Trong truyền thuyết vị thần ái tình Cupid là một đứa bé nhỏ nhen mà bốc đồng, cho nên thần khiến cho trong mắt những kẻ đang yêu ngoài tình nhân ra không còn chỗ trống nào dù chỉ bằng một nửa hạt cát.
Một bên là một thùng dấm chua, một bên là một vại dấm chua, hơn nữa đều có dung lượng siêu lớn, không phân hơn kém. Bây giờ vại dấm vỡ tan tành, thùng dấm thì nổ tung, hai người toàn thân chết chìm trong không khí tràn ngập mùi chua, sóng dấm cuộn trào mãnh liệt.
Trịnh Ngạn mặt đen xì, túm lấy cánh tay Dương Khánh Kiều, không thèm nghe giải thích, cứ trực tiếp kéo đi!
“Ngạn!”, ngôi sao thần tượng ai oán kêu lên.
“Cút, sau này cấm xuất hiện ở trước mặt tôi.” Trịnh Ngạn cũng không quay đầu lại nói.
Hừ, kêu cũng thật thân thiết đó. Dương Khánh Kiều lập tức dấm chua phiên thiên, căm giận giật tay khỏi tay anh, xoay người muốn quay lại hội trường.
Trịnh Ngạn lại bắt lấy cậu. ”Trở về!”
“Buông!”, Dương Khánh Kiều muốn bỏ tay anh ra, lại bị nắm chặt, nắm đến phát đau.
Trịnh Ngạn biểu tình càng khó coi, so với tảng đá trong hố phân càng cứng càng thối hơn, kéo theo cậu đang phản kháng đi đến bãi đỗ xe, không để ý tới dọc theo đường đi không hề thiếu nhân viên công ty kinh ngạc nghi hoặc nhìn bọn họ.
“Mau buông tôi ra, người khác đều đang nhìn!”
“Muốn nhìn cứ nhìn.” mở cửa xe cường ngang ngược đem người nhét vào, rồi mới oanh một tiếng vọt ra ngoài.
Dương Khánh Kiều tức giận hướng mặt về cửa sổ, không thèm nhìn Trịnh Ngạn, bên trong xe không khí ngột ngạt.
Trịnh Ngạn mạnh bạo nhấn ga, tốc độ xe không ngừng nhanh lên.
Dương Khánh Kiều cảm thấy không thích hợp, tốc độ xe quá nhanh đến mức dị thường làm cho cậu có chút sợ hãi, nhịn không được quay đầu nói: ”Anh làm gì chạy nhanh vậy?”
Trịnh Ngạn mặt lạnh băng không lên tiếng trả lời, không giảm tốc, ngược lại càng dùng sức đạp chân ga.
“Anh điên à?! Tôi không muốn cùng anh tự sát!” kinh hoảng kêu to.
“Em có biết không, anh từng nghĩ tới, nếu ngày nào đó anh chết trước em, vậy anh sẽ giết em trước, để em theo anh cùng chết.” Trịnh Ngạn trầm giọng nói. ”Anh là một người ích kỷ cực độ, là một người có dục niệm chiếm hữu rất lớn, chỉ cần là của anh, người khác động một chút cũng không được, hơn nữa đến chết cũng sẽ không buông tay.”
Ngay cả chết cũng không muốn tách ra sao? Này không thể nghi ngờ chính là lời nói kích tình nhất giữa các đôi tình nhân.
“Anh……”, Dương Khánh Kiều nhất thời nghẹn lời.
“Anh không chỉ một lần thật sự lo lắng, đem em nhốt tại nơi chỉ có mình anh biết đến, không cho người khác tiếp xúc em, nhìn thấy em, để em chỉ có thể dựa vào anh mà sống, không có anh em sẽ chết.”
“Anh sẽ không làm như thế…… Đúng không?”
“Đúng vậy, anh sẽ không làm như thế, bởi vì nếu anh thật sự làm như thế, em sẽ hận anh.”
Dương Khánh Kiều im lặng, chưa bao giờ nghĩ Trịnh Ngạn sẽ có ý nghĩ như vậy, vẫn cho là bản thân mình có vẻ thương anh nhiều hơn, nay mới giật mình phát giác, nguyên lai anh so với suy nghĩ của mình càng yêu mình hơn, thậm chí so với chính cậu càng thương cậu hơn, dùng phương thức của anh để yêu cậu.
Hai người trầm mặc, ai cũng không nói nữa, đều đeo đuổi tâm sự riêng.
Giữa người với người, thường thường phải trải qua khắc khẩu, mới có thể càng thấu hiểu đối phương, những người yêu nhau không nhất định chỉ có ở chung, bọn họ còn có nhiều chuyện tình phải học tập cùng bao dung.
Đó gọi là sự hòa hợp.
Sau khi về đến nhà, Trịnh Ngạn dựa theo phương pháp đối phó khi có chuyện khắc khẩu thông thường, trực tiếp đem Dương Khánh Kiều đẩy ngã lên giường, thô lỗ cởi bỏ quần áo của cậu, tính ở trên giường dùng vũ lực cùng thể lực chế phục cậu, để cho cậu dùng thân thể hiểu được ai mới là lão đại.
Cơn tức giận trong Dương Khánh Kiều không khỏi lại tăng lên, điều này làm cho cậu liên tưởng đến cái đêm cậu đề nghị chia tay, nhưng tình huống này lại cùng lần trước bất đồng, ít nhất hiện tại cậu cùng Trịnh Ngạn là tình nhân chính thức, là người cùng sống chung, một khi biết mình được yêu, liền không có chỗ nào sợ hãi.
“Không cần! Lần nào có chuyện cũng đều làm vậy, anh cho là mặc kệ là chuyện gì đều có thể dùng tình dục để giải quyết sao? Anh rốt cuộc xem tôi là cái gì hả?!”, liều chết không theo, ra sức phản kháng.
“Anh xem em là gì, em còn không rõ sao?” Trịnh Ngạn rống lại, một người trầm ổn như anh hiếm khi đem cảm xúc táo bạo biểu hiện ra ngoài, tiểu cừu này luôn có biện pháp khiến anh không khống chế được.
“Anh căn bản xem tôi là công cụ tình ái!”
“Em đã cho mình là công cụ tình ái, anh đây liền đem em trở thành công cụ tình ái!”
Dương Khánh Kiều cả người phát run, tức giận đến chết khiếp.
Trịnh Ngạn sắc mặt xanh mét, tức giận đến đòi mạng.
Lời nói không hòa hợp, hai người lại bắt đầu chiến đấu trên giường.
“Cút ngay! Anh là cái đồ con heo tinh trùng ngập não!”
“Xem ra anh thật đã chiều hư em!”
Lăn đến xoay đi, cuối cùng người bị áp đương nhiên là một Dương Khánh Kiều có vẻ gầy yếu.
Cậy quả thực tức giận đến phát điên, khẩu không trạch ngôn bật thốt lên: ”Nếu anh hôm nay dám hung hãn thượng tôi, tôi…… Tôi sẽ chia tay với anh! Tôi nói thật, tôi tuyệt đối sẽ không cùng người không tôn trọng tôi cùng một chỗ!”
Trịnh Ngạn dừng một chút, thái độ cường ngạnh có một tia dao động.
Dương Khánh Kiều bắt lấy dao động trong nháy mắt này, liền đại phản công, tức khắc long trời lỡ đất, đổi ngược cậu đem Trịnh Ngạn đặt ở phía dưới.
Thụ quân cũng là người, cùng công quân giống nhau là do cha mẹ sinh dưỡng, được hưởng quyền lợi công dân hợp pháp, còn ở trong phạm vi bảo hộ của uỷ ban nhân quyền liên hiệp quốc, không thể có chuyện bị đàn áp ép bức đơn phương, tùy ý công quân làm thịt vô lý.
Tôi muốn đấu tranh cho tự do dân chủ, tôi muốn phản kháng chính sách độc tài tàn bạo, tôi muốn tự lập tự cường!
Tiểu cừu nổi giận!
Tiểu cừu nổi điên!
Tiểu cừu muốn xoay người phản kháng!
Tiểu cừu khí thế hùng dũng kêu to:”Bổn đại gia muốn làm nữ. vương. thụ!!”
……………
……………
Trịnh Ngạn ngẩn người, đầu tiên là mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú cậu trong chốc lát, rồi mới quay đầu đi, bả vai hơi run run.
“…… Muốn cười liền cười đi, coi chừng nghẹn đến nội thương……”, khí diễm xuống dốc không phanh, Tiểu Kiều nội tâm tuôn lệ.
Ô ~ cậu rõ ràng là muốn nói “Bổn đại gia muốn phản công!” a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT