Trời đã tối, con ngõ gần khu chợ đêm hệt như hẻm tối bên cạnh Cố Nhân Phường hôm đó, nhỏ xíu, chật hẹp, xung quanh là những dãy nhà trệt thấp lùn chen chúc nhau, khoảng mấy chục mét mới có một cái đèn đường, bóng đèn cũ kỹ dính đầy là bụi, ánh sáng hôn ám mờ mịt chẳng chiếu rõ được vật gì.

Cao Khôn đút hai tay vào túi chậm rãi đi vào trong, vừa quan sát bốn phía, A Thành nói rằng người nọ đã trốn thoát được, nhưng hai ngày trước lúc trốn chạy từng bị bọn họ đấm một quyền, ngay xương gò má, bây giờ vẫn chưa hết sưng, nhìn là nhận ra ngay.

Đối phương cực kỳ cảnh giác, nghe thấy động tĩnh vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Cao Khôn, người này khoảng hơn ba mươi tuổi, một nửa khuôn mặt sưng vù như bánh bao, nửa còn lại lành lặn nhìn ra cũng rất khá, chỉ là quần áo trông thật chật vật.

Thấy Cao Khôn có vẻ không phải thuộc nhóm những người đuổi theo mình, vẻ kinh hoảng trên mặt người nọ trong chớp mắt đã biến mất, thân hắn mềm nhũn, ngồi xổm xuống đất.

Cao Khôn hỏi “Anh không sao chứ?”

Đối phương khoát tay “Tôi… Tôi vừa bị mấy tên cướp truy đuổi.”

“Nơi này không an toàn đâu.” Cao Khôn nhắc nhờ.

Người nọ gật đầu “Ừm, tôi nghỉ một lát rồi sẽ về nhà.”

Cao Khôn không động.

Đối phương cho rằng anh đang quan tâm đến mình, nhéo mặt rồi nói “Vậy, có thể mượn điện thoại anh dùng một chút không? Tôi muốn báo nguy…”

“Được.” Cao Khôn gật gật đầu.

Nhưng thừa dịp anh vừa sờ túi áo, người nọ bỗng mạnh mẽ nhảy lên, một tay đẩy chiếc thùng rác gần đó vào người Cao Khôn.

Cao Khôn nhẹ nhàng tránh được, nhưng anh chẳng cần đuổi theo đối phương, bởi vì người nọ chỉ mới chạy vài bước đã ngã xấp xuống, dường như hắn còn đụng đầu vào đâu đó, cố gắng vài lần nhưng không tài nào đứng dậy nổi.

Cao Khôn tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Người kia chậm rãi nằm phục xuống mặt đất, rất lâu không cử động.

Một lúc lâu, hắn mới nhẹ nhàng nói “Thật xin lỗi… Không phải tôi không muốn trả tiền, chỉ là tôi cần một chút thời gian, một chút thời gian nữa là ổn rồi…”

Cao Khôn không đáp lời, chỉ nhìn đồng hồ hiện trên màn hình di động, năm giờ hai mươi phút.

Quay đầu nhìn lại chỉ thấy trong tay người kia cầm một cái hộp nhỏ, cả người hắn run lẩy bẩy, nhưng vẫn kiên trì duỗi tay ra.

“Phiền anh, có thể phiền anh không?”

Cao Khôn không nhận, chỉ im lặng nhìn đồ vật kia, xuyên qua vỏ hộp rách nát trong suốt có thể mơ hồ thấy bên trong là một mô hình xe đua.

“Tôi… Có tiền, tôi vẫn còn, tôi vừa mua bảo hiểm, có thể vừa đủ… chỉ là vật này có lẽ tôi không có cơ hội tự mình đưa, tôi chỉ có một thỉnh cầu… mong anh hãy đáp ứng.”

Trong bóng tối, gương mặt của người kia hiện ra một vẻ quyến luyến bi thương, có lẽ còn hơi dữ tợn, còn gương mặt Cao Khôn nãy giờ vẫn không hề đổi sắc, sự lạnh lùng hiển nhiên của anh thậm chí còn có chút quá mức.

Người nọ vươn tay ra một lúc rất lâu nhưng không có ai nhận, hắn rốt cuộc mệt mỏi, run rẩy mà nặng nề buông thõng xuống, chiếc hộp rách nát cũng rơi xuống mặt đấy.

Sau đó, chỉ có âm thanh khóc thút thít, đối phương vậy mà chôn mặt vào nền đất, khóc nấc lên.

“Nó đã năm tuổi rồi, còn hai ngày nữa là sinh nhật nó, tôi đã đồng ý mua cho nó rồi… Nhưng không kịp nữa, không kịp nữa…”

Cao Khôn nghe tiếng hắn khóc, rốt cuộc cũng mềm lòng, anh chậm rãi ngồi xuống cầm chiếc hộp đồ chơi kia lên.

“Cám ơn anh… Cám ơn anh…”

Cao Khôn không nói gì, chỉ duỗi tay ra kéo người nọ đứng dậy, sau đó trực tiếp ra ngoài con ngõ nhỏ hẹp.



A Thành đã nói qua địa điểm, vài anh em cũng đang chờ ở đó, chiếc xe SUV quen thuộc màu đen đỗ bên lề đường.

Đàn em bên cạnh A Thành lần thứ n hỏi có cần vào xem một chút không, A Thành do dự mãi nhưng vẫn bảo “Thôi, nhỡ may làm hỏng chuyện của anh Khôn, mày cũng biết bản lĩnh anh ấy rồi!” Cho dù ngoài miệng trấn an là vậy, nhưng trong mắt hắn không giấu nổi vẻ lo lắng.

Nhưng mà vừa quay đầu nhìn lại con ngõ nọ, chỉ thấy có hai người chậm rãi đi ra, mấy tên đàn em không khỏi thở phào một cái.

“Anh Khôn quả nhiên lợi hại, thằng oắt này ai ngờ gian xảo như vậy, anh Khôn đã ra tay sao có thể trốn được.” A Thành vừa cười vừa vỗ mông ngựa, sau đó nhận lấy người trong tay Cao Khôn, người nọ mềm nhũn ngã xấp xuống, nhìn kỹ từ bả vai đến cằm vậy mà đều bị rách, nhưng không thấy vết thương quá nặng, chẳng qua đã hôn mê rồi, xuống tay phải cẩn thận.

Cao Khôn ném người cho bọn họ, rồi hỏi “Mấy giờ?”

A Thành nhét người vào trong xe, vừa đáp “Hơn năm giờ rưỡi.”

Cao Khôn nhíu mày.

A Thành nói “Cảm ơn, anh Khôn, vậy…” Thực ra, ý của hắn là, việc đã xong xuôi, ngài có việc bận thì mau đi.

Ai ngờ Cao Khôn bình thường vốn xong việc thì mỗi người một ngả, nay lại chống tay lên thành xe, một tay ôm ngực, nói với A Thành “Đưa tôi đi một đoạn đường.”

A Thành khó hiểu, nhưng vừa rời ánh mắt đến chỗ đó thì không khỏi ngẩn người.

********

Lý Huỳnh Lam hiếm có hôm nào tự mình đi siêu thị, đã nói ăn cơm cùng nhau, nhưng chờ Cao Khôn trở về mới đi mua nguyên liệu nấu ăn khẳng định sẽ trễ, tuy rằng cậu không biết rất nhiều đồ, nhưng ai quan tâm nó có ăn được hay không, cứ mua về rồi tính tiếp.

Xách túi lớn túi nhỏ về nhà, Lý Huỳnh Lam lại treo thêm mấy câu đối xuân và đèn lồng trang trí nhà cửa, ván cửa cũ kỹ loang lổ màu sơn, nhưng vừa treo câu đối đỏ rực lên vậy mà lại trông vui vẻ hẳn cả lên, cảnh này tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện ở vườn hoa Lục Nham, bởi vì Lý Tiểu Quân chê chúng trông rất khó coi.

Lý Huỳnh Lam dọn ghế, treo đèn lồng lên, chỉnh sửa tới tới lui lui cả ngày, nhìn ngang nhìn dọc mãi rốt cuộc mới vừa lòng mà cười.

Đúng rồi, năm mới.

Buổi chiều lúc Chu Chí Thành và Vương Nghi Hoan tới, Lý Huỳnh Lam còn đang đeo tai nghe vào rồi nhẩm lại lời kịch, chờ đến khi hoàn hồn đã qua bốn giờ, ngoài cửa lúc này chẳng có động tĩnh gì.

Vào mùa này, ban ngày thường rất ngắn, Lý Huỳnh Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như tuyết sẽ càng ngày càng lớn, nhưng sắc trời lại mông lung, chỉ nhìn thôi thì không thể biết chính xác thế nào.

Vào phòng bếp, rửa sạch sẽ nguyên liệu nấu ăn, nhưng về phần mấy món thịt này nọ, cậu thật chẳng biết làm thế nào, vắt óc suy nghĩ một hồi, lại bỗng nhớ tới chuyện năm mới sao lại thiếu cá được, vì thế thừa lúc Cao Khôn chưa trở về, Lý Huỳnh Lam nhanh chóng phóng xe tới siêu thị một lần nữa, tuyết rơi bắt đầu dày hơn, chỉ đi ra ngoài bãi đỗ xe một lát tóc Lý Huỳnh Lam đã ẩm ướt hết cả, lúc quay về trên đường còn bị kẹt xe, dây dưa nửa ngày, cuống quít lái xe tiến vào tiểu khu lại bị một con mèo làm vướng đường.

Thế nhưng, lúc về phòng vẫn không có một bóng người.

Lý Huỳnh Lam bỏ cá vào trong chậu rửa, rồi đi lòng vòng xung quanh, thấy mình chẳng có thể chuẩn bị cái gì, cuối cùng đành ngồi xuống sô pha xem TV.

Hết chương trình này tới chương trình khác, sau đó lại mở radio lên nghe, Lý Huỳnh Lam cứ ngồi như vậy, nhưng kim đồng hồ đã quay hết một vòng, rồi một vòng nữa…

Thẳng đến khi kim giờ chỉ đến số 10, ngoài cửa rốt cuộc cũng truyền tới động tĩnh, Cao Khôn trở lại.

Lý Huỳnh Lam nâng mí mắt, nói “Cuối cùng cũng kịp ăn khuya.” Nhưng ánh mắt chuyển về phía anh sau đó không khỏi ngừng lại, chỉ thấy dưới chân Cao Khôn là một bộ chăn nệm mới tinh.

“Thật xin lỗi… Về trễ, tôi đi nấu cơm.” Cao Khôn vừa nói, vừa xắn tay áo đi vào phòng bếp.

Lý Huỳnh Lam nhìn bóng lưng anh, rồi đứng dậy, vốn định nói rằng em rửa sạch nguyên liệu hết rồi, có gì cần em giúp không, nhưng vừa tới cửa bếp Cao Khôn đã bảo “Không cần hỗ trợ đâu, mình tôi làm là được rồi, cậu ra ngoài đi.”

Lý Huỳnh Lam hỏi “Anh định làm món gì?”

Cao Khôn không ngẩng đầu lên “Tôi sẽ làm vài món…”

“Một khi đã vậy…”

Cậu lấy một vật từ trên nóc tủ xuống, Cao Khôn nhìn lại, là một cuốn sách nấu ăn rất dày.

“Em có chuẩn bị.” Lý Huỳnh Lam đáp.

Cao Khôn chăm chú nhìn trong chốc lát, sau đó mới đưa tay cầm lấy cuốn sách.

“Cậu muốn ăn gì?”

Lý Huỳnh Lam nhìn anh “Mãn Hán Toàn Tịch*”

*Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa (Theo Wiki)

Cao Khôn ngẩng đầu, khuôn mặt đầy vẻ khó xử, anh biết Lý Huỳnh Lam đang cố ý.

“Không được à?” Lý Huỳnh Lam liếc anh “Để em” Nói xong thì đoạt lấy con dao trong tay Cao Khôn.

Cao Khôn nhìn cậu một tay cầm dao một tay đè lên đồ ăn trên thớt gỗ mà miết, vội hỏi “Để tôi thái, để tôi…”

Lý Huỳnh Lam đưa tay đẩy anh ra, thành công khiến Cao Khôn lùi lại nửa bước, không ngăn cản cậu nữa.

Kết quả, dưới tay nghề của Lý Huỳnh Lam, toàn bộ thức ăn đều được tạo đủ mọi loại hình dạng, khiến bản thân cậu cũng có một chút ngượng ngùng, cố gắng cẩn thận muốn xắt đẹp hơn, lưỡi dao vài lần như xẹt qua ngón tay, khó khăn lắm mới xắt được một nửa quay ra muốn khoe Cao Khôn, ai ngờ ngẩng đầu chỉ thấy sắc mặt đối phương trắng bệch đang nhìn mình, không biết là sợ hay là đói nữa.

Lý Huỳnh Lam nhìn chằm chằm vào gương mặt Cao Khôn, chẳng hứng thú nữa ném con dao đi, nói “Thôi, phiền quá đi mất, chúng ta mỗi người làm một bát mì, muộn rồi, ăn xong thì đi ngủ sớm một chút đi.

Nói xong cậu đi ra ngoài phòng khách, đèn lồng treo ở giữa căn phòng, màu đỏ au chói lọi như vậy, nhưng người trong phòng bếp lại không hề phát hiện ra.

Cao Khôn vốn định nấu cho Huỳnh Lam một bữa cơm, nhưng quả thật thời gian đã không còn sớm, nghĩ tới việc đối phương vẫn ở nhà chịu đói chờ mình, sợ chậm trễ hơn, thế nên anh quyết đoán nấu hai bát mì rồi bưng ta.

Lý Huỳnh Lam yên lặng ngồi, Cao Khôn bưng đồ lên bàn rồi thì ăn, trên mặt chẳng có vẻ gì là không thoải mái, nếu cảm thấy hứng thú với phần nào trên TV thì hàn huyên với anh hai câu.

Ăn xong, Lý Huỳnh Lam đi tắm rửa, lúc ra ngoài đã thấy phòng bếp và phòng khách được thu dọn sạch sẽ hết rò, mà người nào đó giờ phút này đang dọn chăn mới ra đặt ngay ngắn trên giường của mình.

Lý Huỳnh Lam đi qua, xốc chăn lên, sờ sờ, chiếc chăn vẫn còn rất mềm, cậu nhếch môi lên, hỏi “Ở đâu ra đấy!”

Cao Khôn gạt giọt nước nhỏ ra, thả tay áo xuống, đáp “Mua”

Lý Huỳnh Lam gật đầu “Ừm, không tồi, có cái này buổi tối sẽ không sợ lạnh nữa.”

Cao Khôn không nói gì.

Lý Huỳnh Lam duỗi tay ra, lấy cái gối trên đầu giường ném cho Cao Khôn, nói “Đi đi, hôm nay không cần ngủ với em đâu, em có thể ngủ ngon.”

Cao Khôn nhận lấy gối, định mở miệng nói chuyện gì, nhưng há miệng một lúc rồi lại đóng lại.

Lý Huỳnh Lam không nhìn anh, tự mình dùng khăn tuỳ tiện lau tóc hai ba cái rồi ném sang một bên.

“Muộn rồi, ngủ đi, à đúng rồi, quên mất, năm mới vui vẻ, chuyện kia… tiền lì xì coi như thôi, tha cho anh!”

Sau đó, dưới ánh mắt thẳng tắp của Cao Khôn, Lý Huỳnh Lam phất phất tay, tiếp theo đóng cửa phòng lại.

Cao Khôn nhìn cánh cửa đã đóng kia, lại quay đầu lại nhìn câu đối xuân, chữ phúc, ánh mắt rốt cuộc rơi lên chiếc đèn lồng treo trên trần nhà, làm bằng giấy, không có khung đỡ, chỉ cần một cơn gió đã có thể thổi bay, nhưng giờ phút này ánh sáng của chiếc đèn chiếu xuống khiến căn phòng sáng sủa lạ thường, đẹp đẽ như vậy, chỉ tiếc chẳng đủ náo nhiệt để xứng với nó.

Cao Khôn nhìn nó trong chốc lát, sau đó vươn tay ra đặt lên công tắc, lạch cạch một tiếng, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, hệt như một tiếng thở dài, Cao Khôn đi trong bóng tối mịt không thể nhìn thấy được cả năm đầu ngón tay, chậm rãi trở về gian phòng của mình, đóng cửa lại.



Lý Huỳnh Lam nằm trên giường, trên người là chiếc chăn mà người nào đó mới mua, không phải là loại chăn bảy hay chín ô, mà lại được bỏ thêm rất nhiều bông bên trong, kiểu dáng này đã có từ rất lâu, nhưng ấm áp vô cùng, tuy rằng chân tay của cậu vẫn lạnh, nhưng ít nhất không khiến bản thân rùng mình.

Lý Huỳnh Lam nắm góc chăn mềm mại, quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng mơ hồ, tuyết hệt như những sợi bông thi nhau rơi xuống, đã rất nhiều năm, trong trí nhớ của cậu, từ rất lâu rồi thành phố U chưa đổ tuyết lớn như vậy.

Cậu không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hệt như đang tò mò, lại giống như đang suy nghĩ về điều gì, thẳng tới khí khung cửa sổ đám bám đầy tuyết trắng, lúc này Lý Huỳnh Lam mới ngồi dậy.

Cậu không đi dép, cứ để chân trần xuống nền nhà, cảm nhận sự lạnh lẽo của sàn nhà lập tức truyền tới, sàn nhà vốn chẳng tích được nhiệt độ mấy.

Lý Huỳnh Lam giống như không cảm giác được điều ấy, cậu mở cửa, chậm rãi đi tới căn phòng sát vách.

Tới trước cửa căn phòng ấy, cậu dừng lại, nheo mắt lại như đang cố gắng nghe cái gì, đợi cho tới khi trong phòng truyền tới một âm thanh khẽ khàng, lúc này Lý Huỳnh Lam mới giơ chân lên, mạnh mẽ đá văng cửa phòng.

Chỉ thấy trong phòng đang mở đèn đầu giường, ánh đèn vô cùng mờ nhạt, Cao Khôn ngồi đang ngồi trên giường.

Khuôn mặt đẹp đẽ của LÝ Huỳnh Lam lúc này lạnh lẽo như dao, ánh mắt thẳng tắp nhìn lên khuôn mặt Cao Khôn, sau đó dọc theo cổ anh xuống dưới, cuối cùng dừng lại trước lồng ngực anh, con ngươi bỗng co rút lại.

Cao Khôn mặc áo ba lỗ, nhưng cũng không thể che được vải băng dán từ trên bả vai xuống, đừng nói tới điểm đỏ tươi ẩn hiện trước ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play