Giang Thiên cùng Giang Sơn vô cùng kinh ngạc nhìn nhau. Tiểu Dương này từ khi bị bắt được tới nay chưa từng tự tin đến thế. Rốt cuộc cậu có vũ khí bí mật gì sao, lẽ nào là chính những gì cậu sắp nói?

Giang Thiên mỉm cười nói: “Tốt, vừa vặn có thể giải sầu. Chẳng biết Tiểu Dương ngươi muốn nói cái gì?”

Lương Dịch không khỏi ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “Không xong, nên làm thế nào đây? Trọng tâm câu chuyện tương đối dài dòng a. Hình như những câu của Sấu Ngọc nói đều rất rất dài, nhưng hắn rốt cuộc đã nói cái gì nhỉ? Di, sao nghĩ mãi mà không ra?” Cậu một hồi nhìn trời, một hồi ngắm đất, vẫn không nghĩ ra những lời dài dòng lằng nhằng của Độc Cô Sấu Ngọc. Kỳ thực ngẫm lại cũng là điều đương nhiên, lúc đó cậu đối với công phu mồm mép của Độc Cô Sấu Ngọc sợ phát khiếp, đâu còn tâm tư chăm chú nghe hắn nói. Cho dù có nghe thì cũng vội vàng coi nó là cơn ác mộng nhanh chóng quên đi. Hôm nay có hối hận cũng không còn kịp nữa a.

Giang Thiên cùng Giang Sơn nhìn không rời mắt Lương Dịch đang lắc lư đầu trái phải trên dưới, mắt thấy Tiểu Dương đang liều mạng suy nghĩ điều gì đó, trong miệng còn không ngừng thì thào lẩm bẩm: “Ai nha, rốt cuộc là cái gì a? Sao lại đã quên rồi? Thật là, sớm biết vậy thì lúc đó đã chăm chú nghe một chút. Ai nha, sao một chút cũng không nghĩ ra?”

Giang Sơn thực sự nhịn không được nữa, vươn tay giữ chặt cái đầu đang lắc lắc lung tung liên tục của Lương Dịch, buồn bực hỏi: “Tiểu Dương, ngươi rốt cuộc muốn nhớ cái gì? Không phải nói muốn nói chuyện với chúng ta sao? Lẽ nào còn phải dùng kí ức đặc biệt sao? Tùy tiện tìm một chủ đề là được.”

Lương Dịch ngơ ngác nhìn hắn, thầm nghĩ: đành phải như vậy thôi. Nỗ lực nhớ lại nội dung chính trong những câu chuyện bình thường dài dòng của Độc Cô Sấu Ngọc. Cậu suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, suy nghĩ lại suy nghĩ tiếp, bỗng nhiên nhớ ra được một câu chuyện, lập tức lên tinh thần, khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Ân, nói sao nhỉ? Các ngươi luôn luôn gọi ta là dương này dương nọ. Quá khó nghe, không bằng ta và các ngươi về dương một chút a, cũng tiện thể cho các ngươi biết ta và dương bản chất hoàn toàn khác nhau.”

Giang Thiên cùng Giang Sơn liếc mắt nhìn nhau, không hẹn nhau mà cùng cười nói: “Cái này có vẻ thú vị. Vậy ngươi đã nói thử xem, chúng ta xin kính cẩn lắng nghe.”

Lương Dịch đắc ý nói: “Dương kỳ thực được phân ra thành rất nhiều chủng loại. Chúng ta thông thường chăn nuôi sơn dương và miên dương (cừu,)còn hoang dã thì có linh dương, hoàng dương, vân vân và vân vân..” Ân, không sai đâu nhỉ, Sấu Ngọc mỗi lần dài dòng đều phân ra rất nhiều nhánh ý, sau đó xung quanh mỗi ý sẽ chậm rãi giải thích, cho đến khi khiến mọi người “hai tai không còn nghe được gì nữa”. Đương nhiên, hai lỗ tai đều ông ông tác hưởng, còn có thể nghe được cái gì nữa chứ?

