Hoàng đế thả nhẹ bước chân đi vào, hỏi nội thị cung kính đứng bên cạnh “Tỉnh chưa?”. Nội thị kinh ngạc há hốc mồm, sau đó nhắm lại, lắc đầu.
Hoàng đế đi tới gần người trên giường vẫn còn đang ngủ, tứ chi thon dài mở bung ra chiếm hơn phân nửa cái giường, hoàng đế nhớ trước kia y ngủ luôn lo sợ bất am, hận bản thân không thể con lại một đoàn nhỏ còn hiện tại tâm tình thoải mái, không sầu không lo mới ngủ thanh thản. Bất giác khóe miệng hoàng đế vẽ ra độ cong ôn nhu, ánh mắt dán chặt trên người Ngô Tang, thấy y ngủ mà tay chân lộ hết ra ngoài, sợ y cảm lạnh nên vội kéo chăn trùm lên cho y.
Ánh mắt Ngô Tang bỗng nhiên giật giật, con ngươi đảo lòng vòng dưới mí mắt, sau đó hé ra đôi mắt sương mù gợn nước, chờ thích ứng rồi mới nhìn hoàng đế: “Bệ hạ.” Mới vừa tỉnh nên giọng có chút khàn khàn biếng nhát, dễ nghe vô cùng.
Lòng hoàng đế cũng nhanh chóng dịu xuống: “Trẫm đánh thức ngươi sao, có muốn ăn chút gì hay không?”
Ngô Tang dụi dụi đôi mắt, đêm qua bị Trương Nghị kéo đi Hoa Nhạc Phương cơm tối còn chưa ăn đã uống rượu, chưa uống được bao nhiêu lại phải vội vả tiến cung. Lúc này nghe bệ hạ nhắc đến y cũng cảm thấy có chút đói, cho nên nhúc nhích thân thể muốn rời giường rồi lại mất tự nhiên ngồi bệt xuống. Mà động tác vụng về của Ngô Tang vừa vặn rơi vào trong mắt hoàng đế: “Phía sau còn đau sao?”
Hoàng đế không hỏi thì tốt hỏi rồi khiến Ngô Tang lúng túng liên tục lắc đầu phủ nhận. Đột nhiên Ngô Tang ai nha một tiếng, vén chăn không để ý thân thể khó chịu chuẩn bị đứng dậy mặc y phục.
“Thế nào?” Hoàng đế rất sợ đêm qua làm y cảm thấy khó chịu, nhìn y vội vả đứng dậy bản thân cũng đứng lên đi đến.
“Đã canh mấy rồi? Thần còn phải đưa sổ gấp cho bệ hạ nửa”
Ngô Tang thông qua cửa sổ quan sát sắc trời, lập tức cuống quít mặc quần áo. Hoàng đế nhích tới gần trong lòng ngập tràn yêu thương chỉ hận không thể đem y giam cầm trong ngực.
“Không cần đi.” Hoàng đế kéo Ngô Tang lại: “Môn hạ Tỉnh Thị Lang Ngô Tang đã xác định bị oan, tuy nhiên cũng đã làm trái điều lệ, trẫm phạt y đến Thủy Môn điện sao chép thánh huấn mười lăm ngày.”
Ngô Tang sửng sốt nhìn hoàng đế cười thâm sâu, ngay lập tức hiểu dụng hoàng đế, nếu như lúc này y vội vàng chạy đến chỗ hoàng đế chả phải tự lật áo cho người xem lưng. Hoàng đế thừa dịp y còn sững sờ đưa y trở lại trên giường, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan, ngồi yên ở đây để trẫm tới đút ngươi.”
Dứt lời liền nhận lấy thứ trong tay nội thị bên cạnh, làm động tác muốn đút Ngô Tang. Ngô Tang hay xấu hổ đương nhiên không chịu, nội thị còn đang đứng bên cạnh nga.
Hoàng đế lại thấp giọng ghé vào lỗ tai y thì thầm: “Tối hôm qua ngươi đã mệt lắm rồi, hiện tại sẽ cứ để trẫm hầu hạ ngươi đi.” Ngày thường hoàng đế rất ít nói những lời mùi mẫn thế này, dứt lời bản thân cũng cảm thấy không được tự nhiên. Nghe được, mặt Ngô Tang lại càng đỏ hơn, không dám lên tiếng.
Phụng An tiến lên một bước, vui vẻ xen vào: “Ngô Thị Lang thật có phúc khí, chén cháo Tử Mễ Ngưu Nhũ này bệ hạ sáng sớm đã căn dặn nô tỳ chuẩn bị dùng lửa liu riu để ninh, như vậy cháo sẽ không lạnh cũng không nóng quá, ngài vừa tỉnh lại liền có thể ăn. Ngô Thị Lang không nên phụ nỗi khổ tâm của bệ hạ.”
Ngô Tang nhìn sang hoàng đế, khóe miệng khẽ nhếch lên lại không quá lộ liễu: “Thần đa tạ bệ hạ ưu ái.”
Hoàng đế biết trong lòng Ngô Tang đang vui, còn nhoẻn miệng cười nửa, động tác vụn về múc cháo đưa đến môi Ngô Tang.
Hiển nhiên Ngô Tang không quen được người tôn quý như hoàng đế hầu hạ, bất quá Phụng An đã lên tiếng tỏ rõ, y còn tiếp tục từ chối quả cũng hay lắm, vì thế ngoan ngoãn phối hợp ngồi cạnh hoàng đế.
Nhìn hai người động tác thân mật, tình ý chan chứa, Phụng An lặng lẽ ra dấu, đám nội thị bên cạnh lập tức lui ra ngoài. Hoàng đế cảm giác bản thân đang giẫm phải đám mây, lâng lâng lại không rơi trên mặt đất. Tình cảnh tốt đẹp trước mặt hẳn không phải là một giấc mộng đi, hoàng đế lại không nhịn được cảm khái.
Hắn không phải chưa từng cùng Tề Điềm sớm chiều chung đụng chẳng qua lúc đó Tề Điềm chỉ xem hắn như người trong suốt, mỗi lần gặp mặt không phải mặt lạnh tanh thì không nói một lời.Không giống Ngô Tang hiện tại chỉ cần thấy hắn đến sẽ nhoẻn miệng cười, nói, bệ hạ trở lại. Thời điểm hai người ở chung một chỗ trên mặt y luôn mang theo nụ cười nhạt, hai tròng mắt tinh khiết chỉ nhìn chăm chú vào hắn. Còn khi Ngô Tang cười lại như người lữ hành lạc trong sa mạc đã lâu nhìn thấy nguồn nước thì khát khao khó nhịn, như mồng tám tháng chạp hoa mai nở rộ trong khí trời giá rét, kinh diễm chói lóa.
Ngô Tang bẽn lẽn ngượng ngùng, Ngô Tang giận hờn trách móc, Ngô Tang biết điều ngoan ngoãn, Ngô Tang, Ngô Tang, Ngô Tang…Cuộc sống có Ngô Tang theo bên cạnh hoàng đế cảm thấy mỗi ngày đều tràn đầy sức sống giống như được uống đại bổ thần dược, tinh thần phấn chấn, anh tư hừng hực.
Hoàng đế thần thanh khí sảng cả người bao phủ một luồng ánh sáng nhu hòa, ngay cả tham gia đình nghị đám quan đại thần đều cảm giác được bệ hạ gần đây tâm tình thư sướng, không còn chấp nhất những chuyện vụn vặt như trước kia, vì thế tất cả mọi người đều làm như không thấy.
Khoảng thời gian trước mỗi khi đêm đến là thời khắc hắn khó vượt qua nhất nhưng hôm nay lại biến thành chỉ ước cho nó đến nhanh.
Mỗi lần màn đêm buông xuống, hoàng đế dùng rất nhiều thời gian trên người Ngô Tang đến khi thân thể trơn bóng tách ra một đóa hoa anh đào kiều diễm, cho đến dung nhan để lộ say mê quyến rũ mới xem như chính thức mở ra noãn sắc sinh hương về đêm.
Hoàng đế chớp mắt một cái cũng không chăm chú quan sát từng biểu tình trên mặt Ngô Tang, thích nhất nhìn bộ dáng của y bị hắn đưa đến đỉnh, toàn thân run rẩy như hoa đóa đón gió, đôi môi khẽ nhếch, ánh mắt khép hờ, ửng đỏ như thủy triều lan khắp toàn thân. Mỗi lần đến lúc này, hoàng đế sẽ dùng giọng âm trầm xen lẫn dụ ngọt đầu độc Ngô Tang, buộc y nói ra lời hắn thích nghe.
Nghe Ngô Tang thoải mái rên rỉ thỉnh thoảng bật thét yêu kiều mà hắn chưa từng có cơ hội thưởng thức qua, hoàng đế cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Bởi vì hắn đã làm cho Ngô Tang vui vẻ, Ngô Tang chịu tựa trong ngực hắn vui vẻ vì hắn.
Nội thị thông minh nắm chắc thời gian đem tất cả dụng cụ thu xếp ổn thỏa nhanh chóng thối lui. Bởi vì công việc thanh tẩy sau đó hoàng đế luôn tự tay hoàn thành, không muốn bọn họ chạm tay vào.
Hoàng đế đem Ngô Tang đã kiệt sức ôm đến thùng tắm để đầu Ngô Tang tựa lên rìa thùng. Ngô Tang thể chất vốn yếu cho nên buổi tối dù chỉ ôm một lần căn bản không phải tác phong làm việc của hắn nhưng khi nhìn thấy đôi con ngươi còn vương vấn xuân ý có ý cầu xin, hoàng đế liền mềm lòng.
Giờ phút này lông mi thật dài của Ngô Tang rũ xuống che kín tròng mắt óng ánh đủ loại màu sắc, cằm tựa trên thùng, lim lim muốn ngủ. Hoàng đế không nhịn được tiến đến hôn hôn, đầu lưỡi không sợ làm phiền người khác một lần lại một lần lướt qua lông mi, đến khi Ngô Tang không chịu nổi bật lên cầu xin tha thứ, hoàng đế mới dừng lại lưu luyến ngừng lại trò chơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT