Tân sinh viên năm nhất cuối cùng cũng xuất hiện. Ôn Văn liền giới thiệu vai diễn của hai tân sinh viên này, một người diễn vai học sinh trung học, một diễn vai người hầu của nam chính. Sau đó, Ôn Văn bắt đầu nói vào phần nội dung kịch bản. Mọi người chăm chú yên lặng lắng nghe. Bởi vì đây là lần cuối cùng các đàn anh đàn chị có thể tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường, sang năm sẽ không được quyền tham gia nữa, vì thế người nào dám náo loạn thì chuẩn bị lên đài đi!

Cái tuyên cáo này không phải là nói quá đâu nha! Ôn Văn là hội trưởng hệ Trung Văn, mà gia đình của anh cũng là một trong những cổ đông của trường đại học này. Lực ảnh hưởng dĩ nhiên là không thể tưởng tượng nổi! Trừ phi bạn chuyển trường, bằng không nhất định là không muốn sống nữa!

Bối cảnh của Nho Nhã và hai chị em nhà họ Uyên cũng rất là lợi hại, nếu bốn người họ liên thủ lại, bạn không muốn rời khỏi trường này cũng khó lắm a!

Lúc này Đan Cư và Trang Cao Ưng cảm thấy phi thường may mắn bởi vì trách nhiệm của bọn họ rất nhỏ, càng lúc càng cảm thấy phải cảm tạ biên kịch mới được. Bất quá Ôn Văn cũng không phải là loại người không biết điều binh khiển tướng. Công việc anh giao cho mỗi người làm đều nằm trong khả năng của bọn họ có thể đảm nhiệm. Độ khó khăn không hề lớn, dù sao Ôn Văn cũng không muốn lần tổ chức kỷ niệm thành lập trường cuối cùng của mình không thành công, vì thế, như vậy là tốt rồi!

Lần đầu tiên gia nhập hội, Đan Cư và Trang Cao Ưng đã được đám bốn người đàn anh đàn chị Ôn Văn mời đi ăn bữa tối, thuận tiện có thể để cho Đan Cư và Nho Nhã bồi dưỡng đôi chút sự ăn ý.

Hai người không còn việc gì để làm cho nên cũng không cự tuyệt.

Ôn Văn liền dùng xe mình chở bọn họ đi tới một nhà hàng khá cao cấp.

May mắn buổi sáng trước khi trở về ký túc xá, Du Lan đã nhắc bọn họ có thể phải đi họp đột xuất, họp xong hội trưởng sẽ mời cơm, cho nên nhất định không thể để cho mất mặt được, vì thế cả hai cũng chú trọng đến cách ăn mặc hơn. Hiện tại, trong lòng cả hai cực kỳ cảm tạ Du Lan a!

Sáu người được sắp xếp vào một bàn VIP, Ôn Văn thuần thục gọi người chọn món.

「 Cám ơn Đại Văn học trưởng mời chúng em ăn cơm.」 Đan Cư và Trang Cao Ưng đồng thời nói,

「 Không có chi, các em ăn vui vẻ một chút là được rồi!」Ôn Văn hòa ái nói.

「 Dạ.」 Đan Cư và Trang Cao Ưng không nói gì nữa, im lặng chờ đồ ăn mang lên.

Sáu người sau khi ăn xong bữa tối, Ôn Văn lại chở Đan Cư và Trang Cao Ưng trở về ký túc xá của trường.

「 Cám ơn học trưởng đã chưa bọn em về. Học trưởng về nhà cẩn thận nhé.」 Đan Cư nói với Ôn Văn đang lái xe.

「Được rồi, các em về phòng nghỉ ngơi sớm đi!」Ôn Văn nói.

Hai người nhìn Ôn Văn lái xe rời đi rồi mới lên lầu trở về phòng của mình. Cũng may phòng hai người ở rất gần nhau,

「 A Cư, cậu ngủ sớm một chút đi! Ngày mai sẽ có buổi diễn tập đầu tiên, phải ăn no ngủ no mới có tinh thần ứng phó.」Trang Cao Ưng đứng ở trước cửa phòng nói với Đan Cư.

「Ừ, mình sẽ ngủ sớm một chút, cậu cũng ngủ sớm đi, ngày mai cậu cũng phải đi giúp mình luyện tập mà.」 Đan Cư cũng nói.

「Ừ, cả hai chúng ta cùng ngủ sớm.」Trang Cao Ưng nói xong liền trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Hai buổi sáng cuối tuần đều dành cho việc tập diễn xuất. Lần đầu diễn thử rất thuận lợi, rất nhanh đã kết thúc.

Nho Nhã vui vẻ mời Đan Cư và Trang Cao Ưng cùng đi ăn trưa. Hai người thực không hề nghĩ tới cái dáng vẻ cực nhã nhặn của Nho Nhã, lúc diễn lại sống động cực kỳ, cứ như là một người khác, vừa mới cười đùa vui vẻ giây sau lại biến thành bộ dáng im lặng âm trầm.

Buổi diễn tập đầu tiên, Trang Cao Ưng phải diễn trước để cho bọn họ nhìn xem như thế nào. Bởi vì nhà cái là đều thuộc người có nòi giống diễn xuất từ trong máu, chính vì vậy Du Lan mới đồng ý để Trang Cao Ưng trở thành trợ lý diễn xuất của Đan Cư, bất quá cũng phải được thông qua sự cho phép của Ôn Văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play