Hoàng cung của… Thương Chi quốc? Lương Dịch lăng lăng nhìn tòa kiến trúc huy hoàng hũng vĩ dù không được ánh mặt trời chiếu sáng vẫn rực rỡ kia. Đây… Đây là hoàng cung được bao phủ trong sương mù trong truyền thuyết của Thương Chi quốc, đất nước không bao giờ dùng binh lực với các nước khác sao. Kiến… Kiến trúc này thật quá to lớn. Lãng phí bao nhiêu nhân lực, vật lực, tài lực a. Nếu đúng như tính toán, có thể xây đến một trăm Tuyệt Đính Đường a. Đau lòng a, thực sự là đau lòng a.
Giang Thiên và Giang Sơn thoả mãn nhìn phản ứng của Lương Dịch. Khi thái giám xin chỉ thị an bài chỗ ở cho Lương Dịch, bọn họ không chút suy nghĩ phân phó người quét tước sạch sẽ tẩm cung của mình để Lương Dịch ở, suýt chút nữa khiến tiểu thái giám không thở nổi nghẹn chết ngay tại trận.
Oa oa, tẩm cung ư. Tẩm cung của hoàng thượng và vương tử, đó là nơi cao quý nhất của Thương Chi quốc, chưa từng có trường hợp để kẻ khác bước vào, ngay cả đám tần phi trong cung cũng không được vào đó để hầu hạ hoàng thượng. Bây giờ… Tiểu thái giám ý tứ sâu sa nhìn Lương Dịch, thầm nghĩ: ‘Xem ra không thể giúp hắn tìm cung nữ, nếu như để hoàng thượng biết, ta còn không bị lột da sao. Bất quá, nếu như mật báo, hẳn sẽ kiếm được chút tiền thưởng. Mặc dù có hơi vô nhân đạo, nhưng con người đều có thể liều chết vì tiền, huống chi ta chính là người sống vì tiền’.
Lương Dịch nào biết trong lòng tiểu thái giám đang suy nghĩ đầy ngực hiểm, tỉnh tỉnh mê mê đi theo hai huynh đệ Giang Thiên đến chính điện. Sau đó cậu liền nhìn thấy một cảnh chấn động lòng người.
Mấy trăm nữ tử giống như tiên nữ mặc cung trang long trọng đang đứng chỉnh tề; ở hành lang bên kia là mấy trăm đại thần khoác bộ quan phục tiên diễm. Thấy bọn họ bước vào, tất cả cùng quỳ xuống, sơn hô vạn tuế.
Tim của Lương Dịch bỗng nhảy nhót. Thật tốt quá, thật tốt quá. Mấy tên sài lang cuối cùng cũng trở lại đại bản doanh với thức ăn phong phú rồi. Ngắm ngắm vài phi tử, mẹ ơi, làn da đẹp không phải bình thường nha. Nhìn cảnh đẹp như vậy, ngay cả bản thân từ trước đến giờ luôn thanh tâm quả dục còn nhịn không được mà rục rịch, huống chi hai sài lang kia? Còn có còn có… Cậu quay lại nhìn các đại thần bên kia. Ha ha ha, nhìn vẻ mặt của những đại thần này đầy chính nghĩa, thực sự khiến cậu hài lòng muốn chết. Bởi vì Sấu Ngọc từng nói qua, xưa nay đám thần tử chính trực tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn hoàng thượng hoang dâm, huống chi hoàng thượng của bọn họ lúc này lại đem về một nam nhân không có khả năng sinh hài tử. Lương Dịch dường như đã nhìn thấy tương lai tươi đẹp, nghĩ đến ngày mình thoát khỏi giam cầm sắp đến gần, cậu liền nhịn không được chảy nước mắt mừng vui. Ô ô ô, thật tốt quá, lão thiên gia tại giây phút cuối cùng cũng không quên cậu a.
Giang Thiên và Giang Sơn thích thú nhìn biểu tình biến hóa liên tục của Tiểu Dương, thầm nghĩ: cậu lại muốn tìm chuyện tốt gì nữa đây? Chẳng lẽ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, lại muốn đào tẩu sao. Không được, tuyệt đối không thể vì trở về hoàng cung mà lơ là, trước mắt họ không phải con cừu ngoan hiền mà là linh dương quật cường luôn muốn chạy trốn.
Ba người mang tâm tư khác nhau. Giang Thiên sau khi bảo mọi người bình thân, liền tiện thể nói: “Hôm nay ta và Nhị đệ có chút mệt mỏi, các ngươi trước tiên cứ về đi đã, đợi đến mai tiếp tục đại yến bách quan và hậu cung.” Nói xong cố ý ngáp một cái. Mọi người thức thời liền lui ra.
Đợi, đợi, đợi đã. Lương Dịch há hốc mồm nhìn đám tần phi như bị thủy triều cuốn đi sạch sẽ. Không đúng a, Sấu Ngọc không phải đã nói vậy sao? Những lúc như thế này, sẽ có một, hai phi tử được sủng ái mặt cười như hoa tiến lên mời hoàng thượng cùng mình vào tẩm cung an giấc, sau đó sẽ làm vài động tác kiều mị vô cùng ám chỉ các nàng sẽ hảo hảo hầu hạ. Tiếp sau đó, hoàng thượng sẽ cảm giác lâng lâng theo các nàng đi a. Vậy tại sao lúc này không có nữ tử nào đến
yêu sủng[1], mà hai sài lang mỗi người kẹp cậu một bên tiếp tục tha cậu đến tẩm cung. Còn nữa còn nữa, tại sao bạch mã vương tử lại ở cùng chỗ với hoàng thượng. Hắn không phải nên ở trong phủ đệ bên ngoài cung sao? Lương Dịch nghĩ đầu của mình sắp nứt ra rồi. Chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần thì bản thân đã được đặt trong một gian phong rực rỡ khôn cùng trong cung điện.
Trong phòng, không cần phải nói, được đặt một chiếc giường vô cùng rộng và phô trương. Đương nhiên, hai huynh đệ Giang Thiên là những nam nhân yêu cầu rất hà khắc, chăn màn gối đệm của bọn họ khoa trương đến trình độ nào, thỉnh các vị muội muội tự tưởng tượng.
Lương Dịch vẫn chưa kịp tiêu hóa được sự kinh hãi của mình, hạ thể liền thấy mát lạnh. Cúi đầu nhìn, quần đã bị hai tên sài lang nôn nóng như khỉ kia kéo xuống.
“Uy uy, các ngươi nên phải hỏi ta có đồng ý hay không đã chứ.” Lương Dịch bị dọa đứng im một chỗ, động cũng không dám động. Lại nghe “đương” một tiếng, cái gỗ mềm đáng lẽ đang bị nhét trong hậu huyệt cậu, khi cậu bị cởi quần liền rơi xuống bàn chân của Giang Thiên.
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết trên mặt hai sài lang lúc này sẽ có bao nhiêu biểu tình. Nếu như lúc này không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, Lương Dịch thật sự rất muốn thưởng thức một phen, chỉ tiếc cậu hiện tại chỉ dám cúi đầu nhìn ngón chân mình.
“Nói, nó rơi ra từ lúc nào?” Âm thanh của Giang Thiên giống như từ địa ngục truyền đến, từng chữ từng chữ được nói ra đều thoát từ kẽ răng. Tốt lắm, y vậy mà không biết Tiểu Dương vẫn còn thủ đoạn như vậy. Xem ra y đã quá khinh địch rồi.
Hoàn đệ thập bát chương.
[1]Yêu sủng: muốn được sủng ái