Cậu nói xong, trộm liếc mắt nhìn sắc mặc hai sài lang trước mắt. Di, sao ngược lại trông có vẻ rất hứng thú a. Lương Dịch trong lòng cả kinh, vội vàng tự an ủi bản thân: “Không sợ không sợ. Vừa rồi chỉ là mới bắt đầu mà thôi, cho nên bọn họ đương nhiên vẫn chưa nhận ra uy lực vô địch của sự dài dòng. Tiếp tục nói một lúc nữa, nhất định sẽ thành công.”

“Ân, tính tình của miên dươngngoan dịu, sơn dương thì ngược lại hung dữ hơn một chút. Ta khi còn bé có một lần bởi vì chọc phải chúng mà bị chúng truy đuổi, sau đó chạy gần chết mới thoát được. Bất quá từ đó về sau, khinh công của ta cũng tiến bộ hơn rất nhiều.” Lương Dịch trong đầu nỗ lực suy nghĩ nên đem câu chuyện này kể lể đến mức tối đa như thế nào. Lại nghe Giang Thiên cười nói: “Ta lại không biết còn có loại phương pháp luyện khinh công tốt như vậy, hôm nay rốt cuộc được mở khai nhãn giới. Rất thú vị, Tiểu Dương ngươi tiếp tục kể đi.”

“Nga, ngươi… Ngươi còn muốn nghe nữa sao?” Lương Dịch kinh hồn mở to hai mắt. Cậu… Là cậu nghe lầm phải không? Tên nam nhân còn muốn nghe nữa, nghe cái câu chuyện khô khan nhạt nhẽo dài dong này? Vì sao lại thế? Là cậu kể thiếu dài dòng sao? Thế nhưng… Thế nhưng cậu rõ ràng đã nỗ lực hết sức bắt chước Sấu Ngọc a.

Nếu không được, dứt khoát phải dài dòng hơn nữa. Lương Dịch căm giận bất bình nghĩ, tiếp theo lại nói: “Cái kia… lông của miên dương phi thường có giá trị, có thể bán, sau đó dệt thành sợi, làm như vậy sẽ ra được y phục phi thường ấm áp, còn có một loại nhung, so với lông dê giá trị còn cao hơn, còn nhẹ và ấm hơn nữa…”

“Tiểu Dương ngươi chờ một chút.” Giang Thiên cùng Giang Sơn trong mắt đồng thời lộ ra tinh quang lấp lánh, khiến Lương Dịch trong lòng lập tức vui mừng quá đỗi: Thành công rồi thành công rồi. Thật tốt quá, công phu không phụ lòng người. Cậu cuối cùng cũng đã thành công. Liều mạng nhẫn nại dáng cười đắc ý, cậu một lần nữa phảng phất thấy được một mảng tiền đồ quang minh: Đường chủ, Sấu Ngọc, các ngươi phải chờ ta a, ta lập tức có thể trở về. Hai ngày vừa rồi nhất định khiến các ngươi lo lắng. Bất quá không sao cả, rất nhanh các ngươi có thể thấy ta.

“Tiểu Dương, ngươi vừa nói lông dê giá trị rất cao, có thể kéo thành sợi, còn nói có một loại lông dương giá trị càng cao hơn phải không?” Giang Thiên dườn như có chút suy nghĩ hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy.” Lương Dịch thiếu chút nữa hoa chân múa tay vui sướng, hưng phấn trả lời. Lại nghe Giang Thiên tiếp tục hỏi: “Thế nhưng theo ta được biết, lông dê chỉ khi đi cùng với da mới có tác dụng chống lạnh, tỷ như áo trấn thủ da dê a. Như vậy kỹ thuật dệt lông dê mà ngươi nói rốt cục như thế nào? Ở đâu có thế bán với giá cao nhất?”

“A… A a…” Lương Dịch ngẩn tò te ngồi im bất động. Thất vọng lập tức thay thế cho vui mừng, chính yếu chính là: Giang Thiên đích vấn đề hắn căn bản quay về đáp không được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play