Dường như lúc con người trưởng thành, thời gian trôi càng nhanh. Lí Thời nghĩ giờ mình cuối cùng cũng có thể hiểu được lời của ông cha ta năm xưa “Thời gian qua nhanh”. Mỗi ngày máy móc thức dậy, xuống lầu, mở hàng. Sau đó lại ngồi ở quầy thu ngân đọc sách, ghi âm, xem web, cũng có lúc chỉ chậm rãi nhìn người ta đi lại qua cửa sổ một cách vô thức, xem mặt trời dần dần khuất sau mái nhà đối diện, chìm xuống như thế nào.

Đã nhiều ngày qua, Trần Duy Mặc luôn tới hiệu sách sau khi tan làm, coi như là giúp đỡ ông chủ trông tiệm. Tầm sáu, bảy giờ, hai người tới cửa hàng đối diện ăn cơm chiều, sau đó ghi âm.

Ngày hôm ấy cuối cùng cũng ghi âm xong xuôi, hai người cùng nhau gửi âm cho  chuẩn bị, đột nhiên nghĩ ra một chuyện.

“Duy Mặc, anh biết em chơi võng phối từ lúc nào?”

“Ừm… Từ rất lâu rồi. Hình như lúc em mới vào giới.”

“Vậy là anh biết em trước, rồi mới biết đến Tích Thời? Ặc, em muốn nói là anh biết con người thật của em trước, rồi qua võng phối mới biết được em?” Tính toán ngày, cậu đến năm hai đại học mới tiếp xúc với võng phối. Lí Thời không biết vì sao mình lại hỏi Trần Duy Mặc vấn đề này, chỉ là trong lòng cậu mong Trần Duy Mặc ngẫu nhiên biết được cậu trong giới võng phối. Nếu là như thế, Trần Duy Mặc mới đích thực là thích cậu, chứ không phải thích một Tích Thời thỉnh thoảng xù lông, thỉnh thoảng điên khùng trên mạng kia.

“Em nói gì thế? Từ thời cao trung, mỗi ngày anh đều tới cửa hàng sách để ngắm em rồi, may mà không bị em đuổi đi.”

Lí Thời âm thầm thở dài một hơi, sau khi trầm tĩnh lại, có rất nhiều câu hỏi nổi lên trong lòng cậu.

“Duy Mặc, hồi đó sao anh lại làm tuyên truyền?”

“Bởi vì thấy em vào giới võng phối, anh lo lắm, liền quyết tâm đi theo em.”

“Hả? Sao anh biết em chơi võng phối?” Lí Thời nghi hoặc.

“Cái này thật ra là trùng hợp.” Trần Duy Mặc nói thật.

Lúc đó dường như là trong tiết học chung nên khoa lịch sử cùng khoa tiếng Trung học cùng nhau. Trần Duy Mặc phát hiện ra điểm ấy, luôn cố gắng tìm chỗ ngồi ngay sau Lí Thời. Có một lần, cô gái ngồi cạnh nói chuyện với bạn trai mình về kịch truyền thanh, tiện miêng nói một câu: “Thanh âm của anh không được. Em thấy thanh âm của Lí Thời tương đối hay.”

Lúc bấy giờ Lí Thời không thích giao lưu cùng người khác, nhưng nói tóm lại cũng là một sinh viên ngoan cố gắng gần gũi, bình dị, gặp phải chuyện mình hứng thú thì cũng góp phần một chút, các cuộc thi thuyết trình trong trường học cũng tham gia không ít, giọng nói hay cũng coi như được công nhận.

Trần Duy Mặc nghe vậy thì liếc sang bên Lí Thời xem thử, thấy bạn học Lí Thời đang ghi chép bài đột nhiên ngây người, trong lòng chợt nghĩ —- Đứa ngốc này đã bị lời của cô gái kia đả động tới rồi.

Sau đó, anh hay lên diễn đàn, kiểm tra xem có thật là Lí Thời đi thử âm hay không. Trần Duy Mặc luôn nghĩ mình may mắn, mới mở vài topic đã thấy một ID là “Tích Thời” hưởng ứng theo thông báo tuyển người. Có thể là anh thật sự may mắn, về khoản đặt tên, Lí Thời rất giống anh. Trong tập san của trường, các bài viết của Lí Thời đều kí tên là “Tích Thời”. Vì vậy Trần Duy Mặc ngâm mình trong diễn đàn học bảng mã(1), thành công giành được thân phận tuyên truyền để vào tổ kịch.

“Thế nhưng, nếu như lúc đó “Tích Thời” kia không phải em thì làm sao?”

“Anh sẽ tiếp tục tìm, nhất định sẽ tìm được.”

“Duy Mặc…” Bạn học Lí Thời đa sầu đa cảm bị cảm động rồi. “Sao anh lại làm tuyên truyền? Giọng nói của anh hay như vậy, sao không đăng kí làm CV?” Tuyên truyền gì chứ, bảng mã gì chứ, Lí Thời nghĩ cả đời này cậu không có duyên với mấy thứ cao siêu đó.

“Bởi vì thân phận của tuyên truyền càng dễ đảm bảo có thể ở cùng một tổ kịch với em. Lúc đó anh nghĩ vậy, nếu như đăng kí làm CV, không nhất định có thể đối kịch với em, mà làm tuyên truyền, dù em là chủ dịch hay quần chúng, tên của chúng ta vẫn có thể ở cùng một chỗ.”

Thực ra nếu quan sát tỉ mỉ những post kịch mà Trần Duy Mặc làm sẽ phát hiện ra, mặc kệ trên poster ghi thế nào, dưới post truyên truyền, ID của hai người “Tích Thời” cùng “Không biết viết văn” luôn luôn xếp lần lượt. Nếu Tích Thời là chủ dịch thì phần staff sẽ được đặt song song với phần cast, hai người họ xếp cùng một hàng. Nếu Tích Thời là vai phụ, anh sẽ đặt phần staff ở dưới phần cast, xếp Tích Thời ở cuối, còn anh ở đầu phần staff, tuy nói là bị đè ép, nhưng còn hơn là phải xa nhau. Dù sắp hàng như vậy không phù hợp với quy tắc của post kịch, nhưng nếu post đã đăng rồi, đám chuẩn bị cũng lười bắt Trần Duy Mặc sửa lại, huống hồ Trần Duy Mặc làm tuyên truyền giúp tổ kịch bớt được không ít chuyện.

“Hơn nữa… Anh chỉ muốn làm CP với mình em thôi…” Trần Duy Mặc nói những lời này không phải vì anh rất tự tin vào giọng nói của mình, chỉ là gần đây giới võng phối thật quá hỗn loạn, tùy tiện hợp tác với ai quá ba bộ kịch cũng xuất hiện ngay topic CP, đến lúc đó nhỡ đâu không giải thích được với Lí Thời thì làm sao…

*Chú thích:

(1) Bảng mã: các cái code lập trình web ấy, html, C++ gì đó.

Note:

Giải thích nếu các bạn mới nhập môn võng phối và không hiểu nhiệm vụ của tuyên truyền là gì.

Khi tổ kịch làm xong một vở kịch, tức là hậu kì kết thúc công đoạn cuối, vấn đề sau đó thuộc về tuyên truyền.

Trên giao diện bbs, tuyên truyền sẽ là người thiết kế xem poster sẽ đặt ở vị trí nào, giới thiệu staff, giới thiệu cast ra sao, link nghe kịch, link down kịch đặt ở đâu, ED, lyric sắp xếp như thế nào.

Có rất nhiều tuyên truyền nghiệp dư thiết kế post kịch rất đơn giản, nhưng những tuyên truyền giỏi làm vô cùng đẹp mắt, mọi người có thể tham khảo một số kịch nổi tiếng nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play