Lương Dịch đáng thương đang thưởng thức mỹ thực đợi tin tốt từ Liêu Duệ, chợt nghe thấy cửa phòng “đông” một tiếng bật mở. Đám thái giám cung nữ đang hầu hạ bỗng thấy vương và vương tử vĩ đại của họ nổi giận đùng đùng xông vào, chỉ quét mắt một cái, những gia khỏa ngày nào cũng phải đứng mũi chịu sào đã được rèn đúc ấy liền thông minh nhao nhao chạy mất, không quên đóng cửa phòng lại. Sau đó từ bên trong truyền ra âm thanh đánh nhau, tiếng gào khóc, tiếng hét lên ‘chờ một chút’ đầy phẫn nộ vô cùng quen thuộc. Tiếp sau đó bọn họ thấy Vương trên mắt đính hai vòng tròn tím đen và Vương tử trên mặt có mấy vết cào cấu đầy máu oán hận bỏ lại một câu: “Coi chừng hắn, để hắn hảo hảo tự kiểm điểm lại mình. Chờ đến tối trở về tiếp tục trừng phạt hắn.”
Chờ hai thân ảnh vĩ ngạn đi xa, những tiếng nghị luận hăng hái bừng bừng cùng lúc vang lên, đồng thời nỗ lực đi tới mục tiêu đống mái nhà bị lật ngược.
“Công tử càng lúc càng hung dữ, hai mắt của Vương vẫn còn chưa lành a. Thế này thì Vương làm sao mà gặp người khác được chứ? Ai nhìn cũng biết Vương bị thiệt thòi rồi a.” “Đúng vậy đúng vậy, ta hôm trước trông thấy công tử sửa chữa móng tay rất tỉ mỉ, lúc đó còn thấy kỳ quái vì sao hắn lại làm mấy việc của nữ tử như thế, hôm nay mới biết được thì ra phái yếu còn có tuyệt chiêu này. Nhìn mặt Vương tử xem, thật đáng thương a, dấu răng gần khóe miệng vẫn còn a.” “Công tử quả là không yếu ớt giống mấy kẻ bình thường, ngay cả hàm răng móng tay cũng có thể làm vũ khí.” “Vương nói buổi tối sẽ trở về tiếp tục trừng trị công tử, nhìn hôm nay xem, rốt cuộc là ai trừng trị ai a?”
Một canh giờ sau, đám thái giám cung nữ thỏa mãn tâm lý bát quái mới tiến vào hầu hạ. Quả nhiên, trên người Lương Dịch không có bất cứ vết thương nào cả, chỉ là ai cũng biết, cậu bị trả giá đại giới là nội thương… vết thương bên trong a.
“Hừ hừ, Liêu đại nhân cư nhiên cúi đầu trước thế lực ác ma sớm như thế, thật sự là quá phụ sự mong đợi của ta.” Lương Dịch vẻ mặt không cam lòng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta dùng sai chiến thuật sao? Có lẽ vậy. Ta đáng lẽ không nên tìm mấy loại động vật như hồ ly Lệ phi và thỏ Liêu Duệ để đối phó với hai con ác lang kia. Người trước chỉ biết nịnh hót, người sau cũng chỉ có thể khuất phục. Muốn đối phó với mấy tên đó, ta nên tìm mấy gia khỏa lợi hại như lão hổ mới được.”
Tổng quản thái giám Lỗ Thăng vừa nghe những lời này, nhìn bộ dáng có chết cũng không hối cải của cậu, nhịn không được khuyên nhủ: “Công tử, khi Vương rời đi không phải đã cho ngài thời gian để phản tỉnh sao? Ngài muốn làm gì cũng được nhưng đừng làm khó dễ chúng nô tài.”
Lương Dịch nhìn gã một cái, cười lạnh nói: “Để ta phản tỉnh ư? Nằm mơ đi. Ngươi không biết sao? Không bạo phát trước áp bách thì sẽ chết ngay dưới áp bách. Lẽ nào muốn ta ngồi đây chờ chết sao?” Câu danh ngôn bị sửa láo nghe cũng hợp tình hợp lí đấy chứ.
“Lão hổ, lão hổ, ai là lão hổ so với hai con lang kia còn cường thế hơn đây a? Có người như vậy sao? Hoàng thượng không phải là lớn nhất sao?” Lương Dịch trầm tư suy nghĩ. Ông trời không phụ lòng người khổ tâm, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cậu cũng nhớ tới cố sự về Từ Hi Thái hậu mà Sấu Ngọc từng kể.
“A, đúng rồi, Thái hậu…” Cậu hưng phấn vỗ đùi: “Lỗ công công, Thái hậu a? Thương Chi quốc lớn như vậy hẳn là có thái hậu phải không?”
Lỗ công công lại càng hoảng sợ, tận tình khuyên bảo nói: “Lương công tử a, ngươi sớm tỉnh ngộ đi, không nên phí sức khí nữa. Đầu tiên là Lệ phi, sau đó là Liêu đại nhân, những ví dụ thảm thống ấy còn chưa đủ để ngươi tỉnh táo lại sao?”
Lương Dịch nói: “Đừng dài dòng nữa, thất bại là mẹ của thành công. Thôi thì thông cảm cho ngươi kẻ không có chí lớn không thể hiểu được câu danh ngôn vĩ đại này. Ngươi nhanh nói cho ta biết nơi của Thái hậu, nhân lúc vẫn còn thời gian, ta phải nhanh chóng tìm cứu binh.”
Lỗ Thăng thở dài, thầm nghĩ: “Lương công tử thật đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ a. Cũng được, để hắn đã chết tâm này đi, như vậy bớt chọ vương và vương tử tức giận.” Nghĩ tới đây, nhân tiện nói: “Công tử nếu đã nói như thế, nô tài sẽ đưa ngài đi, chỉ là đừng trách nô tài không cảnh báo ngài trước. Thái hậu tuy rằng hòa ái dễ gần nhưng tư tưởng lại khác với người thường. Lương công tử đến lúc đó chớ nên bị dọa sợ quá.”
“Chỉ cần có thái hậu là tốt rồi.” Lương Dịch không để ý đến cái mông đau nhức vừa bị đánh ba phát, đứng dậy nói: “Cái gọi là khi bại khi thắng, cái gọi lại càng bị áp chế càng gan dạ, cái gọi là bất khuất, bản công tử hôm nay sẽ cho các ngươi biết.” Nói xong liền ra lệnh Lỗ Thăng dẫn đường.
Chúng thái giám cung nữ mỗi người mang theo tâm tình xem kịch vui đi theo cậu, đội ngũ trên đường không ngừng lớn mạnh. Tuy chỉ mới vài ngày, nhưng cố sự phản kháng của Lương công tử đã truyền khắp ngóc ngách trong cung, trở thành chủ đề tám nhảm thú vị nhất khi uống trà sau bữa chiều.
“Tử vân cung” mà Thái hậu ở trong ánh tà dương thoạt nhìn đặc biệt thanh nhã. Lương Dịch trong lòng thầm nghĩ Thái hậu nhất định là một người biết thưởng thức, mà những người biết thưởng thức thông thường sẽ không chấp nhận loại chuyện xằng bậy hai nam nhân ở cùng một chỗ. Cậu thở ra một hơi dài, xem ra lão thiên gia cuối cùng cũng dứt bỏ đối thành kiến đối với Lương Dịch cậu, cho cậu cơ hội vùng dậy.
Mấy cung nữ nhiệt tình dị thường nghênh đón, hành lễ xong cười nói: “Đã sớm nghe tới đại danh công tử. Thái hậu chúng ta vẫn luôn muốn gặp mặt một lần, bất đắc dĩ mấy ngày nay bởi vì lễ Phật không thể xuất môn. Hôm nay Phật sự vừa kết thúc, đang nói ngày mai có thể gặp công tử, vừa khéo công tử lại tớ.”
Lương Dịch đại hỉ, xem ra Thái hậu cũng là người hiểu lí lẽ, nàng muốn gặp mình chứng tỏ nàng đã biết đến sai lầm của đám nhi tử nàng. Cứ như vậy, mọi việc có thể dễ dàng xử lí rồi. Nghĩ đến bộ dạng cúi đầu bị giáo huấn của hai con lang kia, tâm tình cậu vô cùng tốt, ý chí chiến đấu càng trở nên sục sôi.
Hoàn đệ nhị thập bát chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT