Edit: Tieumanulk

Đại Lý Tự âm u ẩm ướt, gió lạnh thấu xương. Thiểu Khanh Đại Lý Tự_ Trương Tranh khom lưng dẫn một người đến trước cửa ngục, mở ra ổ khóa, sau đó nhanh chóng thối lui.

“Ngô Tang.”

Người bên trong ngục đang cúi thấp đầu, nghe được tiếng động liền ngẩng đầu, không dám tin, hô lên “Bệ hạ!” Sau đó nhanh chóng đứng lên hành lễ.

Hoàng đế một tay nâng lên đầu gối y, một tay kéo y đứng lên, nhướng mày nói, “Nơi này sao lại bẩn thế này.”

Ngô Tang ngượng ngùng, cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình: “Thần bây giờ là người chờ xử tội, nơi đây lại là cai ngục nên......”

Dưới ánh nến chập chờn hoàng đế nhìn kỹ khuôn mặt Ngô Tang, mới vào đây mấy canh giờ thôi sao y lại gần đến dường này rồi, không nhịn được hạ thấp giọng hứa hẹn: “Trẫm đã cho người đi tra xét, tin rằng rất nhanh sự thật sẽ phơi bày.”

Ngô Tang gật đầu một cái, lại quăng ánh mắt tràn ngập tính nghiệm lên người hoàng đế, sốt ruột nói: “Thần tự biết bản thân có tội không nên tự chủ trương hơ lửa tất ấn nhưng thần thật không có tự duyệt tấu chương. Xin bệ hạ nhất định phải tin tưởng thần.”

“Trẫm tin khanh đương nhiên tin khanh rồi.” Hoàng đế mở miệng, bàn tay không kìm được lại sờ lên mặt Ngô Tang.

Nghe được lời này, Ngô Tang thở phào nhẹ nhỏm, không hỏi hoàng đế tại sao tin y còn đưa y đến Đại Lý Tự, mở miệng nói tiếp: “Vậy thần đã có thể yên tâm, thần sẽ ở tại chỗ này chờ bệ hạ tra rõ sự thật.”

Thiểu khanh Đại Lý Tự nhìn thấy hoàng đế ra khỏi ngục môn liền vội vàng đi theo phía sau.

Lúc ra khỏi lao ngục đi qua nơi dụng hình hoàng đế bỗng dưng ngừng lại, Thiểu Khanh vốn đang theo phía sau cũng rối rít ngừng lại, hầu nghe thánh tâm.

“Án kiện của Ngô Tang, không cho phép ngươi sử dụng hình phạt riêng, không cho phép tàn khốc, về phần khẩu cung y nói cái gì ngươi chỉ cần ghi nhớ cái đó là được. Hiểu chưa?” Hoàng đế thanh âm nhàn nhạt nghe không ra tâm tình nhưng dưới ánh nến u ám có thể nhìn ra đường nét nguội lạnh.

Trương Tranh cúi người vội vàng vâng vâng dạ dạ.

“Ra đây.”

Nghe thanh âm, bên cạnh hoàng đế lập tức xuất hiện hai người, một người là thái giám vừa mới tịnh thân mặt mày thanh tú như nữ tử, một người trán rộng ánh mắt sáng ngời nhìn thôi đã biết là người có luyện võ.

“Vào trong đó hầu hạ, nếu có biến động gì phải lập tức báo lại.”

Lời này không phải nói với Trương Tranh, Trương Tranh lại giật mình một cái. Biến động? Còn không phải nói nơi này của hắn chăm sóc không chu đáo, nếu gặp chuyện gì bọn họ cứ trực tiếp bẩm báo hoàng đế. Xem ra đây là giam viên ngự dụng của hoàng đế rồi.

Ngay lúc này, Trương Tranh trong lòng trăm vạn lần hối hận, buổi sáng ở trên điện còn tự cho bản thân thông minh, nghĩ rằng Ngô Tang dù thật không tư duyệt tấu chương binh bộ chắc chắn cũng có vết nhơ trong lòng bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ không giữ y lại bên người. Đến lúc đó Đại Lý Tự chỉ cần vu oan giá hoạ gán đại tội danh cho y bẩm báo sẽ được hoàng đế khen ngợi. Phỏng đoán thánh tâm quả thực tự đưa bản thân đến đường cùng, Trương Tranh hiện tại hối hận đến ruột gan cũng xoắn lại.

Hoàng đế lại tiếp tục lên tiếng: “Trương Tranh, trẫm đưa Ngô Tang đến nơi này, nếu y thiếu một sợi tóc, giảm đi một miếng thịt, trẫm sẽ đem hình phạt tại Đại Lý Tự áp dụng lên ngươi đấy.”

Từ Đại Lý Tự trở lại, hoàng đế lại muốn truyền môn hạ tỉnh thị trung. Lúc này Phụng An đi vào, thấp giọng nói: “Bệ hạ, môn hạ tỉnh lão Thị Lang Thủy Mạc Vân đã đợi ở bên ngoài nhiều canh giờ rồi ạ.”

Hoàng đế ngẫm nghĩ, nói: “Truyền.”

Thủy Mạc Vân tuổi tác đã cao, run rẩy đi vào vào điện, vừa vào liền quỳ xuống nói: “Cựu thần có tội.”

“Lão Thị Lang có tội gì?”

“Ngày đó Ngô Tang dùng lửa hơ tất ấn, cựu thần ở bên cạnh lại không lên tiếng ngăn cản đáng lý phải chịu đồng tội.”

“A, vậy khanh có thấy được Ngô Tang tư duyệt tấu chương không?”

“Không có, Ngô Tang chỉ dùng lửa hơ mềm tất ấn, lần nữa đính lên vậy thôi, chứ không có tư duyệt tấu chương.”

Thủy Mạc Vân vẫn quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, trong lòng còn có chút chột dạ cảm thấy đôi mắt lạnh lẽo của hoàng đế chém lên người mình, không khí chung quanh nháy mắt ngưng đọng đè nén dưới khí thế uy mãnh của quân vương.

Một lúc lâu, hoàng đế mới mở miệng: “Lão Thị Lang chưởng thị dâng sớ đã hơn hai mươi năm, từ trước đến này cẩn thận tỉ mỉ chưa từng phạm lỗi, bình thường phẩm đức cao nhã là tấm gương tốt cho nhiều người, trẫm đương nhiên tin tưởng lời khanh.”

Thủy Mạc Vân chấn động biết lời của hoàng đế một câu hai ý liền cầu xin: “Bệ hạ, đứa bé Ngô Tang kia tâm địa thuần lương lại hay suy nghĩ cho người khác, tuyệt không dám làm chuyện đại nghịch đến thế, xin bệ hạ tha y một lần.”

“Trẫm đương nhiên hiểu y hơn khanh, nếu không hôm nay sao trẫm lại tha cho khanh tội khi quân?” Trong đôi mắt hoàng đế chập chờn ánh lửa, đến khi mở miệng lại nhàn nhạt nghe không ra tâm tình.

Thủy Mạc Vân tiếp tục dập đầu không ngừng, nói: “Bệ hạ, cựu thần là tận mắt nhìn thấy......”

Hoàng đế ngăn cản ông ta tiếp tục dập đầu, chỉ nói: “Được rồi, khanh quan tâm Ngô Tang như vậy, trẫm thật cao hứng.” Trong lòng hoàng đế đã mừng tíu tít nhưng trên mặt vẫn giả vờ bất động thanh sắc như cũ.

Hoàng đế đã phái người đi tra xét vụ án của Ngô Tang nhưng trên đời này nào có nhiều dấu vết cùng chứng cớ nằm lại chờ ngươi đi điều tra rõ chân tướng cơ chứ. Hoàng đế dĩ nhiên hiểu rõ nguyên lý này càng hiểu được lợi dụng quan hệ đạt được mục đích mình cần.

Án của Ngô Tang vốn cần phải tìm được người có địa vị quan trọng được người ta tin phục mới có thể giải quyến, hôm nay đã có cựu thần vừa cứng vừa thối chịu ra mặt giúp Ngô Tang đúng là ngoại dự liệu của hắn, có Thủy Mạc Vân ra mặt quả nhiên giảm được một ít chuyện phiền phức không đáng có.

Hoàng đế có thể tự mình bày mưu đặt kế còn liên quan đến vấn đề khi quân, thân là hoàng đế đương nhiên không thể dung túng cho nên giọng nói bỗng chuyển sang lạnh lẻo: “Lần sau bọn họ còn dám khi quân phạm thượng, trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ!”

Ngày thứ hai tin tức truyền ra, Lão Thị Lang đến Đại Lý Tự tìm thiểu khanh Trương Tranh chứng minh tận mắt nhìn thấy Ngô Tang không tư duyệt tấu chương, còn nêu rõ chi tiết trùng khớp khẩu cung Ngô Tang.

Ngày thứ ba, Môn Hạ Tỉnh Thị Trung kéo theo mọi người quỳ ngoài chính điện cầu xin, nói Ngô Tang là người luôn làm theo khuôn phép, hành xử lỗi lạc khoan hậu xin tra lại Lục Tốn, người nọ tính cách ti bỉ lại hay ghen tị, mong hoàng thượng xem xét. Cùng lúc đó có quan lại đứng ra tố giác Lục Tốn ngày hành động không đứng đắng, yêu cầu bệ hạ nghiêm trị.

Ngay đó đủ loại tin tức truyền ra, người ngốc mấy cũng nhìn ra Ngô Tang tám phần bị người hãm hại. Nhất là sau khi có Lão Thị Lang đứng ra làm chứng, Ngự sử Viên _Viên Cương Chính ngày hôm sau cũng bị người vạch tội. Khỏi cần nói, ngày thứ tư, Ngô Tang được ra ngoài còn Lục Tốn lại bị nhốt vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play