Giang Thiên và Giang Sơn kinh hỉ nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Tiểu Dương, ngươi… Ngươi cư nhiên chủ động yêu cầu chúng ta cho ngươi. A, thật tốt quá. Thì ra Tiểu Dương cũng sớm chờ đợi ngày này a. Yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối sẽ để lại cho người hồi ức tốt đẹp nhất.” Nói xong động tác của tay càng nhanh hơn.

“Ô ô ô…” Hai tên hỗn đản này đang nói cái gì vậy? Cái gì mà chủ động yêu cầu, lại còn sớm chờ đến lúc bị ăn. Bọn họ cho rằng ai cũng giống bọn họ sao? Lương Dịch ủy khuất  rớt nước mắt: Ta là bị ép, bị ép a.

“Tiểu Dương, đã hưng phấn đến mức chảy nước mắt sao?” Giang Thiên và Giang Sơn càng thêm hưng phấn xuyên tạc ý tứ của Lương Dịch. Mà lúc này chính bọn họ cũng không nhịn nổi nữa rồi, đồng thời vươn người định đè lên cậu, rồi lại đồng thời sửng sốt. Trong đầu đều không hẹn mà cùng xẹt qua một vấn đề vô cùng quan trọng: Ai làm trước.

Động tác trên người bỗng nhiên dừng lại, Lương Dịch nhất thời cảm thấy trống rỗng, khó chịu mà giãy dụa hai cái. Cậu bỗng giật phát giác: Lão Thiên, ta đang làm cái gì vậy? Hơi ngẩng đầu nhìn hai con lang đang mắt to trừng đôi mắt nhỏ, giống hệt con lang đói nhìn thấy miếng thịt ngon béo.

“Uy, đương nhiên là ta làm trước rồi.” Giang Thiên hung dữ nói: “Ta là Đại Vương, lại là ca ca ngươi.”

Giang Sơn bĩu môi: “Hừ, trên tình trường không xét phụ tử, cho dù là phụ tử cũng không là gì. Ngươi chỉ là ca ca thôi, muốn gì? Ngươi là Đại Vương thì ta là Vương tử, nếu không phải ta hi sinh sinh sau ngươi vài ngày thì vương vị này đã thuộc về tay ta rồi.”

“Uy, then chốt là Tiểu Dương là do ta bắt được, chia cho người một phần là đã tốt lắm rồi.” Gân xanh trên mặt Giang Thiên như ẩn như hiện.

Giang Sơn không may mảy sợ hãi, gay gắt đối chọi: “Đừng quên là ai đã trông chừng dương khi ngươi bị thương nặng nhé, nếu không có ta thì hắn đã chạy mất tiêu rồi.”

Lương Dịch ngơ ngác nhìn bọn họ hai người bọn họ ngươi một lời ta một lời, không ai chịu nhường ai. Cậu vui vẻ trong lòng, thầm nghĩ: “Thật tốt quá, ông trời ban cho cơ hội tốt a. Lúc này không chạy thì còn đợi lúc nào nữa.” Vừa định nhảy lên thì lập tức ngã bịch xuống giường, cậu lúc này mới nhớ ra chuyện mình toàn thân vô lực.

Tiếng động không tính là lớn nhưng cũng đủ để hai người đang đối chiến nhau giật mình phát hiện. Giang Thiên và Giang Sơn vẻ sợ hãi cả kinh. Nói gì thì nói, không chuyện gì quan trọng bằng việc thịt dương tới mép rồi mà còn bay mất, bất luận ra sao, ăn xong rồi hẵng nói. Đây là suy nghĩ trong lòng của hai người.

“Được rồi, phía dưới do ngươi phụ trách khai phá, nhưng lần đầu tiên của phía trên phải thuộc về ta.” Giang Sơn sau khi cân nhắc lợi hại, nhịn đau từ bỏ quyền lợi khai phá nơi xử nam của Tiểu Dương. Hai ác lang lần thứ hai đạt được thỏa thuận, thống nhất trở về mặt trận. Lương Dịch bị ánh mắt hai sắc lang nhìn trong lòng run sợ, chợt cảm nhận được đau đớn quen thuộc khi bị mở rộng từ nơi ấy, cậu biết lúc này bản thân thực sự bị ăn rồi, không khỏi lớn tiếng khóc ai oán.

“Tiểu Dương, đừng như vậy mà. Vừa không phải là rất chủ động muốn chúng ta ăn ngươi sao?” Giang Sơn hứng thú dạt dào gảy gảy hai hạt bồ đào phấn nộn mềm mại trên ngực cậu, thành công khiến tiếng gào khóc sát phong cảnh chuyển thành tiếng rên rỉ động lòng người.

“Không được, ta thực sự không nhịn được nữa rồi.” Giang Thiên nhanh chóng làm động tác xoay tròn ngón tay trong hoa cúc nhỏ bé, khiến nộn thịt mẫn cảm không nhịn được mà lúc mở lúc đóng. Thấy thời cơ đã chín muồi, y vội vã nhét thêm một ngón tay vào.

Giang Sơn cũng không nhàn rỗi, thấy Lương Dịch nhãn thần mê man, thời cơ tốt để huấn luyện đã đến, vội vã đưa một ngón tay vào trong miệng Tiểu Dương ngốc, ôn nhu dụ dỗ: “Nào, Tiểu Dương, liếm liếm đi. Ngươi liếm tốt thì ta sẽ để tiểu đệ đệ của ngươi bắn a” Hắn ác ý chặn lấy linh khẩu đã chảy ra từng giọt mật dịch, giống như lão phù thủy độc ác dùng quả táo tẩm độc để mê hoặc Bạch Tuyết công tử đang đói khát.

Trong đầu Lương Dịch lúc này chỉ còn lại hai chữ “bắn ra”[1], cậu chưa từng trải qua tư vị dục vọng, lúc này tựa như có một xoáy nước rất to đánh tan tất cả lý trí của cậu. Nhìn khuôn mặt anh tuấn ôn nhu của Giang Sơn, ái ý bình thường luôn liều mạng áp chế dưới đáy lòng giờ đây mãnh liệt cuộn trào, không tự chủ được liền vươn đầu lưỡi phấn nộn, làm theo những gì Giang Sơn chỉ đạo.

Giang Sơn vừa mừng vừa sợ, không ngờ rằng nhân nhi yêu dấu lại làm theo lời mình nói, chiếc lưỡi xinh đẹp kia mới chỉ liếm ngon tay đã khiến mình dục tiên dục tử, có thể tưởng tượng nếu thay ngón tay bằng một thứ khác thì sẽ tiêu hồn như thế nào. Đang say sưa tưởng tượng điều sắp tới, chợt nghe thấy Giang Thiên hét lớn một tiếng: “Tiểu Dương, ngươi nhẫn nại một chút, ta tới đây.” Tiếp theo đó là tiếng hét thảm của Lương Dịch, hai hàm răng trắng như tuyết sắc bén cắn một phát vào đầu ngón tay chưa kịp lui. Trong phòng nhất thời vang lên hai tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động, xen lẫn với tiếng vang  “kẽo kẹt kẽo kẹt” đáng sợ.

Ô ô ô, ngón tay sắp bị cắn đứt rồi, Giang Sơn khủng hoảng nghĩ, quay đầu gào lên với Giang Thiên: “Ngươi còn không mau rút ra, ngón tay ta sắp đứt rồi.”

Hoàn đệ ngũ thập tứ chương.


[1] Trong bản gốc là ba chữ “bắn ra lai”, nhưng vì chữ ‘lai’ lúc dịch ra cũng là ‘ra’ nên mình tự ý rút gọn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play