“Tam ca,đây là nam sủng huynh mới của huynh?” Bỗng dưng có người từ sau chạy đến kỳ quái hỏi.
Người lần đầu gặp gỡ Lục vương sẽ bị vẻ ngoài tuấn dật như ngọc,phong thần rạng ngời thuyết phục,Tề Điềm cũng không ngoại lệ,không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.Theo trực giác hoàng đế không muốn đánh đồng Tề Điềm cùng đám nam sủng,nghiêm nghị giải thích: “Không phải,y là tiểu nhi tử của Tề Quát.”
Lăng Úy Ồ lên một tiếng,từ trên xuống dưới đánh giá Tề Điềm,một câu nói phá vỡ hình tượng khiêm tốn vốn có của mình: “Dung mạo người này xem ra còn hấp dẫn hơn lão tử nha.”
Nói xong lại tiếp tục tận hết sức lực tự hạ hình tượng mình: “Tam ca,ta nghe nói trưởng tử Tần thiểu khanh gia dung mạo chi lan ngọc thụ,phong độ tự nhiên còn có con thứ Trương công bộ gia dung mạo thanh thoát phong lưu súc tích,không bằng để thần đệ ra tay vì tam ca tiến cử chẩm tịch [cái chiếu]?”
Nói xong ngừng một hồi thấy hoàng đế lờ không đếm xỉa hắn liền đem mục tiêu nhắm ngay Tề Điềm: “Tề công tử,cùng nhau ăn cháo mồng 8 tháng chạp nha?”
Tề Điềm nghĩ tới hoàng đế mới vừa rồi cũng muốn ăn cháo mồng 8 tháng chạp,lại nghĩ ăn xong cháo mồng 8 tháng chạp liền có thể đi gặp mẫu thân,vì thế gật đầu, nói một câu: “Được.”
Hoàng đế thấy y nhìn Lục rất nhiều lần,trong lòng bất giác không vui,lúc này lại thấy y trả lời thống khoái,giận giữ nói: “Ăn cháo mồng 8 tháng chạp cái gì, ngươi không phải vội vàng đi phủ tướng quân sao?”
Vừa nghe nói có thể không ăn cháo mồng 8 tháng chạp trở về,Tề Điềm đương nhiên nguyện ý,đang muốn mở miệng thì hoàng đế đã kéo Tề Điềm hướng phủ tướng quân đi.
Phía sau truyền đến giọng hô to oành của Lăng Úy: “Tam ca,Tam ca, mới vừa rồi không phải ngươi muốn ăn cháo mồng 8 tháng chạp sao......”
Trong lòng hoàng đế thật buồn bực vừa rồi hắn tự dừng còn sinh ra cảm giác huynh đệ thủ túc.Bọn họ xuất cung dừng lại tại Đông Giao kinh thành, vị trí đoàn Long ngũ trảo vừa vặn gần chỗ ở phủ tướng quân,chỉ cần đi mấy bước đường lập tức đến,rất nhanh bọn họ đã đến trước đại môn phủ tướng quân.
Khi người gác cổng chạy ra mở cửa,trên mặt chồng lên nụ cười cho rằng đại thiếu gia,nhị thiếu gia đi chơi đêm trở lại,cong thắt lưng nói:”Thiếu gia,băng đăng đẹp mắt chứ......”
Vừa nhìn thân hình không đúng,cẩn thận đánh giá mới thấy rõ là Tề Điềm trở về,nói: “Là tiểu thiếu gia trở lại sao.” Khẩu khí lãnh đạm cùng giọng nói nịnh hót vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Tề Điềm đã quen không phàn nàn nghiêng người đi vào,biết người phía sau nhân vật tôn quý y lập tức dẫn đường vào đại sảnh,vừa động thủ rót trà cho hoàng đế nói: “Xin Tam gia ngồi tạm,để Tề Điềm đi mời phụ thân.”
Hoàng đế nhìn thái độ lãnh đạm của tên người hầu,rồi đến Tề Điềm chủ động pha trà,trong lòng dâng lên một cổ oán hận không thể dập tắt,bây giờ lại nghe được Tề Điềm muốn tự mình đến mời phụ thân thì hừ lạnh một tiếng,nói: “Tề Điềm,những tên nô tài nhà ngươi đều là người chết sao?”
Tề Điềm ngậm miệng không nói,từ nhỏ những nô tài này chưa từng xem y là chủ tử,không quăng ánh mắt khinh bỉ nhìn y đã tốt lắm rồi,vả lại Tề Điềm cũng không có ý muốn sai bảo bọn họ.
Ở bên cạnh Phụng An nghe ra ý hoàng đế bắt được một người giúp việc,nói: “Đi gọi lão gia các ngươi tới đây!”
Tóm được tên hạ nhân Tứ Dịch rất dễ dàng,bọn họ đã sớm thấy người vào đại sảnh nhưng làm bộ như không nhìn thấy,xem khách tiểu công tử không liên quan đến họ.Nếu không phải hiện tại đã trễ,ban ngày đừng hòng bọn họ đến.Lúc này lại nghe người không biết cao thấp sai bảo hắn,khẩu khí càng hung dữ: “Lão gia đã nghỉ ngơi,giờ đã là canh mấy rồi——”
“Bàn Hổ,Triệu Thạch,đi mời Tề tướng quân ra.” Hoàng đế giọng rất nhạt.
Chỉ một chốc lát sau,Tề Quát quần áo xốc xếch hấp tấp chạy ra,sự thật là bị người kéo khỏi chăn.
Từ cửa đi vào nhìn thấy Phụng An lập tức kinh hãi,Phụng An tiến lên ghé vào lỗ tai hắn nói mấy,Tề Quát gật đầu lia lịa.Sau đó theo quy củ cung kính hành lễ: “Tề Quát tham kiến Tam gia.”
Hoàng đế không lên tiếng,Tề Quát không dám đứng lên.Hoàng đế gõ cái bàn nói: “Trà này nguội quá.”
Tứ Dịch dò xét chủ tử một lát,rồi vội vàng xoay người đi châm trà.
“Nhạt quá.”
“Không thơm.”
“Quá nóng.”
“Đổi lại.”
“Đổi lại.”
Đến cuối cùng hoàng đế lười phải nói,ánh mắt lườm một cái,Tứ Dịch toát mồ hôi lạnh xoay người đổi lại trà.Ước chừng đổi hai mươi mấy chén,hoàng đế mới cười lạnh châm biếm: “Tề Quát,nô tài phế nhân thế này nuôi làm cái gì?”
Tề Quát lau đồ hôi lạnh,hai chân mềm nhũn,quỳ xuống,nói: “Xin Tam gia thứ tội.”
Hoàng đế cũng không bảo ông đứng lên,tựa như sảnh đường này rất dễ nhìn.
Đứng ở bên cạnh,Tề Điềm không phải lo lắng những người này bị xử phạt thế nào,y chỉ lo lắng bị hoàng đế hành hạ tới hành hạ lui trời cũng tối mất,mẫu thân hẳn đã nghỉ ngơi,không nhịn được mở miệng nhắc nhở:”Bệ hạ......”
Nghe được giọng Tề Điềm hoàng đế cho y đang cầu tình thay ông ta,sắc mặt trì hoãn lại trì hoãn nói: “Đứng lên đi.”
Tề Điềm tiếp tục suy nghĩ làm sao thoát thân thì từ cửa có một nữ tử trung niên đi vào,ăn mặc bình thường,đầu tóc đơn giản quấn thành hình đinh óc,bước đi vội vã khi đến trước cửa thì thở hắt ra.Quanh thân trên dưới mặc dù không có vàng bạc châu báu nhưng tự có khí chất phong lưu hàm súc.
Người đến nhìn thấy Tề Điềm,rung giọng nói: “Điềm Nhi......”
Tề Điềm cũng nhìn thấy,vội tiến đến đón: “Mẹ!” Hoàng đế nghe được giọng của y hàm chứa mừng rỡ vui sướng,chỉ tiếc nhìn được bóng lưng không nhìn thấy tới vẻ mặt.
Theo bên cạnh Tề mẫu là một nha hoàn vóc người mập mạp,ngũ quan có chút mơ hồ,nói: “Mới vừa rồi người gác cổng nói Tiểu công tử trở lại,ta mặc dù không tin nhưng vẫn vội vàng đánh thức phu nhân,quả nhiên là thật.” Nàng nói chuyện vừa vội vừa nhanh,giọng lại lanh lảnh nghe có chút chói tai,chỉ có phần cao hứng là giấu cũng giấu không hết.
Tề mẫu nhìn Tề Điềm,đôi môi run lẩy bẩy,ánh mắt ngấn nước nói: “Sao lại gầy thành như vậy?”
Tề Điềm lắc đầu,giọng nói nhẹ nhàng: “Nào có,Điềm Nhi vốn đã gầy mà,mẫu thân đã nhiều ngày không gặp Điềm Nhi nên mới cho rằng ta gầy.”
Tề mẫu nói: “Khi đó mấy ngày không thấy con,ta hỏi phụ thân con chỉ nói con ở thọ yến được hoàng đế thưởng thức triệu vào cung làm xá nhân,đi vội nên không kịp nói lời từ biệt cùng ta,ta lo lắng ăn ngủ không tốt,con ngày đó ngỗ nghịch Thánh thượng, ta sợ hắn mượn cớ trách phạt con.”
Tề Điềm không dám chủ động nhắc tới tình cảnh của mình,chỉ đợi mẫu thân mở miệng bản thân thỉnh thoảng chen vào vài câu.Hôm nay nghe được phụ thân đã tìm sẵn cho mình một cái cớ,cũng không đi so đo mục đích phụ thân lấy cớ là gì,trước dụ dỗ mẫu thân thoải mái: “Bệ hạ đối với Điềm Nhi rất tốt,khi mới vừa vào cung Điềm Nhi gặp gió rét nhiễm bệnh,cũng may có bệ hạ đặc biệt mời thái y Tông Bạc Minh đến chẩn bệnh cho Điềm Nhi.Ngày hôm nay còn ân chuẩn cho con xuất cung ngắm băng đăng.”
Tề Điềm từ nhỏ suy nhược,Tề mẫu vừa nghe con nói chịu gió rét thì lo lắng sốt ruột: “Hiện tại có tốt hơn chưa?”
“Tốt lắm,tốt lắm.”
Tề Điềm cười để mặc mẫu thân đẩy vòng vo cẩn thận kiểm tra một lần.
“Điềm Nhi,nghe nói tính tình thánh thượng không phải rất tốt,con phải cẩn thận hầu hạ,làm việc đúng phép tắc,hắn bảo con làm gì thì làm cái đó,biết không?”
“Câm miệng! Phụ nhân ý kiến cái gì! Thiên tử há lại để cho nàng tùy ý bàn luận!”Đứng trong nội sảnh Tề Quát đột nhiên hét to,hù dọa tim Tề mẫu nhảy loạn xạ.
Thật ra Tề mẫu từ trước đến giờ không thường xuyên lên tiếng,chỉ là hơn nửa năm không gặp Tề Điềm,vừa thấy mặt trong lòng trong mắt chỉ có đứa con trai này,người bên cạnh cũng nhìn không thấy.Giờ phút này bị Tề Quát rống to,sắc mặt vui mừng mất sạch,chỉnh lại tâm tư,giọng nói xa cách,cúi người nói: “Lão gia dạy dỗ phải lắm.Điềm Nhi cùng mẫu thân trở về hâu viện thôi.” Một màn này rơi vào trong mắt hoàng đế,xem như biết bản lĩnh trở mặt như ngóe của Tề Điềm từ nơi nào có được.
Tề Điềm khởi bước muốn đi,lại khó xử nhìn về phía hoàng đế.
Tề mẫu cũng chú ý tới trong đại sãnh còn mấy người người,bất quá cho rằng chỉ là khách quý trong nhà,bây giờ nhìn Tề Điềm nháy mắt cùng bọn họ,mở miệng hỏi: “Điềm Nhi,bọn họ là......”
“Chúng ta cùng là người hầu trong cung như Tề Điềm,hôm nay được ân chuẩn cùng ra ngoài ngắm băng đăng.” Hoàng đế thuận miệng nói dối.
Trong lòng hoàng đế chắc chắc Tề mẫu không nhận ra hắn.Thứ nhất thọ yến hắn ngồi vừa cao vừa xa,cách bọn họ một khoảng cách khá xa ( Hoàng đế tự động bỏ qua mình tại sao ngồi vừa cao vừa xa lại có thể chú ý tới Tề Điềm),thứ hai thiên nhan không thể cho bọn họ nhìn trộm,thấy được hoàng đế đều cúi đầu rũ mắt,nhìn thoáng qua cũng là bất kính,thế thì bọn họ sao có thể tinh tế thấy rõ.
Như hoàng đế suy đoán,tại thọ yến Tề mẫu chỉ thấy được áo bào vàng lấp lóe căn bản không thấy rõ người.Lúc này Tề mẫu tinh tế đánh giá hoàng đế chắc có lẽ vì cùng Tề Điềm làm người hầu,khó tránh khỏi cảm thấy thân thiết,cuối cùng lại không nhịn được hỏi: “Vị công tử này,Điềm Nhi vào cung biết làm chuyện gì sao? Nó chẳng bao giờ rời qua phủ tướng quân nửa bước, bình thường cũng rất ít khi ra cửa......”
“Mẹ ——” Tề Điềm nửa làm nũng nửa bất đắc dĩ mở miệng.Nghe được hoàng đế ngây người tại chỗ,hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt.
“Tề Điềm rất tốt,hoàng đế thật thưởng thức y.” Hoàng đế nháy mắt cùng Tề Điềm,Tề Điềm cũng nhìn hoàng đế ánh mắt mang theo cảm kích,mất tự nhiên đem ánh mắt nhìn lại phía mẫu thân.
“Gia,sắc trời đã tối,chúng ta phải về thôi.” Phụng An ở một bên nhắc nhở.Trước đó đã nhắn nhủ canh giờ cùng thị vệ trưởng nội cung,vậy mà bệ hạ vẫn cao hứng không muốn đi,Phụng An cũng biết không nên làm mất hứng người nhưng thật sự không nhịn được mới mở miệng.
“Được,Tề Điềm,chúng ta nên trở về cung thôi.”
Tề mẫu rất không nỡ nhưng cũng biết cung quy nghiêm mình,huống chi biết Tề Điềm sống tốt nàng cũng yên tâm,đưa Tề Điềm đến cửa, lo lắng lại nhắn nhủ thêm mấy câu.
Vừa ra khỏi cửa,Tề Điềm cùng hoàng đế đi ở đằng trước,Phụng An đi theo phía sau.
Đi thong thả mấy bước,Phụng An mới quay sang nhìn Tề tướng quân bên cạnh nói: “Bệ hạ phân phó,đem nô tài mới vừa rồi chôn đi.”
Tề Quát sửng sốt,sau đó thấp giọng nói tuân chỉ.
Đợi bọn họ đi rồi Tề Quát quay trở về thấy Tề mẫu còn đứng ở cửa nhìn theo hướng xe ngựa.Ông tiến lên mấy bước,đưa tay kêu: “Liên Nhi,mới vừa rồi......”
Tề mẫu nhanh chóng lui về phía sau một bước,cung kính nói: “Canh giờ không còn sớm,xin lão gia sớm nghỉ ngơi.” Nói xong cũng xoay người rời đi để lại bóng lưng cô đơn hiu quạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT