Hoàng đế dù bận vẫn ung dung nhìn người trước mắt quỳ xuống thỉnh an.Thanh âm không dễ nghe chút nào,không rõ ràng giòn tan,không dịu dàng còn có chút khàn khàn.Hoàng đế nhíu mày,đứng dậy đi xuống Long án.Dừng lại trước mặt y,giọng nói uy nghiêm mang theo lạnh lẽo như khí trời ngoài cửa sổ: “Ngẩng đầu lên.”
Người cúi đầu,nói: “Thảo dân có tội,không dám nhìn trộm thánh nhan.”Rõ ràng lời nói rất cung kính nhưng nghe vào tai hắn lại cảm thấy không đúng.
“Ngẩng đầu!” Trong thanh âm đã kèm theo không kiên nhẫn.
Người đang quỳ đành phải ngẩng đầu lên,sắc mặt trắng bệch,đôi môi tím ngắt.
Hoàng đế vươn tay đến,ngón cái xoa xoa mặt y,mới hai cái đã hít sâu một hơi: “Sao lại giống như tuyết thế này!”
Lúc này nhìn kỹ mới thấy bông tuyết phủ trên người y vì nhiệt độ của lò sưởi mà rất nhanh hòa tan,trên người ướt một mảng lớn,dưới đầu gối đang quỳ còn đọng lại một vũng nước nhỏ.
Người như vậy lát nữa ôm làm sao thoải mái,bèn phân phó: “Dẫn đi tắm rửa thay quần áo.”
Cung nữ tiến lên muốn đỡ y,thế nhưng y nghiêng người cố gắng đứng dậy dù không linh hoạt vẫn muốn tự đi.Nhìn bộ dáng của y mà phiền muộn,định nhắm mắt làm ngơ nhưng khi lời nói bật ra lại có ý chê cười: “Đỡ y đi rửa cho sạch sẽ.”
Hoàng đế nhìn y biến mất bên ngoài màn cửa,thay vì nói bị cung nữ vịn đi không bằng nói khí thế có vài phần bị áp chế.Đúng là đồ không biết điều.Hoàng đế lạnh lùng xùy cười giễu cợt.
Tề Điềm là đứa con thứ ba của nhà họ Tề,không được phụ thân sủng ái cho lắm.Phụ thân của Tề Điềm là Tề Quát hành xử khúm núm không thể sánh bằng bậc cha chú hơn nửa tính tình còn nhát gan hết biết,nghe nói còn rất sợ vợ.Dựa vào bậc cha chú năm xưa lập nhiều công lao mới có thể huân công tước vị.
Gia Gia Tề Điềm là Tề Tân lại không thể không nói đến như một truyền kỳ,mười tuổi đã được Minh Hiếu hoàng đế nhìn trúng,sau đó thuận lý thành chương đi phụ trợ mà lúc đó Minh Hiếu hoàng đế lại là đứa con thứ tám của tiên đế,vô vọng thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước nhưng nhờ có Tề Tân đứng ra trợ giúp,ở trong cuộc chiến đem từng vị hoàng tử đánh bại,phụ tá cho đến lên ngôi.Năm đầu Minh Hiếu hoàng đế lên ngôi nền móng Đại Đức quốc vẫn còn non trẻ,thế là Minh Hiếu hoàng đế ra lệnh cho thập đệ cùng mẹ hợp sức với đại tướng quân Tề Tân xuất binh tiêu diệt ngoại di.
Tề Tân dụng binh quỷ dị còn thập vương gia dũng mãnh thiện chiến,hai người phối hợp ăn ý đem ngoại di trục xuất cảnh nội.Trên đường khải hoàn trở về kinh bỗng nhiên thập vương gia bị mật thám Lưu Tiến gây thương tích,vì vết thương quá nặng không thể cứu chữa mà buông tay tây thiên.Mà trải qua lần mạo hiểm này Tề Tân được phong quan thêm tước,quang vinh chí cực,vì có công diệt ngoại đi nên đặc biệt phong làm Uy Vũ hộ quốc đại tướng quân.Người đời nhìn thấy đều tôn xưng ông là đại tướng quân,dần dà mọi người cũng quên mất Tề đại tướng quân là vị thư sinh văn nhược không võ công được ghi chép duy nhất trong sử sách Đại Đức.
Đang suy nghĩ bên kia đã tắm rửa xong,mặc trường bào xanh đai lưng màu tím,sắc mặt vẫn còn tái bất quá so với mới vừa rồi khá hơn rất nhiều,có vài sợi tóc mai ẩm ướt dán trên mặt.
Hoàng đế đưa tay bắt lấy tay y,các đốt ngón tay không thô,tinh tế,trong suốt đến có thể nhìn thấy gân xanh mai phục dưới làn da.Hoàng đế nói: “Tay sao lại giống nữ nhân thế.”
Tề Điềm chỉ buông thỏng ánh mắt không nói,trước lúc đến đây phụ thân của y nhận lời hoàn thành tâm nguyện cho y.Tâm nguyện đó được y giấu trong lòng rất nhiều năm,thời điểm phụ thân nhắc tới trái tim y đã chấn động.
Hoàng đế lại ngắt tay y,nhìn y không có ý phản kháng dường như có chút hài lòng,lại duỗi thân ôm hông của y.Cả người y cứng đờ,ánh mắt nhìn lại hoàng đế,con ngươi u ám lộ ra khốn hoặc.Không nhịn được hoàng đế lại kề đến muốn hôn y.
Bỗng nhiên chủ nhân đôi tay đẩy mạnh về phía trước,hoàng đế không kịp chuẩn bị bị y đẩy ra,sau đó y nhanh chóng quỳ trên mặt đất,nói: “Hôm nay thảo dân đến đây để xin tội.” Từng chữ từng câu nói rõ tới xin tội nhưng hàm chứa ý trách cứ như đang tỏ rõ lập trường của mình.
Thấy hoàng đế đứng ở tại chỗ không có lên tiếng.Tề Điềm lại bổ sung: “Hôm đó thảo dân đã có hành động bất kính với ngài,xin bệ hạ trách phạt.” Nói xong quỳ rạp trên sàn nhà lát đá xanh.
Hoàng đế nhẹ nhàng cười một tiếng,nói: “Có phải Tề Quát đã nói với ngươi,đợi đến khi trẫm hài lòng ngươi mới có thể xuất cung?”
“Đúng vậy.” Người vẫn cúi sạp trên mặt đất,rầu rĩ đáp.
“Vậy ngươi có biết làm thế nào để trẫm hài lòng?.”
“Tiểu thân mặc hoàng thượng xử trí.”
Hoàng đế lại mở miệng nói một câu.Tề Điềm mới chậm rãi ngẩng đầu,hành động vừa rồi của hoàng đế khiến y cảm thấy có cái gì không đúng nhưng câu nói vừa thốt ra rốt cục chứng thật ý nghĩ của y,làm y không biết trốn đâu cho phải.Hoàng đế cẩn thận nhìn vào mắt y,tính toán đợi chút nữa y kháng mệnh ngồi dậy sẽ bày ra chút đoạn.Thế mà đợi một hồi chỉ thấy trên mặt y dù lộ ra bi phẫn,khuất nhục nhưng vẫn ép bản thân kiềm chế không phát tác.
Cho đến người nọ run rẩy cởi sạch quần áo nằm chết dí trên giường,hoàng đế mới bừng tỉnh xem ra những thủ đoạn kia không dùng được rồi,trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Trên giường người nọ hai mắt nhắm nghiền nhíu chặt đôi mày,còn chưa đụng y thế mà đã bày ra vẻ mặt chịu cực hình.Hoàng đế y phục cũng không cỡi,trực tiếp lên giường sờ sờ thân thể của y,căng thẳng quá mức rồi.
“Buông lỏng.”
Nghe được y hít sâu vài ngụm,thân thể rốt cục chịu mềm nhũn.
Hoàng đế hài lòng sờ soạng vài bả xong lại bắt đầu loay hoay lộng thân thể của y,quả nhiên cứng vô cùng.Lại dùng sức vỗ phía sau lưng của y một chút xem như trừng phạt.Cả người y đột nhiên chấn kinh giật nảy lên,sau khi nhìn thấy ánh mắt hoàng đế có chút không kiên nhẫn lại từ từ buông lỏng.Như thế mấy lần rốt cuộc vẫn không thể tận hứng nhưng kỳ lạ cái lại không đá y xuống, cũng không muốn cung nữ hầu hạ,tự mình cởi y phục ôm một khối đầu gỗ ngủ thiếp đi.
Thời điểm ngủ thẳng đến nửa đêm,hoàng đế nằm thấy một giấc mộng,ở trong mộng tẩm điện bị cháy.Mà chung quanh người hắn cũng bị lửa bao vây,mặc dù lửa cháy rất lớn nhưng trên người không có cảm giác bị nướng cháy,chẳng qua cảm thấy nóng rất là nóng,rất không thoải mái.Ánh hoàng đế không mở ra,tay mò tới người bên cạnh mình vẫn yên lặng nằm.Đang chuẩn bị đổi lại tư thế nhưng cảm thấy có cái gì không đúng.Cái tên đầu gỗ bên cạnh rất nóng,đưa tay phủ lên trán y mới biết thì ra y sốt cao.
………
Tẩm điện hoàng đế.
Ở phía tây có sắp xếp một gian phòng nhỏ,thái y Tông Bạc Minh có chòm râu dê thưa thớt,thích nhất híp mắt nhìn người khiến người bị hắn nhìn vô cùng không thoải mái.Thủ pháp Y thuật từ trước đến đều rất quỷ quái,hết lần này tới lần khác chửa khỏi những bệnh tạp chứng.
Cho nên ở tẩm điện hoàng đế hắn một tháng chỉ đến trực mấy ngày.Bất quá lúc này thánh thượng chánh trị vượng niên,ngay cả tuổi xuân đang độ tuổi thọ cũng còn không tới.Ngày thường long hành hổ bộ,vừa nhìn là biết thừa tinh lực.Mà mấy năm đổ lại thái y đang làm nhiệm vụ cũng chỉ là hình thức đề phòng vạn nhất thôi.Màn đêm buông xuống đang làm nhiệm vụ chính là Tông Bạc Minh,hắn như ngày thường làm việc và nghỉ ngơi,nửa đêm nay đang say còn trong chăn đột nhiên lại bị thái giám đánh thức.Hắn mơ mơ màng màng ngủ say,bị đẩy chỉ lẩm bẩm một tiếng rồi nghiêng người rút vào bên trong.Cho đến bị đẩy lần thứ ba hắn mới giật mình tỉnh lại.Nên vội vội vàng vàng y phục cũng không mặc chỉnh tề đã cùng thái giám đi. Thái giám nơi đây cước bộ đã trải qua huấn luyện đi đứng vừa nhẹ vừa nhanh.Tông Bạc Minh cầm áo choàng đi theo,mặc dù cước bộ nhanh nhưng nhìn thấy thái giám kia hai đầu lông mày thư thả thần sắc rất thong dong,trong lòng không khỏi có chút buồn bực ghen tị.
Thái giám vén lên một lớp lại một lớp màn tơ,Tông Bạc Minh cúi đầu,tay cầm hòm thuốc,tuy nói hắn làm việc ở đây cũng đã lâu nhưng thật ra hắn là lần đầu tiên vào tẩm điện thiên tử.Đi tới bên giường,nhìn đến thiên tử ngồi yên ở một bên mép giường liền bận rộn quỳ xuống thỉnh an.Khi hắn hành lễ xong,thái giám mới dẫn hắn đến bắt mạch cho người nằm trên giường.
Nằm ở trên giường chính là nam nhân a,Tông Bạc Minh liếc ra mặc dù rất sạch sẻ,dưới ánh nến chập chờn để lộ trơn bóng nhưng từ đốt ngón tay,xương cốt vẫn có thể phân biệt được không phải là thiếu niên chưa trỗ mã thành thục mà là một nam tử trưởng thành.
Thái giám vừa vặn kéo màn che lên,dùng kim móc cố định để lộ bộ dáng người trên giường.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi Tông Bạc Minh trong lòng giật mình,mặt không dám biểu lộ chút biểu tình,bí mật trong cấm cung không thể tùy tiện xen vào.Nếu muốn sống lâu chỉ quản tốt cái miệng còn chưa đủ,một khi vẻ mặt bị phát hiện không thích hợp bị giết lúc nào cũng chả hay.
Sau khi bắt xong mạch Tông Bạc Minh chuyển sang nhìn thần sắc bệnh nhân một lát,rồi quay đầu lại bẩm báo: “Bệ hạ,bệnh nhân ngực có tích tụ uất khí,thân thể lại vừa chịu nóng lạnh thất thường,kinh mạch nhất thời không chịu nổi mới gây sốt cao.”
Vừa nghe đến nóng lạnh thất thường,hoàng đế mới nhớ tới y quỳ dưới tuyết,vừa vào trong lại lập tức tắm rửa,trong lòng nhất thời khinh thường thân thể nam nhân này sao mà yếu quá cỡ nhưng hắn lại quên mất Tề Điềm đã quỳ trong tuyết nhiều canh giờ.
“Vậy phải mất bao lâu mới có thể tốt?”Vật mới chỉ vừa lọt vào tay cũng chưa nếm thử lại phải nhả ra,hoàng đế khẩu khí không khỏi khó chịu.
Tông Bình Minh nói tiếp: “Hiện nay vẫn còn đang nóng,chờ sốt cao lui đi lại phải tránh nhiễm hàn,xem chừng phải mất nửa tháng ạ.”
Lâu như vậy sao,hoàng đế nhíu mày không lên tiếng.
Phát giác cảm xúc hoàng đế dường như rất không tốt,tiếp theo Tông Bạc Minh không nói lời nào tránh gây thêm phiền toái nhưng giờ phút hắn không thể không mở miệng,đứng ở góc độ suy nghĩ cho long thể hoàng thượng,hắn đành phải nêu ra ý kiến của thầy thước: “Bệ hạ,xin đưa người bệnh dời đi nơi khác để ngừa đem bệnh khí lây nhiễm sang bệ hạ.”
Hoàng đế nhìn sang Phụng An,gật đầu tỏ rõ ý kiến.
Cho nên hết thảy bắt đầu tiến hành,ở thái giám khiêng Tề Điềm từ trên giường rời đi,Tề Điềm còn đang mơ hồ cảm thấy rất nóng,tay chân nhỏ nhắn nhúc nhích,trong miệng không ngừng lẩm bẩm câu vô nghĩa,hoàng đế ngẩng đầu liếc y một cái,chỉ thấy mặt y đỏ như trứng tôm vậy.
Sau khi an trí thỏa đáng,Phụng An tiến lên,nhẹ giọng nói: “Để nô tài hầu hạ bệ hạ nghỉ ngơi.”
Lúc này sắc trời đã dần sáng,hoàng đế cảm giác mình cũng đã ngủ đủ giấc,không muốn tiếp tục nghỉ ngơi nửa: “Không cần, đem tấu chương buổi tối còn chưa phê xong lấy tới đây.”
Rất nhiều năm sau,mỗi khi hoàng đế nhớ lại đêm đầu tiên của hắn và Tề Điềm,nửa đêm bị y hành hạ e rằng vô pháp ngủ yên, cũng sau ngày đó cùng rất nhiều đêm tiếp theo.Khi hắn giật mình thức tỉnh thoát khỏi giấc mộng thì không cách nào ngủ tiếp như bắt đầu từ cái đêm đó đã bị người ta nguyền rủa.Mặc dù lần đầu tiên đó hoàng đế chỉ đơn thuần chưa muốn ngủ,cùng nửa đêm ngày hôm sau bị tư niệm hành hạ có điều khác biệt nhưng điều tra ngọn nguồn thì cũng vì cái tên Tề Điềm kia thôi.
Tẩm điện rộng lớn thênh thang,ánh nến rất nhở nhưng vẫn có thể thấy rõ được đêm khuya hiu quạnh,phụng bồi hắn chỉ có một phần lại một phần tấu chương lạnh lẻo.Lúc này hắn sẽ nhớ tới lần đầu tiên giữa hắn cùng Tề Điềm,cơ thể cứng ngắc,bị sốt cao cùng với vẻ mặt khuất nhục của y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT