Hoàng đế vươn tay, một mảnh lại một mảnh bông tuyết rơi vào lòng bàn tay rồi lập tức tan chảy thành bọt nước. Chỉ còn lại thân ảnh tôn quý đứng trong bầu trời bão tuyết, lẻ loi hiu quạnh.
…………………………..
Đại Đức năm thứ tám Nguyên Phong,hoàng đế sau khi xuất cung trở về thì nhiễm bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi hơn cả tháng, trong lúc đó Thái Phó Mạnh Nguyên thay mặt xử lý chính sự, Lục vương Lăng Úy phụ chính.
Khi long thể hoàng đế khang phục đã bắt đầu chuyển sang mùa đông, cũng ngay tại lúc ấy hoàng hậu Trương thị có thai đã bảy tháng. Đích thân hoàng đế truyền ra khẩu dụ: “Trương thị thân là hoàng hậu nên lấy hiền đức làm trọng, làm gương trong lục cung, nay phát hiện có nhiều hành vi sai trái, lòng dạ rắn rết không đáng cai quản hậu cung nên quyết định phế hậu.” Trong lời nói hoàng đế âm thầm căm hận người nọ đã đưa dân nữ từ nhân gian vào cung, mọi người cũng không dám lên tiếng.
Mới vừa phế hậu không lâu, hoàng đế lại phái người ban thưởng lụa trắng, các vị đại thần trong triều cố gắng khuyên ngăn: “Hoàng hậu gây tội nghiệt, bọn thần không dám cầu tình, tuy nhiên đứa bé trong bụng vô tội lại là huyết mạch của bệ hạ, xin nghĩ lại.”
Đế viết: “Mẫu đã ác độc như thế, con ắt hẳn cũng không tốt hơn là bao, trẫm xem như không có đứa con này!”
Lúc Thái Phó biết được, hoảng sợ lập tức tiến cung ôm quyền khuyên can. Thánh thượng vẫn không đồng ý.
Sau nửa thái phó quỳ bên ngày suốt ba ngày xin hoàng đế hồi tâm chuyển ý, cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi mà bất tỉnh. Hoàng đế rốt cuộc thỏa hiệp, phái người đưa Trương thị vào lãnh cung nhưng cả đời cũng không được bước ra nơi đó nửa bước.
Mùa đông, bão tuyết kéo đến. Trên bầu trời bông tuyết như lông ngỗng nhẹ nhàng du ngoạn trên không trung. Hoàng đế cứng ngắc đứng trước cửa phòng Đông Noãn Các như tượng gỗ, bông tuyết đã phủ một tầng mỏng trên người.
Phụng An từ bên trong đi ra: “Bệ hạ,phế hậu Trương thị đã sinh non tại lãnh cung.”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn mặt bàn, khí thế độc đoán không ai có thể lay chuyển, nói.
“Giao cho Minh phi nuôi dưỡng, cứ làm như thế đi.”
Sai khi Phụng An nhận được thánh chỉ,quay sang nháy mắt cùng nội thị. Người nó hiểu ý liền sải bước ra ngoài.
“Đi xuống.” Sau đó lạnh giọng mở miệng. Mọi người yên lặng không một tiếng động lui ra ngoài.
Hoàng đế vươn tay, một mảnh lại một mảnh bông tuyết rơi vào lòng bàn tay rồi lập tức tan chảy thành nước. Chỉ còn lại thân ảnh tôn quý đứng trong bầu trời bão tuyết, lẻ loi hiu quạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT