Ở cùng một chỗ có hai cách gọi, một gọi là ở chung, một gọi là sống chung.

Tiểu cừu cùng với đại dã lang chính là sống chung.

Khụ, cô hỏi hai loại trên có gì khác nhau ấy à? Giải thích đơn giản là, ở chung khái quát có hai loại chung sống thuần khiết cùng không thuần khiết, chỉ hơn kém nhau một từ thì ý nghĩa đã khác xa nhau, có thể biểu đạt rằng đại tổng tài chủ quản kim ốc tàng kiều, thông đồng thành gian.

Dương Khánh Kiều cùng người lãnh đạo không thuần khiết ở chung như vậy, văn nhã một chút thì gọi là “người ở chung“ hoặc là “bạn trai“, thô tục một chút thì bảo là “gian phu “ hoặc “nhân tình“, là loại quan hệ không thể công khai trước ánh sáng.

Đường đường tổng tài một công ty lớn lại là đống tính luyến ái, hơn nữa còn có người sống chung, loại sự tình này tuyên truyền ra bên ngoài, báo chí tuần san còn không thể đẩy mạnh tiêu thụ sao?

Đáng tiếc lượng tiêu thụ này Dương Khánh Kiều không nghĩ để cho người khác không công kiếm chác, cậu còn muốn ban ngày không cần phải che mặt che mày đi ở trên đường, hơn nữa cũng không định để cho người nhà biết được, loại sự tình này phải chuẩn bị đầy đủ tâm lý, cậu cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị tốt, kiên quyết không chịu tiết lộ bí mật gian tình của bọn họ.

Trịnh Ngạn thì không quan tâm, người khác có hiểu hay không hiểu thì anh cũng không để ý, khuynh hướng tình dục của anh trước kia khi ở nước ngoài đã không cố ý che dấu, về nước cũng không tính nói dối hay giấu diếm gì, hết thảy đều thuận theo tự nhiên.

Còn chuyện lăn lộn trên giường thì vui vẻ rồi, cũng may là lời nguyền của Dương Khánh Kiều lúc trước đối Trịnh Ngạn không linh nghiệm, nếu không hai người không thể tính là “hạnh phúc” mỹ mãn.

Bọn họ cũng không phải mỗi ngày đều “làm” “làm” “làm”, “làm” đến chết mà bắt đầu tiến vào cuộc sống phu thê bạn lữ bình thường, chia đều ra ba ngày “làm” nhẹ nhàng một lần, năm ngày một lần “hành động” lớn. Không còn kích thích yêu đương vụng trộm trong văn phòng mà thành gia cư an ổn ôn nhu, tổng thể mà nói chất lượng xem như cũng đủ, cuộc sống tình dục một khi hài hòa mỹ mãn thì gia hòa vạn sự hưng, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình.

Sau khi hai người ở chung không lâu, gần cuối năm, các bộ phận đều phải chuẩn bị báo cáo phân tích hoạt động kinh doanh, bộ phận văn thư phụ trách tổng hợp tài liệu trở nên bận rộn hẳn lên.

“Tiểu Kiều, rất cảm ơn cậu, đại nhân sư tử Hà Đông nhà tôi đang rống lên đây.”

“Trưởng phòng, không có gì đâu, anh mau trở về đi thôi.”

“Phó phòng, chúng tôi phải đi trước đây!”

“Vất vả cho các cô, tái kiến.”

“Anh cũng đừng về nhà quá muộn, cẩn thận vắng vẻ Chu Du ca ca.”

“Chu Du ca ca vẫn còn ở trên lầu.”, Dương Khánh Kiều thầm thì lẩm bẩm, sớm đã quen các nàng trêu chọc. Đồng nghiệp lục tục nói tạm biệt rời đi, cuối cùng văn phòng chỉ còn lại có một mình cậu, cậu đã liên tục tăng ca một tuần rồi.

Trên bàn điện thoại đô đô hai tiếng, Dương Khánh Kiều chăm chú nhìn màn hình máy tính, bàn tay đưa qua nhấc lên: ”Tôi là Dương Khánh Kiều, xin chào.”

“Hôm nay còn phải tăng ca sao?”, là giọng nam trầm thấp quen thuộc mê người.

“Công việc còn chưa làm xong, không còn cách nào.”

“Những người khác còn ở đó không?”

“Không có, đều tan sở, còn lại một mình em.”

“Anh đi xuống tìm em.”

“Không cần…… Uy uy……”, Dương Khánh Kiều gác điện thoại, tiếp tục cùng mớ báo cáo chiến đấu hăng hái.

Vì tiết kiệm năng lượng, đèn trên trần nhà đã tắt, chỉ chừa đèn bàn cùng máy tính của Dương Khánh Kiều, trong văn phòng có vẻ có chút âm u.

Rất nhanh sau đó, Trịnh Ngạn đem hộp cơm đi đến. ”Ăn một chút rồi làm tiếp.”

Dương Khánh Kiều vẫn dán mắt vào màn hình. ”Cứ để ở đó, em đợi một chút sẽ ăn, anh ăn chưa?”

“Chưa.”

“Sao chưa ăn?”

“Muốn cùng em ăn.”

Dương Khánh Kiều dừng một chút, lúc này mới đem mặt chuyển hướng Trịnh Ngạn ngồi ở ghế bên cạnh. ”Ân, vậy cùng nhau ăn đi.”

Đem văn kiện xếp thành chồng trên bàn đặt qua một bên, trải báo ra, Dương Khánh Kiều tiếp nhận hộp cơm mở ra, hai người an vị ở trước bàn công việc nhỏ hẹp cùng nhau ăn bữa cơm chiều đơn giản, không phải đại tiệc chúc quang xa hoa lãng mạn gì, nhưng lại thấy thật ngon miệng.

Ăn xong, Dương Khánh Kiều lại đem lực chú ý trở về công việc.

Cảm thấy mình bị xem nhẹ nghiêm trọng, Trịnh Ngạn mi tâm nhíu lại, cuối cùng nhịn không được nói: ”Em rõ ràng không cần đi làm, cứ ở nhà thì tốt rồi.”

“Anh muốn nuôi em a?”, Dương Khánh Kiều không chút để ý thuận miệng nói giỡn.

“Đương nhiên.”

“Không cần.”, thẳng thừng. ”Em có tay có chân không cần người khác nuôi.”

Trịnh Ngạn sắc mặt trầm xuống, không nói nữa.

Dương Khánh Kiều sâu sắc cảm giác được đại lão gia đang khó chịu, lại nhìn phía anh, giống hống tiểu hài tử mà sờ sờ mặt anh, trấn an nói: ”Ngoan, em biết gần đây xem nhẹ anh, chờ làm xong sẽ hảo hảo bồi thường cho anh, được không?”

Trịnh Ngạn mâu quang lóe lóe, nghiêng người kề sát cậu, ghé vào lỗ tai cậu dùng tiếng nói trầm thấp khêu gợi nói: ”Không tốt, anh bây giờ đã muốn được bồi thường.”

Hơi thở ấm áp phà nhẹ vào tai, khiến cho Dương Khánh Kiều ngứa ngáy, nghiêng đầu né tránh, ”Đừng nháo.”

“Nếu anh cứ nháo thì sao? Em làm gì nào?”, hơi thở cố ý thổi lên cái gáy mẫn cảm, môi cơ hồ muốn áp lên tiểu điệp bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.

Cảm giác ngứa ngáy theo da len vào trong cơ thể, Dương Khánh Kiều cảm thấy cả người đều ngứa ngáy, bụng dưới tô tê ma dại.”Đừng nháo mà, em còn phải làm việc.”

Trịnh Ngạn vươn đầu lưỡi, liếm lên tiểu điệp của cậu. ”Em có biết không, anh thích nhất nơi này của em.”

“Ngô……”, Dương Khánh Kiều không nén được run rẩy, chu chu môi tranh luận: ”Nguyên lai anh không thích những chỗ khác.”

“Anh cũng thích nơi này.” Bàn tay xấu xa lần lên ngực cậu, cách qua lớp áo nhéo nhéo một viên nhủ thủ đã nổi lên.

“Ngô chủ nhiệm nói đúng, anh đôi khi thật sự rất đồi bại!”, Dương Khánh Kiều ngực bị trêu đùa chụp lấy bàn tay sắc lang, tuy là mắng chửi, nhưng ngữ khí cùng ánh mắt không chất chứa một chút tức giận.

“Anh cho tới bây giờ chưa từng nói mình đứng đắn nha.” Trịnh Ngạn không nghĩ phải ngoan ngoãn nghe lời, bàn tay kia thì chụp về phía trọng điểm bộ vị nam tính của Tiểu Kiều. ”Anh càng thích nơi này.”

Hai người tán tỉnh rồi lại trêu đùa, ngọt ngào đến mức có thể giết chết một ổ kiến.

Cứ  bị quấy nhiễu, Dương Khánh Kiều thật sự nổi giận.”Tổng tài, thỉnh ngài buông tay!”

“Không buông.”

“Anh…… Ân……”

“Anh cũng thích tiếng rên rỉ của em.”, bàn tay Trịnh Ngạn cách qua lớp vải xoa nắn chỗ mẫn cảm của Dương Khánh Kiều, duyện cắn vành tai cậu. ”Anh muốn em.”

“Nơi này không được, về nhà rồi làm.”

“Ngay ở đây, ngay bây giờ.”, Trịnh Ngạn không cho cậu cự tuyệt lần nữa, ôm cậu lên đặt ngồi trên đùi mình, vừa hôn cậu, vừa rút thắt lưng, kéo quần lót của cậu xuống.

“Anh muốn bá vương ngạnh thượng cung(*) hả!”, Dương Khánh Kiều trừng anh, hai tròng mắt bịt kín một tầng hơi nước mỏng manh, đã bị khơi mào tình dục.

“Bá vương ta liền muốn thượng cái chuôi cung cứng cáp của ngươi đây.”

“Phốc ~”, người nào đó nhịn không được phốc xích bật cười.

Nghĩ lại từ lúc bắt đầu tăng ca đến giờ, sau khi về nhà tắm rửa xong ngã đầu liền ngủ, tính ra, bọn họ gần một tuần không thân thiết qua, một Trịnh Ngạn tính dục tràn đầy có thể nhẫn nại đến bây giờ mới bùng nổ, cũng coi như hiếm thấy.

Dương Khánh Kiều tâm cùng thân thể đều nhuyễn, không hề chống cự, đưa tay tắt đi đèn bàn cùng màn hình máy tính, toàn bộ văn phòng rơi vào âm u, nguồn sáng duy nhất đến từ ngọn đèn thang máy ở hành lang, nếu có người đi qua, trừ phi đem mặt dán tại trên lớp kính dùng sức hướng phía trong nhìn, nếu không bên trong chính là một mảnh ô thất tối đen, cái gì cũng đều thấy không rõ lắm.

Dù có như vậy, cậu vẫn cảm thấy thực ngượng ngùng, quanh co nhắc nhở: ”Không được lâu quá đấy.”



Dê nhỏ càng lúc càng hư nha!!!

(*) Bá vương ngạnh thượng cung: ý là rape í mà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play