Dường như có một tia sét trên không đánh thẳng xuống Lương Dịch, ‘oanh’ một tiếng tạo lỗ hổng trong đầu cậu. Tại sao vậy… Tại sao lại như thế a? Tại sao lại có một nữ nhân trong cung không ham mê địa vị và sủng ái của hoàng thượng? Cậu không dám tin nhìn Lệ phi, chợt nghĩ tới một khả năng.
Lẽ nào nàng một mực yêu ta, cho nên mới không muốn tiếp tục có quan hệ với hai tên sài lang kia? Lương Dịch rất tự kỷ suy nghĩ, nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng. Nữ nhân này so với mình hẳn là hiểu rõ sự tàn nhẫn của sài lang kia, cũng biết rằng cho dù hoàng thượng biếm nàng vào lãnh cung cũng không cho phép nàng và mình được ở bên nhau. Như vậy, vì cái gì chứ? Chẳng lẽ là câu hỏi của mình có vấn đề sao? Kỳ quái, không có a. Chính là chân thành như vậy, nàng sao lại hoài nghi chứ? Huống hồ nàng vừa gặp ta đã chung tình.
Lệ phi thấy Lương Dịch vẻ mặt thất vọng khó nén, ngực thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Xem ra đúng là như vậy. Hắn đến để thử ta, hôm nay ta lại cự tuyệt hắn nên hắn sẽ không có lý do để diệt trừ ta, cho nên mới thất vọng như vậy. Ân, nhưng vẫn chưa đủ. Nghĩ tới đây, nàng trưng vẻ mặt tươi cười sâu sắc, ân cần nói: “Công tử không cần hoài nghi, thiếp nào dám không biết tự lượng sức mình đi tranh sủng với công tử a?”
“Ô ô ô, ta chính là sợ ngươi không đi tranh sủng với ta nên mới đến đây khuyến khích a.” Lương Dịch hầu như muốn khóc thành tiếng. Cậu rất muốn kéo kéo vạt áo của mỹ nhân trước mắt nói: Ngươi tranh với ta, tranh với ta đi. Van cầu ngươi tranh với ta a. Nhưng sĩ diện nam nhân sao có thể cho phép cậu làm như vậy. Lại nghe Lệ phi nói tiếp: “Bây giờ trong cung đều lưu truyền rộng rãi, đại vương và vương tử mang về một công tử thanh tú nhẹ nhàng trần thế, vô cùng chói lọi. Hôm nay vừa thấy công tử, ta mới biết được quả nhiên là thật.”
“Ác, nữ tử này đang yêu ta, cũng không tránh khỏi nói có chút khoa trương về ta.” Lương Dịch nhìn lên trời đầy tự cao, lại không nghĩ rằng mình có quan hệ quái gì với cách miêu tả là vị công tử thanh tú nhẹ nhàng trần thế chói lọi a.
“Tất cả mọi người đều nói, đại vương và vương tử đều vô cùng sủng ái công tử. Công tử không nghi ngờ gì nữa sẽ được chọn làm hoàng hậu tương lai. Thiếp tuy hiểu rằng ánh sáng yếu ớt của loài đom đóm nhỏ bé không thể cạnh tranh chiếu sáng với ánh trăng, nhưng vẫn mang lòng vọng tưởng, mong có thể đi theo công tử, luôn lắng nghe lời chỉ bảo…” Lệ phi từng bước nói ra mục đích của mình, nhưng thấy vẻ mặt Lương Dịch nháy mắt trở nên vặn vẹo khủng bố.
“Là… Là ai bịa đặt? Hắn chẳng lẽ không biết rằng những lời như vậy rất vô trách nhiệm sao? Ta muốn… Ta muốn tố hắn tội phỉ báng.” Lương Dịch tức giận nói năng lộn xộn. Kẻ đáng chết nào dám phát tán lời đồn đại quá đáng vô căn cứ như vậy trong cung a? Ngại cậu còn chưa đủ đen đủi sao? Hoàng hậu cái gì chứ, cậu phi. Cậu còn muốn sống lâu chút nữa a. Cậu tuyệt đối không muốn trên mộ của mình sau khi chết được khắc: hoàng hậu Lương Dịch của Thương Chi quốc bị giết sống.
“Cái kia… Trong cung đều nói như vậy a.”Lệ phi trở nên sợ hãi, không biết mình đã đắc tội gì với hoàng hậu nương nương tương lai. Lại thấy Lương Dịch nổi giận đùng đùng đứng lên nói: “Ta chưa bao giờ muốn làm hoàng hậu cái gì cả. Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, ta nguyện ý giúp ngươi. Bây giờ ta phải đi tra dò xem rốt cuộc là tên vương bát đản nào dám khinh miệt ta như thế.” Nói xong liền chạy đi mất, đi đến chỗ hai cái cây bằng phỉ thúy, trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu mới quay lại hai mắt tràn đầy nhiệt huyết nói: “Ngươi nói tặng ta hai cái cây này là thật chứ? Không phải trêu ta phải không.”
Lệ phi ngơ ngác gật đầu, Lương Dịch cảm thấy tâm tình cân bằng được một chút. Vừa ra khỏi cửa, hai thái giám đã đợi ở ngoài cửa, thấy cậu đi ra, liền tiến đến cười nói: “Công tử và Lệ phi nương nương nói chuyện ăn ý quá. Lâu như vậy mới đi ra.”
Lương Dịch cúi đầu, không nghĩ tới kết quả lần chiến đấu đầu tiên cho sự tự do lại thất bại nhanh như vậy. Ô ô ô, ra quân chưa kịp thắng đã chết, khiến anh hùng lệ đẫm tà áo. Đều do Lương Dịch cậu quá thông minh, cho nên mới chọc ông trời đố kị cậu, khiến cậu té ngã đúng với thời khắc quan trọng. Ô ô ô.
Hai thái giám thấy cậu bộ dáng vô tình, khụ một tiếng nói: “Công tử, vừa rồi đại tổng quản có qua tuyên ngài, nói đại vương và vương tử đang chờ ngài ở ‘Thanh Lương Các’.”
Lương Dịch thở dài, thực sự là
phúc vô song chí[1],
họa bất đơn hành[2] a. Cậu vẻ mặt đau khổ nhìn hai thái giám,
hữu khí vô lực[3]nói: “Thái giám đại ca, nếu như ta nói ta bị tiêu chảy, có thể không cần dùng bữa cùng với hai sài lang kia được không? Có người nói dùng cơm trong cung không thể
phóng thí[4] phải không? Nếu như ta không khống chế được, liệu có phải là tội lớn không?”
Hai thái giám sợ hãi quá nói: “Ai nha, công tử, ngươi sao có thể gọi đại vương và vương tử là lang? Đây là đại bất kính a. Vương và vương tử sẽ tức giận đấy. Ân, nếu nói về lễ nghi trên bàn cơm, người khác đương nhiên là không được, nhưng công tử ngài hiện tại đang được sủng ái, vương và vương tử hẳn là sẽ không vì thế mà phán ngươi tội chết.”
“Nếu họ có thể phán ta tội chết thì tốt quá.” Lương Dịch lầu bầu, lười nói tiếp với hai thái giám này, một đường đi thẳng đến Thanh Lương Các. Di, không phải là cậu đa tâm, nhưng tại sao cậu thấy sắc mặt hai sài lang kia hôm nay giống như “
sơn vũ dục lai phong mãn lâu[5]“? Trong thoáng chốc, trong lòng nổi lên dự cảm chẳng lành. Chẳng lẽ chuyện cậu hôm nay đến Lệ phi cung
du thuyết[6] bị họ biết rồi sao? Không đúng a, bọn họ cũng không phải người thính tai, sao có thể nhanh như vậy? Vậy…rốt cuộc là có chuyện gì a?
Hoàn đệ nhị thập nhất chương.
[1]Phúc vô song chí: phúc đến thì ít; phúc vô song chí (sự may mắn không đi đôi)
[2]Họa bất đơn hành: hoạ vô đơn chí; hoạ đến dồn dập.
[3]Hữu khí vô lực: uể oải; yếu ớt; ỉu xìu
[4]Phóng thí: *khụ* đánh rắm a.
[5]Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: gió thổi báo giông tố sắp đến; cơn giông trước lúc mưa nguồn (ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động)
[6]Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.