Lý Huỳnh Lam rời khỏi hoa viên Lục Nham, rồi bắt một chiếc taxi trên đường bảo đi lòng vòng, từ khu dân cư tĩnh mịch tới những con phố mua sắm phồn hoa, từ trung tâm thành phố náo nhiệt đến con ngõ tắt nhỏ vắng lặng sau công viên, vậy nhưng cậu chẳng có thể dừng chân ở nơi nào.

Sau đó sư phụ tài xế cũng không nhịn nổi hỏi Lý Huỳnh Lam rốt cuộc là muốn đi đâu, nói bản thân còn phải giao ban rồi vội vàng về nhà. Tới lúc này Lý Huỳnh Lam mới ý thức được, cậu chẳng thể đoàn viên với ai, và dường như gây trở ngại cho người khác lúc này quả thật chẳng ổn lắm.

Cậu nghĩ nghĩ, rồi nói ra một địa chỉ.

Con đường dẫn về khu Z trong thành phố U đã được mở từ rất lâu, thiết kế rộng khoảng mười mét, hai bên xây đầy mấy căn hộ thấp tầng cũ kỹ, tính ra nơi này có niên đại ít nhất khoảng mười năm rồi.

Xe taxi chạy tới một nơi gọi là vườn hoa Đông Hủy thì dừng lại, Lý Huỳnh Lam nhìn đồng hồ tính cước, rồi đưa tìm toàn bộ tiền trên người đưa cho tài xế, sau đó xuống xe, xoay người vào khu tập thể.

Trong phòng gác bên ngoài khu nhà có một vị đại gia đang ngủ gà ngủ gật, gã mặc chiếc áo bông mỏng ngồi trên ghế trúc, lúc Lý Huỳnh Lam đi qua trước mặt, gã chỉ nâng mí mắt nhìn lướt một cái, rồi yên lặng mà nhắm lại.

Cây cối trong khu tập thể rất thưa thớt, các dãy nhà cũng cách nhau khá xa, lại càng không nói tới chuyện có thang máy, Lý Huỳnh Lam chậm chạp đi lên lầu, cho tới tầng cao nhất, cậu đã hơi hổn hển một chút, hít vào một hơi, cậu đi dọc theo hành lang tối mịt cố gắng tìm một căn hộ.

Cậu mới chỉ tới thăm nơi này đúng một lần, vẫn là cùng với Vạn Hà, thế nhưng đại khái dựa vào trí nhớ vẫn có thể tìm được nơi đó, chỉ là cho tới khi đứng trước cửa, Lý Huỳnh Lam lục túi áo, lại sững sờ tại chỗ.

Không thấy chìa khóa…

Lý Huỳnh Lam vuốt cánh cửa trước mặt, ngây ngốc đẩy, gõ, cuối cùng phiền muộn nhấc chân đá cho nó một cước, rồi ngồi phục xuống đặt mông trên mặt đất.

Sốt ruột cả một ngày, cả một ngày trời.

Đèn cảm ứng bên ngoài rất chậm chạp, đùa nghịch cả ngày trời mới bên ngoài tới giờ mới có động tĩnh một chút, nhưng lập lòe được mười giây thì tắt ngúm, Lý Huỳnh Lam đành lấy điện thoại ra mờ mịt mà soi.

Cậu hiện tại có vài lựa chọn: Một, tìm Vương Nghi Hoan hỏi vay cô ít tiền, sau đó thuê phòng khách sạn; hai, tìm Vạn Hà, gọi anh chở tới công ty lấy chìa khóa, rồi ngủ trong phòng nghỉ một đêm; cuối cùng, tìm tài xế trong nhà, gọi tới đón mình trở về.

Lý Huỳnh Lam trong lòng suy tính lại mấy khả năng này, nhưng đôi mắt cậu lại nhìn chằm chằm một dãy số hiện trên màn hình rất lâu, đôi tay phản ứng trước cả ý nghĩ một bước nhấn xuống…

Lưu Hỉ Nhạc tan ca, vừa vào cửa hai mắt đã ‘Tạch’ một cái lóe sáng, đi tới Cao Khôn đang nằm trên giường.

“Ôi di động mới! Chiếc này vừa mới niêm yết ngoài cửa hàng đó, xịn ghê, ca bình thường không mua đã mua phải mua cái tốt nhất, quả nhiên là anh tui!”

Cao Khôn hoàn hồn rất nhanh, thừa dịp Lưu Hỉ Nhạc còn đang vươn móng heo ra đã cất chiếc di động xuống dưới gối đầu.

“Không phải mua!”

“Dạ? Không phải? Thế nhặt ạ?” Lưu Hỉ Nhải tò mò “Thế tại sao em lại không nhặt được, nói mau, em chốc lát còn đi…”

Cao Khôn mặc cậu ta lải nhải không ngừng, hoàn toàn chẳng thèm để tâm tới, mặc kệ Lưu Hỉ Nhạc nháo loạn còn bản thân thì yên lặng ngồi đó.

Lưu Hỉ Nhạc thần thần bí bí “Anh, em biết rồi, là con bé nhà họ Vương kia đưa đúng không, khó trách buổi chiều em thấy con bé cứ lén lén lút lút ngoài ký túc xá, lâu lắm rồi nó không tới, bên ngoài mặc dù ồn ào, nhưng em biết nó vẫn nhớ anh mà, nói thật, con bé kia chả xứng, nhưng nó đối với anh tốt thật…”

“Không phải cô ta” Cao Khôn nghe không nổi nữa, khó lắm mới chặn được Lưu Hỉ Nhạc đang nói hươu nói vượn “Di động này là…”

Anh vốn nói là người khác đưa, nhưng lại sợ Lưu Hỉ Nhạc bên cạnh truy vấn hỏi là ai, với thân phận của Lý Huỳnh Lam, Cao Khôn sẽ không nói với người ngoài, nhưng nếu không trả lời chắc chắn cậu ta sẽ lảm nhảm mãi không thôi, thế nên cái câu “tôi tự mua” kia do dự nửa ngày vẫn nghẹn trong miệng, biểu cảm từ yêu thích chuyển thành cứng đờ nghiêm trọng, nhìn qua lại có vẻ tàn khốc, sau đó thành công chấn động cái kẻ hay chọc ngoáy Lưu Hỉ Nhạc.

Lưu Hỉ nhạc lùi lại một bước, ấp úng nói “Ha ha, em, em tùy tiện hỏi thôi, anh đừng nóng, em đi tắm trước nha!”

Khi cái người quấy rối kia vừa đi, trong phòng lại khôi phục yên lặng. Cao Khôn lúc này mới cẩn thận lôi di động ra, rìa điện thoại có một vết xước bóng loáng, nhìn qua có vẻ ghê người, Cao Khôn dùng ngón tay thô ráp tiếc hận mà lau, ngón tay lướt qua vô tình nhấn nút mở khóa.

Anh đã không tiếp xúc mấy loại sản phẩm công nghệ cao này thật lâu rồi, phải nghiên cứu tỉ mỉ một chút mới đại khái hiểu được tình huống, lúc Lý Huỳnh Lam đưa máy cho anh hoàn toàn chưa hề reset máy, Cao Khôn vốn không muốn xem, nhưng lại sợ có tư liệu hay tin tức quan trọng gì của đối phương lưu lại, ảnh hưởng đến công việc và học tập của cậu sẽ không tốt.

Là một ngôi sao, Lý Huỳnh Lam vậy mà không có sở thích chụp tự sướng, trong điện thoại không hề lưu lại hình ảnh của cậu hay tài liệu này, trong điện thoại chỉ có vài cái tên với dãy số được phân loại chỉnh tề, nhưng không hề có bất kỳ một dấu hiệu nhận biết hoặc nickname nào của mọi người, phong cách lưu tên trong di động giống hệt hình tượng của cậu, lạnh lùng mà tinh tế.

Chỉ là Cao Khôn cuối cùng vẫn phát hiện ra ảnh chụp của Lý Huỳnh Lam, và vài tin tức mà Vạn Hà báo tới, có vẻ là việc quay phim và chụp hình cho tạp chí, Vạn Hà phải hỏi qua ý kiến của cậu.

Trong bức ảnh, Lý Huỳnh Lam ngồi sau bàn học, trên bàn là một ngọn đèn nhỏ mù mờ, ánh sáng từ ngọn đèn tỏa ra, chiếu ra những hình lập thể xung quanh, Lý Huỳnh Lam như đang suy nghĩ, một tay chống thái dương, hết sức chuyên chú nhìn bức thư trong tay. Bức ảnh vẫn chưa qua chỉnh sửa, khuôn mặt kia tinh xảo đến hoàn mỹ, mà trên biểu tình trên gương mặt cậu lạnh nhạt, tư thế ngồi đoan chính, hết thảy nhìn thật bình thường, nhưng bức ảnh lại tỏa ra một loại cảm giác thanh tịnh khó hiểu, khiến người xem cảm thấy cực kỳ cô độc…

Cao Khôn kinh ngạc, anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, trong lòng vừa động, bàn tay không tự chủ được mà nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, chỉ là ngón tay vừa chạm đến màn hình, điện thoại trong tay lại đột nhiên rung bần bật.

Cao Khôn không có thói quen lưu thông tin cần thiết vào máy, kể cả cái thời lên cò súng trước kia trong điện thoại của anh cũng chưa bao giờ tồn tại một người nào, anh đối với mấy chuyện di động này nọ đơn giản như thế, nên liên lạc với những người như Diêu Chính Quý càng ngày càng ít. Mà hiện tại vừa thấy dãy số đang báo trên màn hình Cao Khôn đã biết là ai, trong lòng anh có một chút kinh ngạc, bởi vì nhiều năm như thế qua đi, đối phương vẫn chưa từng đổi số máy.

Lúc Cao Khôn vẫn còn do dự tới xuất thần, di động bỗng yên lặng một chút, thế nhưng rất nhanh lại bắt đầu ầm ĩ, Cao Khôn vội vàng từ trên giường ngồi dậy, bối rối nhận máy.

“Alo?”

Đầu kia truyền tới một âm thanh “Đang làm à?”

Qua di động, giọng nói Lý Huỳnh Lam nghe càng thanh lãnh, còn nhiều thêm một tia lười nhác.

Cao Khôn thành thật trả lời “Đang nằm trên giường nhìn di động…”

Cao Khôn cười khẽ một tiếng, nụ cười lại khiến lỗ tai của Cao Khôn nóng rần khó hiểu “Đang chơi sao?”

Cao Khôn đáp “Không biết dùng”

“Ngu ngốc!” Lý Huỳnh Lam thấp giọng mắng anh.

Cao Khôn không lên tiếng.

Lý Huỳnh Lam lại hỏi “Cái xe hôm trước của ai thế?”

“Hỏi mượn người ta, đã trả lại rồi” Cao Khôn nói.

Lý Huỳnh Lam “Ừ” một tiếng, không nói.

Cậu chẳng nói lời nào, Cao Khôn cũng vậy, hai người lại lâm vào trầm mặc, những chẳng ai có ý định cúp điện thoại, một lúc lâu sau, Lý Huỳnh Lam mới hỏi “Anh biết lái xe… Vậy anh biết mở khóa không?”

Đối với hai vấn đề chẳng mấy liên quan thế này, Cao Khôn kỳ quá “Khóa gì cơ?”

“Khóa cửa, ừm, đợi tôi nhìn chút” Lý Huỳnh Lam vẫn chậm rì rì nói “Khóa móc thân đồng, ổ khóa chữ thập, còn chia trên dưới…”

Cao Khôn dùng đầu bả vai áp vào điện thoại, lập tức xuống đất đi giày “Câu đang ở dâu?”

Lý Huỳnh Lam lại hỏi “Anh đi làm à?”

“Không”

“Vậy ngày mai thì sao?”

“Cũng không đi”

Lý Huỳnh Lam lúc này mới không do dự nhắn địa chỉ.

Lưu Hỉ Nhạc vừa mới đi tắm về đã thấy Cao Khôn vội vàng chạy ra ngoài, không đợi cậu ta mở miệng, anh đã hai ba bước đi thẳng, mất dạng trong đêm tối.

“Chẳng lẽ là người mất của tìm tới?” Lưu Hỉ Nhạc lầu bầu “Cũng không cần gấp thế đâu…”



Lý Huỳnh Lam đầu kia cúp điện thoại rồi dựa cạnh cửa, lúc ra ngoài câu không chỉ không mang chìa khóa, còn quên mặc áo khoác. Thời tiết tháng mười tuy không quá lạnh, nhưng chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay ra ngoài quả thực vẫn khiến người ta không thể chịu nổi. Cậu sở hai cánh tay lộ ra ngoài, co ro thành một đoàn, tâm tình lại treo ngược cành cây.

Đợi trong chốc lát, thật ra không phải trong chốc lát, Lý Huỳnh Lam cảm thấy mình đang hơi gà gật một chút, hành lang bỗng truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt câu, dưới ngọn đèn mờ mịt, Lý Huỳnh Lam vẫn có thể thấy mồ hôi trong suốt chảy xuống trên trán Cao Khôn và hơi thở gấp gáp của anh.

“Nhanh vậy…” Lý Huỳnh Lam kinh ngạc.

Cao Khôn đầu tiên là vươn tay ra với cậu “Đứng lên, đất lạnh lắm.”

Lý Huỳnh Lam ngừng một chút, rồi nắm lấy bàn tay anh.

Bạn tay cậu rất lạnh lẽo, so với bàn tay nóng bỏng ấm áp của Cao Khôn, độ ấm kia dường như đã đốt vào lòng Lý Huỳnh Lam.

Để Cao Khôn kéo mình đứng dậy, Lý Huỳnh Lam nắm chặt rất lâu rồi mới buông ra, hỏi “Tới đây thế nào?”

Cao Khôn móc chiếc đèn pin trong túi ra, quay đầu lại ngồi xổm xuống nhìn ổ khóa, vừa nói “Ngồi xe buýt” Từ công trường tới đây có xe buýt chạy qua, nhưng phải đi một quãng đường, kỳ thật nếu đi xe buýt sẽ tốn rất nhiều thời gian, thế nên Cao Khôn vẫn chạy từ đó tới đây.

Lý Huỳnh Lam vươn tay thay anh cầm lấy đèn pin, đầy hứng thú nhìn Cao Khôn móc ra một thanh sắt và vài cái vặn vít bắt đầu nghịch ngợm chiếc ổ khóa kia.

“Phiền thế, cứ phá đi vậy”

Cao Khôn lắc đầu “Một lát nữa thôi, không phải ầm ĩ đâu.”

Lý Huỳnh Lam bĩu môi, đơn giản ngồi xuống bên cạnh anh.

Cao Khôn quay đầu lại nhìn cậu, Lý Huỳnh Lam nghi hoặc, chỉ thấy đối phương cởi áo khoác, choàng lên người mình.

Trái tim Lý Huỳnh Lam nhảy dựng, há miệng thở dốc, Cao Khôn lại quay đầu lại tiếp tục làm việc.

Hành lang kiểu cũ tối đen như mực, hai người như ăn trộm ngồi xổm ngoài cửa, một người nạy cửa một người soi đèn, phối hợp ngược lại rất chặt chẽ khăng khít, Cao Khôn cắn chiếc cờ lê trên miệng, một tay cầm dụng cụ, luân phiên làm việc, khoảng mười phút sau, chỉ nghe thấy tiếng “Cùm cụp” vang lên, ổ khóa thành công mở ra.

Lý Huỳnh Lam kinh hỉ nhìn anh “Thật sự mở…”

Cao Khôn lau mồ hôi trên trán, cười cười với cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play