần” Bạch Huy vừa nghe vội chột dạ lắc đầu, tiện đà tỏ thái độ kiêu ngạo “Anh sao không đến sớm một chút, Huỳnh Lam uống rượu mà cũng không biết, làm việc thế đấy à?”
Cao Khôn không lên tiếng trả lời, thấy Lý Huỳnh Lam vô lực ngã xuống, anh lúc này mới đỡ lấy thắt lưng cậu, sau đó gập đầu gối người kia, một tay bế đứng cậu lên.
Bạch Huy thấy vậy, trong lòng rất không vui “Thôi để tôi đưa cậu ấy về, cậu ấy ghét nhất động tay động chân với người lạ…”
Vừa nói xong đã thấy Lý Huỳnh Lam ban nãy còn không thoải mái thế nhưng lại chủ động ôm cổ Cao Khôn, chôn đầu vào hõm vai của anh, dịu ngoan mà dựa vào, khóe miệng còn hơi nhếch lên.
Biểu tình Bạch Huy cứ như là thấy quỷ, Cao Khôn không để ý tới hắn nữa, trực tiếp ôm người rời khỏi nơi này.
Chỉ là anh cũng không đi quá xa, đi qua Cố Nhân Phường rồi tìm một cái ghế trong công viên gần đó ngồi xuống.
Dọc đường đi, Lý Huỳnh Lam không nói cũng chẳng động đậy gì, như là đang ngủ, đến khi Cao Khôn dừng lại muốn đặt cậu xuống nằm trên cái ghế dài, cánh tay ôm anh của Lý Huỳnh Lam dù làm thế nào cũng không buông.
Cao Khôn thử hai lần, đành bất đắc dĩ để mình ngồi xuống trước, sau đó đặt người kia ngồi trên đùi.
Lý Huỳnh Lam cứ như vậy, yên lặng mà dựa vào anh.
Cao Khôn sờ túi áo, móc ra một cái khăn tay bên trong, anh nói “Buông tay đã, tôi lau cho cậu.”
Lý Huỳnh Lam rốt cục cũng buông tay, cậu ngẩng đầu lên, không chớp mắt mà nhìn người trước mặt, đáy mắt như có sao, khóe miệng vẫn còn đọng nụ cười.
“A Khôn…” Lý Huỳnh Lam gọi.
Cao Khôn lảng tránh ánh mắt của cậu, cầm khăn tay cẩn thận lau miệng cho Lý Huỳnh Lam.
“A Khôn…” Lý Huỳnh Lam lại gọi.
Cao Khôn không trả lời cậu, chỉ hỏi “Sao uống nhiều như vậy?”
Lý Huỳnh Lam không trả lời, chỉ nỉ non tên của Cao Khôn, sau đó lại thì thầm “A Khôn, em rất nhớ anh…”
Động tác Cao Khôn dừng lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý Huỳnh Lam, anh nói “Cậu trưởng thành rồi.”
Lý Huỳnh Lam nhìn không rời mắt “Vâng.”
Cao Khôn có chút bí từ, nghẹn nửa ngày mới hỏi được thêm một câu “Gần đây có ổn không?”
Lý Huỳnh Lam lại nhìn anh cười, trong mi mắt đều mang theo vị ngọt “Anh không thay đổi.”
Cao Khôn biết Lý Huỳnh Lam vẫn say, cậu trì độn mãi mới trả lời được vấn đề của mình. Không thay đổi? Làm sao có thể không thay đổi, sáu năm, đủ để thay đổi một người.
Nhưng Cao Khôn vẫn gật đầu, phối hợp nói “Ừ”.
“Em liếc mắt một cái đã nhận ra anh, trước khách sạn, lúc ở công ty… còn có… ở quảng trường Tây, em còn tìm anh…” Men rượu trong Lý Huỳnh Lam phát tán, cậu nheo mắt mệt mỏi muốn ngủ, nói nhiều hơn hẳn ngày thường “Em không tìm được anh, nhưng không quan trọng, em biết anh sẽ trở về. Giống như hồi đi Rome, anh cũng đi theo, chúng ta cùng ngắm Kim Tự Tháp, chơi ở rất nhiều nơi, anh có nhớ không…”
Cao Khôn cảm giác lưng Lý Huỳnh Lam đã mềm nhũn, trước ngực mình dần nặng, nội dung câu chuyện càng ngày càng lộn xộn, nhưng tên của anh, Lý Huỳnh Lam vẫn gọi liên tục, tiếng nói của cậu nhỏ lại, rồi dần đầm chìm vào im lặng.
Cao Khôn cúi đầu, nhìn Lý Huỳnh Lam trầm tĩnh mà ngủ, chậm rãi vươn tay ra, anh vốn muốn sờ đầu cậu, chợt nhớ trên tay mình còn dính máu, nên lại thu về, bàn tay nắm chặt thành quyền…
********
Lý Huỳnh Lam gian nan mà mở mắt, trong ánh mắt chứa đầy mơ hồ, thấy một bóng người nhập nhòe trước mắt, cậu vội vàng vươn tay kéo đối phương, gọi “A Khôn!”
Tay lập tức đã bị nắm chặt, một người nói “Huỳnh Lam, là tôi, cậu khó chịu chỗ nào?”
Lý Huỳnh Lam ngẩn người, lại trừng mắt nhìn, tầm nhìn chậm rãi khôi phục, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan anh tuấn, ôn nhu, nhưng đó không phải khuôn mặt cậu mong chờ.
Lý Huỳnh Lam lập tức thu tay về.
Chu Chí Thành thấy cậu hoảng hốt, tiếp tục quan tâm hỏi “Có muốn uống nước không?”
Lý Huỳnh Lam nhìn trái nhìn phải, nơi này là phòng nghỉ của cậu ở Ánh Sáng, cậu khàn khàn hỏi “Ai đưa tôi về?”
“Là tôi.” Chu Chí Thành vừa nói đã thấy Lý Huỳnh Lam nhìn chằm chằm, thậm chí ánh mắt còn mang theo một chút không tin, Chu Chí Thành lộ ra biểu tình kỳ quái “Làm sao vậy?”
“Cậu thấy tôi ở chỗ nào?”
Chu Chí Thành đáp “Sau Cố Nhân Phường.”
“Vậy… chỉ có tôi?”
Chu Chí Thành lắc đầu “Không phải.”
Ánh mắt Lý Huỳnh Lam sáng lên “Còn có ai, anh ấy đâu rồi?”
Chu Chí Thành đối diện ánh mắt của Lý Huỳnh Lam khiến hắn càng thấy xa lạ, lòng hắn trầm xuống, lên tiếng “… Bạch Huy.”
“Bạch Huy?”
Nói tới đây, Chu Chí Thành phát tức “Tên đểu Bạch Huy, nếu không phải Nghi Hoan nói cho tôi biết cậu ở đó, tôi vừa đuổi tới, cái tên Bạch Huy kia đã muốn… May mà tôi kịp đưa cậu về, nếu gặp lại tôi khẳng định không cho cái tên đó sống tốt.”
“Lúc đó… người xuất hiện là cậu?”
Chu Chí Thành vuốt cằm, Lý Huỳnh Lam có chút mờ mịt.
Chu Chí Thành đáp “À, còn có anh Vạn Hà, tôi thấy hắn đưa cậu ra cửa sau đã biết hắn định đưa cậu về, chỉ sợ câu lại phải… Anh Vạn cũng không biết làm sao, cho nên tôi bảo đưa cậu về chỗ này, bây giờ anh Vạn đang đi mua bữa sáng rồi, không biết có nhớ mua cháo không nữa…”
Chu Chí Thành bên cạnh cứ nói, còn Lý Huỳnh Lam đã chẳng còn tâm tư gì.
Chẳng lẽ mình lại nằm mơ?
Lại là mơ…
Chu Chí Thành thấy Lý Huỳnh Lam nhăn mặt lại, trên mặt nhiều hơn một tia khổ sơ, lại nói “Say rượu xong sẽ khó chịu vậy đấy, cậu nghỉ ngơi đi.”
Lý Huỳnh Lam gật đầu “Cám ơn, tôi muốn ngủ một lát.”
Chu Chí Thành hiểu rõ ý tứ của cậu, chậm rãi đứng lên nói “Vậy tôi đi trước còn lên lớp, buổi chiều sẽ quay lại thăm cậu.”
Lý Huỳnh Lam tùy ý “Ừ” một tiếng, mặc cho Chu Chí Thành ra ngoài.
Nghe tiếng cửa đã đóng lại, Lý Huỳnh Lam ôm đầu mình, cố gắng nhớ lại sự việc ngày hôm quá, một lúc lâu, cậu mở mắt ra, đỡ lấy cái đầu đau đớn, ở trong phòng xoay đi xoay lại, nhặt lấy cái áo khoác nhăn nhúm của mình ở sô pha.
Vừa mở ra, tỉ mẩn tìm kiếm, rốt cuộc, phát hiện một ấn ký phía sau thắt lưng.
Nhìn dấu tay nhợt nhạt kia, Lý Huỳnh Lam cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT