Không thể phủ nhận Lí Thời đúng là một CV chuyên nghiệp. Mỗi ngày cậu đều ngồi ở cửa tiệm ghi âm. Trả nợ xong, cậu nhấn nút gửi đi phần âm vai quần chúng cuối cùng cho chuẩn bị, bỗng nhiên cậu phát hiện ra mình chẳng có chuyện gì để làm. Nhìn đám em gái trong tổ kịch ngày thường hợp tác với mình chơi game vui tới quên trời đất, Lí Thời cũng xoa tay muốn thử xem.
Mất cả ngày để tải được Kiếm Tam xuông, cậu hăng hái bừng bừng tạo hình nhân vật, chỉ tiếc đến khi dùng hết thời gian miễn phí cũng không ra khỏi Đạo Hương Thôn được, Lí Thời không chút tức giận, xóa bỏ Kiếm Tam, ôm suy nghĩ lạc quan “dù mình là game thủ mù đường cũng không đến mức không có trò nào để chơi”, cậu lên mạng quyết định dấn thân vào con đường Tam Quốc Sát.
Vài ngày đầu rất thuận lợi, Lí Thời còn khoe khoang với Trần Duy Mặc tỷ lệ chiến thắng gần 100% của cậu. Nhưng chưa tới một tuần, Lí Thời lại buồn chán.
Trần Duy Mặc tan làm đi tới cửa hàng sách, chỉ thấy Lí Thời nằm bò trên bàn ở cửa, vẻ mặt ủ rũ đáng thương.
“Làm sao thế? Hôm nay hình như em không vui.” Trần Duy Mặc ngó nhìn vào màn hình, trang Tam Quốc Sát vẫn còn mở, tỷ lệ chiến thắng của cậu giảm xuống phân nửa.
“Ừ…” Lí Thời qua loa đáp, nhích người để Trần Duy Mặc ngồi xuống bên cạnh mình, thuận tiện chọn một tư thế thoải mái tựa đầu lên vai anh.
“Chỉ là thua vài ván thôi mà, đâu có gì to tát. Hồi trước chẳng phải bài viết của em gửi cho báo trường bị trả lại rất nhiều lần sao?”
“Không phải em thua, là có người mắng em…” Lí Thời thở dài, “Chẳng phải chỉ là trò chơi thôi sao, có gì ghê gớm chứ. Rõ ràng là họ sai, trung thần lại giúp phản tặc giết em. Em còn chưa nói gì đã bị họ mắng té tát…”
Trần Duy Mặc vỗ vỗ đầu cậu, đang chuẩn bị nói gì đó vuốt lông cho cậu thì lại bị cắt đứt.
“Mắng xong thì thôi đi. Em không thèm chấp bọn họ. Lăn lộn trong giới võng phối năm, sáu năm, nghe mắng cũng nhiều rồi. Nhưng bọn họ thật quá đáng, em tới phòng nào thì họ cũng tới phòng đó, rồi tổ chức thành đội giết em! Vừa giết vừa mắng… Anh nói xem, rốt cuộc em đã chọc họ cái gì chứ…”
Trần Duy Mặc thừa dịp Lí Thời kể khổ thì liếc mặt vào khung đối thoại, âm thầm nhớ kĩ mấy cái ID mồm miệng bẩn thỉu này.
“Hừ, họ nói sẽ khiến em không chơi được, em còn không thèm chơi ý chứ!” Lí Thời đang chìm đắm nói xấu, dùng giọng điệu ấu trĩ trẻ con kết thúc nỗi oán giận, ánh mắt chợt lóe lên, bị hoa văn chữ “M” thật to trên chiếc túi mà Trần Duy Mặc mang tới hấp dẫn.
Trần Duy Mặc nghĩ, nếu có thể dùng thứ đơn giản này dụ dỗ cậu thì đó sẽ không phải Lí Thời luôn thích làm theo ý mình.
Mở túi ra, trước ánh mắt lấp lánh của Lí Thời, anh lấy cho cậu một hộp thức ăn nhanh, “20 miếng gà viên chiên, cho em tha hồ ăn nhé.”
Nhận lấy đồ ăn, cuối cùng Lí Thời cũng vứt bỏ được tâm tình buồn rầu, vừa gặm gà vừa lẩm bẩm “Chỉ có Duy Mặc tốt với em!”.
Ở cùng Lí Thời tới khi đóng cửa tiệm, Trần Duy Mặc về nhà mở máy tính, bất ngờ mở trang Tam Quốc Sát. Anh chẳng có hứng thú gì với trò chơi, chỉ là hồi trước đám anh em trong phòng ngủ nghiện game, chết đi sống lại kéo anh chơi cùng. Trần Duy Mặc không thích chơi không phải vì anh không biết chơi, chỉ là thấy mấy kẻ yếu kém bị giết xong thẹn quá hóa giận, mở miệng mắng chửi người rất nhàm chán mà thôi.
Những người hiểu rõ Trần Duy Mặc đều biết, tuy rằng ngoài mặt nhìn anh rất dịu dàng, lịch sự, nhưng trên thực tế, chỉ cần bất cẩn chọc giận anh cũng sẽ ăn ngay quả đắng, nói cách khác, anh rất thù dai!
Vì vậy, trong một buổi đêm bình thường, Trần Duy Mặc rủ mấy tên bạn cùng phòng chơi game siêu giỏi hồi trước của mình lên, vừa giết mấy đứa mồm thối dám bắt nạt Lí Thời đến hoa rơi nước chảy, giết không còn mảnh giáp, vừa theo bệnh nghề nghiệp của giáo viên, hung hăng dạy dỗ mà không một lời thô tục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT