Giang Thiên và Giang Sơn vô cùng vui mừng nha. Bọn họ vốn còn đang suy nghĩ, nếu chỉ vì khoái hoạt của bản thân mà dùng đến giang tắc[1] lớn, đến lúc đó Tiểu Dương hô khóc nhất định sẽ khiến bọn họ tự trách không ngớt. Ai ngờ, lúc này đây chính Tiểu Dương tự mình chọn. Tuy rằng cậu không hiểu rõ tình huống, nhưng vô luận như thế nào, cũng là do cậu lựa chọn, như vậy lương tâm của bản thân sẽ không cảm thấy áy náy.

Giang Thiên nói: “Tiểu Dương, muốn cái lớn là ngươi tự mình nói đấy nhé, đến lúc đó đừng trách chúng ta nhẫn tâm a, nếu không lương tâm chúng ta sẽ cảm thấy bất an a.”

“Hừ hừ, các ngươi mà có lương tâm sao? Đều là một lũ sài lang.” Lương Dịch nhỏ giọng lẩm bẩm. Buồn cười, cậu nhanh chóng sẽ bị ăn thịt, còn có cái quái gì mà không dám nói ra nữa. Đáy lòng lại vang lên một âm thanh khác: nếu đã như vậy, sao không nói to lên cho chút khí khái nam nhi.

Giang Thiên và Giang Sơn nào biết tâm lý của Lương Dịch đang mâu thuẫn giãy dụa dữ dội. Hai kẻ đó còn đang thầm vui sướng trong lòng, cùng nhau thương lượng nên dùng vật liệu gì bọc bên ngoài, dùng thủy tinh hay là cao su, hoặc có thể dùng gỗ mềm, còn có gỗ lim, bạch thiếc, vân vân và vân vân. Nghe được mấy thứ đó, Lương Dịch mục trừng khẩu ngốc, thầm nghĩ: quốc gia này quả nhiên kẻ nào cũng đều biến thái thích ăn thịt người, cho nên ngay cả vật liệu làm dao cũng đa dạng như vậy.

Bỗng nhiên có một thái giám vô cùng tuấn mỹ đưa đầu vào trong xe, ôn nhu nói: “Đại vương, vương tử, bữa ăn đã được chuẩn bị xong, xin hãy xuống xe.”

Giang Thiên gật đầu đáp ứng. Lương Dịch nhìn dung nhan tú lệ của vị thái giám kia thì đờ ra, sau đó cậu nhớ ra bản thân vẫn chưa còn thực hiện được nguyện vọng lớn nhất của mình a. Ô ô ô, thời gian thanh xuân quý báu cậu còn chưa được hưởng thụ sanh ca vuốt ve an ủi đêm đêm, tinh lực tràn đầy của cậu còn chưa có cơ hội hoang dâm vô độ, lãng phí vô cùng. Cậu thậm chí ngay cả thân thể của mỹ nữ không mặc quần áo còn chưa từng được xem qua, vậy mà đã sắp bị ăn tươi rồi. Đối với một người nam nhân mà nói, thật sự là một bi ai vô cùng a.

“Mặc kệ a, ta nhất định phải chạy trốn, nếu như trốn không thoát thì cũng phải tìm được một mỹ nữ phá thân đồng tử của mình a.” Lương Dịch kiên định suy nghĩ, sau đó liền bị hai con lang đói bụng kéo xuống xe.

A, phong cảnh thật đẹp a. Thảm cỏ xanh mềm như đệm, bầu trời trong xanh không một đám mây, những cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, phảng phất tựa như tình nhân ôn nhu âu yếm, khiến niềm tin của Lương Dịch càng thêm kiên định.

Cố ý đi chậm lại một tí, cậu sóng vai cùng với tiểu thái giám tuấn mỹ kia, nhỏ giọng hỏi: “Công công, ta là kẻ đáng thương sắp bị ăn thịt, ngươi có thể thỏa mãn ta một nguyện vọng hay không?”

Tiểu thái giám nhìn cậu một cái, mỉm cười nói: “Công tử có chuyện gì, thỉnh cứ việc phân phó.”

Lương Dịch nhìn trái phải một cái, thấy hai sài lang kia đi về phía trước lấy tấm khăn trắng, cậu mới nói giọng nhỏ: “Kỳ thực rất đơn giản, ta chỉ muốn công công giới thiệu cho ta một cung nữ tỷ tỷ xinh xắn mà thôi.”

Tiểu thái giám kinh dị nhìn cậu một cái, bỗng nhiên che miệng cười nói: “Nô tài đã hiểu rồi. Công tử yên tâm đi, chuyện này cứ để nô tài lo liệu.”

Trời ạ đất a thần linh a, ai nói thái giám không có một kẻ nào tốt chứ? Cậu… Phó đường chủ Lương Dịch của Tuyệt Đính Đường muốn lấy nhân cách của mình thay những thái giám kia sửa lại án xử sai. Bọn họ ít nhiều cũng có những người tốt bụng am hiểu ý, thích giúp đỡ người khác, trái tim đồng cảm ấy thực sự khiến người ta cảm động a. Lúc này cậu không hề nghĩ tới, tiểu thái giám với lời thề son sắt sẽ lo mọi việc cho cậu kia, lại khiến cậu gặp tai vạ họa vô đơn chí a.

Bị Giang Thiên và Giang Sơn sống chét kéo xuống ngồi dưới đất, Lương Dịch mắt thấy bao nhiêu món ngon lần lượt được bưng ra, nhưng một miếng cũng không dám ăn.

Giang Thiên xé miếng đùi gà đặt vào bát cậu, kỳ quái hỏi: “Ngươi sao lại không ăn? Thức ăn không hợp khẩu vị sao? Ngươi cũng chưa nếm thử làm sao mà biết không ngon?”

Lương Dịch rất có cốt khí ngẩng đầu, hừ nói: “Ta mới không ăn a, ai biết các ngươi liệu có lấy thịt người làm thức ăn hay không, kinh tởm muốn chết.”

Giang Sơn đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo là nhịn không được ôm bụng cười, chỉ vào miếng đùi gà nói: “Tiểu Dương, ngươi nhìn cho rõ, đây là đùi gà nha. Không có thịt người nào lại có hình dạng như vậy a?”

Lương Dịch lại hừ một tiếng: “Ta biết là đùi gà, nhưng ai dám đảm bảo các ngươi không lấy thịt người tận lực làm thành hình dạng của đùi gà. Dù thế nào… dù thế nào đi chăng nữa ta cũng không ăn.”

Giang Thiên vừa uống một ngụm rượu liền “phốc” một tiếng phun hết cả ra. Trí tưởng tượng của Tiểu Dương này thật đúng là phong phú a. Chợt thấy đội ngũ phía sau trở nên rối loạn, một trù sư[2] cao to vạm vỡ tay cầm dao thái vung loạn lên, hét lớn: “Ai? Kẻ nào nói đùi gà ta làm là người thịt làm thành? Rốt cuộc là tên vương bát cao tử[3] nào dám khinh miệt ta như vậy?”

Mọi người vội chặn gã lại. Giang Thiên cùng Giang Sơn cũng thấy buồn cười. Tay nghề vị trù sư này bọn hắn thích nhất, chỉ tiếc là một gã thô nhân không hiểu chút phép tắc lễ nghi nào cả, nhưng cũng không đáng để y định tội. Nhìn sắc mặt của Tiểu Dương lúc trắng lúc đỏ, bọn họ càng cảm thấy thú vị hơn.

Giang Thiên ăn mấy miệng qua loa, liền ra lệnh: “Được rồi, khẩn trương lên đường thôi, trước khi trời tối phải đến được Hà Ảnh hành cung. Chúng ta có tiết mục quan trọng muốn trình diễn a.”

Trong lòng Lương Dịch bỗng nhiên xuất hiện dự cảm chẳng lành. Lúc này cậu cuối cùng mới chú ý tới một vấn đề thập phần quan trọng: nếu người của quốc gia này thực sự ăn thịt người làm vui, vì sao vị trù sư kia lại nổi giận như vậy. Nhưng nếu như định nghĩa “ăn” của Giang Thiên không giống với “ăn” mà bản thân nghĩ, vậy rốt cục là cái gì a?

Hoàn đệ thập chương.




[1]Giang tắc: Giang: hậu môn. Tắc: cái nút =))

[2]Trù sư: Đầu bếp.

[3]Vương bát cao tử: vương bát: con rùa; cao tử: dê con; cừu con; con non; con (súc vật non)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play