“Vậy cứ để ta dứt khoát hạ chỉ bắt tiểu cữu cữu viết một bài ăn thỏ tâm đắc, sau đó chúng ta sửa thành ăn dương tâm đắc là được. Bảo hắn thêm mắm thêm muối, đừng viết nhạt nhẽo như canh suông để thỏa mãn sắc tình dục vọng của lão thái bà. Nếu không chúng ta sẽ càng thảm thê hơn.” Giang Thiên trong nháy nghĩ ra sáng kiến.

“Ân, ý kiến này nghe có vẻ không tồi, hơn nữa lại khả thi. Chỉ là đừng quên, tiểu cữu cữu dù sao cũng là đệ đệ của lão thái bà, ngươi có chắc chắn hắn không tố cáo chúng ta không?”

Giang Thiên phất tay cười nói: “Điều này không có khả năng, tiểu cữu cữu sợ tỷ tỷ hắn đến mức vừa gặp đã chạy mất dép. Mà nếu hắn dám tố cáo chúng ta, chúng ta liền lấy con thỏ ngốc kia ra làm lá chắn bảo vệ, khiến hắn nhìn được mà không ăn được. Hừ hừ, ngươi nói xem hắn dám không?”

Huynh đệ hai kẻ thương lượng một hồi, thương nghị đã định. Giang Sơn lắc lắc lọ xuân dược trong tay nói: “Làm gì với vật này bây giờ? Thoạt nhìn có vẻ là đồ rất tốt, ném đi thì thật đáng tiếc.”

Giang Thiên nói: “Cứ giữ lại đã, dù sao sẽ có một ngày nào đó ta thử dùng xem thế nào.” Lại ngó Tiểu Dương trong lòng, thấy cậu dùng ánh mắt kẻ thù giết cha để nhìn lọ xuân dược, y vội vã nhắc nhở Giang Sơn: “Xem ra Tiểu Dương có vẻ không thân thiện lắm với thứ này, ngươi nhất định phải bảo vệ nó tốt a.”

Màn đêm buông xuống, trước những hậu quả kinh khủng do kế hoạch liên tiếp thất bại, tư duy của Lương Dịch bị áp bức quá độ, xoay tròn một vòng, cuối cùng quay trở lại khởi điểm ban đầu ── chạy trốn.

“Ai, không trốn là không được. Nhưng mấy con lang kia trông giữ chặt quá, phải đặt ra một kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận mới được.” Lương Dịch nỗ lực suy nghĩ, nhưng khi cơn buồn kéo đến thì đơn giản mặc kệ không suy nghĩ nữa: Quên đi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, mai tiếp tục nghĩ cách cũng được.

Ngày thứ hai, cậu nghe được tin vô cùng kinh khủng từ miệng thái giám: con thỏ ngốc nghếch Liêu Duệ đã bị con ác lang Hà Ích thành công lột da sách cốt, ăn kiền mạt tịnh rồi. Nghe nói lúc lâm triều cùng ngày, trên mặt Hà Ích đính hai mắt quạ xanh tím cùng vô số vết cào cấu, so với vết thương của vương và vương tử còn chói mắt hơn, nhưng y từ đầu buổi đến cuối buổi cứ cười ngu như thằng đần. Giang Thiên hỏi y vì sao cười hài lòng như vậy, y chỉ nói đêm qua ăn được một con thỏ nên vô cùng hưng phấn, thế là các vị đại thần đều suy đoán con thỏ kia nhất định là mỹ vị, không giống với những con thỏ thường thấy. Đương nhiên, Giang Thiên và Giang Sơn cùng với đám thái giám cung nữ trong cung luôn quan tâm đến nam nam luyến thừa biết y rốt cuộc đã ăn con thỏ nào.

Sự việc đã đi tới tình trạng như thế, Giang Thiên cũng không thèm khách khí đòi tiểu cữu cữu viết một bài ăn thỏ tâm đắc. Hà Ích trái lại cũng rất sảng khoái, ngày thứ hai đã mang đi nộp, kể lại những chuyện đã trải qua cùng với cảm tưởng sau khi ăn. Giang Thiên và Giang Sơn nước bọt chảy ròng, suýt chút nữa chảy cả nước miếng lên tờ giấy Tuyên Chỉ trắng muốt. Nếu không phải trình lên cho lão thái bà, tin chắc tờ giấy Tuyên Chỉ này đã chết trận trong dòng nước bọt cuồn cuộn không ngừng.

Giang Thiên và Giang Sơn ngắm nghía Lương Dịch đang ngủ trên giường, lặng lẽ đi ra ngoài thương nghị. Mấy giây sau khi bọn họ ly khai, Lương Dịch chớp chớp mắt tỉnh dậy, rón ra rón rén đi tới trước bàn, nhìn tờ giấy đầy chữ dài dằng dặc.

“Trời ạ.” Cậu liều mạng che miệng lại mới ngăn được tiếng kinh hô suýt phát ra. Đây… Đây quả thực là siêu cấp đầu sỏ gây ra tội dụ nhân a. Có… có thể kể lại mọi chuyện đã xảy ra rõ ràng như vậy. Nhờ tờ giấy này, cậu cuối cùng cũng hiểu ra nam nhân và nam nhân rốt cuộc làm chuyện đó như thế nào.(sao em lại ngốc như thế này, giờ mới biết sao TT_TT)

Ai, lại nói tiếp, Liêu đại nhân cũng thật đáng thương. Lương Dịch than nhẹ một tiếng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thỏ tử dương bi[1]. Cho dù đã kháng cự hết mức, hắn chung quy vẫn trở thành miếng thị mỡ trong miệng ác lang. Mà số kiếp này không lâu sau cũng sẽ phát sinh trên người cậu.

“Lương Dịch, ngươi đang nói ngu ngốc gì vậy? Ngươi sao có thể tự so sánh mình với con thỏ ngốc kia được? Ngươi tốt xấu gì cũng là linh dương, một con linh dương có bản lĩnh chạy chết trối, thông minh tài trí số một a.” Lương Dịch liều mạng nói với mình để giữ lại cho mình sự tự tin. Lần thứ hai kiên định, nhất định phải trốn, hơn nữa nhất định phải tìm cách để chạy trốn.

“Công tử mấy ngày nay tựa hồ rất thích đi lại khắp nơi a.” Tiểu thái giám Giáp lặng lẽ nói với Lỗ Thăng nói: “Liệu có phải có ý đồ bất lương gì không?”

Lỗ Thăng cười nói: “Không sao cả, hắn mấy hôm nay ngoan hơn rất nhiều rồi. Ngươi không thấy mắt quạ đen thui của vương và mấy vết cào trên mặt vương tử đã gần khỏi rồi sao? Bọn họ còn nói chậm nhất là tối ngày kia sẽ dọn ra ăn a. Ha hả, chờ khi ăn xong, công tử có muốn động cũng không động được, cho nên hai ngày nay cho hắn tự do chút.” Nói xong hai người đều không thèm đồng tình cười.

Ai, liệu có nên cảm tạ Đông Phương đường chủ không nhỉ? Nếu không có gã, ta làm sao có được kinh nghiệm làm sơn tặc a? Nếu như không làm sơn tặc, đâu thể có kĩ thuật thải bàn[2] cao siêu như vậy. Ân, lần này nhất định có thể trốn ra ngoài. Lương Dịch yên lặng nhớ lại phương hướng cửa thành, cao độ tường thành, con đường ly khai sau khi đào tẩu, phát thệ tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ lần đào tẩu trước. Chỉ là cậu không ngờ, chuyện trước mắt đã phát triển vượt xa sức tưởng tượng đáng thương của cậu.

Hoàn đệ tam thập nhất chương.


[1]Thỏ tử dương bi: Thỏ chết dương đau xót =))

[2]Thải bàn: Nguyên văn là 踩盘. Thành thật mà nói là bạn chả hiểu nó là cái gì nên giữ  nguyên =x=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play