Người bên kia máy tính quả nhiên cũng nhận ra điều gì đó, Cam ngọt vội vàng nói: “Nếu Du Du say rồi, chúng ta dừng chơi ở đây nha.”
Kính Tử chơi còn chưa đã, oán giận: “Tôi còn muốn chơi nữa, hay là…”
Cố Lẫm trực tiếp rời phòng YY, tắt đi thanh âm trong máy tính.
Tác dụng chậm của rượu rất mạnh, Tịch Du lại uống nhanh, vì vậy rất khó chịu, la hét om sòm “Đau đầu, đau đầu.” Cậu còn không biết làm thể nào để ngưng cơn đau, cứ nặng nề đập vào đầu mình.
Cố Lẫm cầm lấy tay Tịch Du, không để cậu tự hành hạ bản thân như vậy, vốn định tới nhà bếp nấu trà giã rượu cho cậu, nhưng Tịch Du ôm chặt lấy thắt lưng anh, đầu cọ cọ trong lòng anh, cái cảm giác mặt ma sát với quần áo cực kì thoải mái, dường như có thể làm giảm cảm giác đau đầu.
Hô hấp Tịch Du nóng hổi phả vào Cố Lẫm, thân thể anh trực tiếp cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.
Người trong lòng không an phận cứ cọ qua cọ lại, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng rên khẽ thoải mái, Cố Lẫm biết lúc này mình chẳng phải chính nhân quân tử.
Tịch Du rầu rĩ nói: “Anh Cố Lẫm? Sao anh không hát nữa?” Không nghe thấy tiếng ca của Cố Lẫm, Tịch Du ngơ ngác ngẩng đầu.
Có đôi khi, một ánh mắt giao nhau cũng đủ dấy lên dục vọng sâu thẩm nhất trong lòng hai người. Men say chuếnh choáng, thật giống như thứ thuốc đê mê say đắm, kích thích Tịch Du, làm Cố Lẫm cũng ngây ngất.
Bộ dạng không chút phòng bị của cậu rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác muốn làm gì thì làm. Bàn tay Cố Lẫm lưu luyến vuốt ve trên mặt Tịch Du, ấm áp mà mềm mại. Cậu nhận thấy được xúc cảm mát rượi nhè nhẹ, nắm lấy tay anh sờ thêm chút, xoa thêm chút, trong miệng hưng phấn hô: “Thoải mái, thoải mái.”
Phựt, sợi dây tên là lý trí bị chặt đứt. Hết thảy cái gì mà chờ tới khi Du Du chuẩn bị tốt tinh thần đều bị ném phăng ra sau đầu. Động tác của Cố Lẫm nhanh chóng ôm người ta ngã lên giường, Tịch Du đụng tới chăn chỉ muốn chui vào ngủ, nhưng Cố Lẫm thẳng tay ném chăn xuống đất, trên giường trống trơn. Anh nửa quỳ, giam giữ Tịch Du bằng đôi tay của mình.
Ánh mắt mông lung của cậu chỉ nhìn thấy một mảng sương mờ hồng nhạt, dường như giống màu sắc của rượu vang. Cậu vươn tay lên muốn bắt lấy, cắn một phát.
Cố Lẫm nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi của cậu, mang theo ý nghiêm phạt, khiến Tịch Du phải nuốt tiếng kêu đau. Đầu lưỡi tinh xảo công thành chiếm đất tới xâm lược lãnh thổ vốn đã quen thuộc từ lâu, liếm qua hàm rằng, mang tới cảm giác tê dại khôn cùng.
Tịch Du chỉ thấy rất thoải mái, khé hé miệng đón ý hùa theo. Hai tay cũng không biết từ lúc nào đã ôm lấy cổ Cố Lẫm, tiếng rên rỉ tuyệt diệu tràn ra.
Tiếng nước dâm mỹ không kiêng nể gì vang vọng cả căn phòng. Tịch Du nức nở có chút không chịu nổi sự thô bạo của anh, thân thể muốn lùi bước lại bị người đàn ông này kiềm giữ, không chỗ trốn thoát.
Cả người cậu đã không còn thuộc sự điều khiển của bản thân nữa, tùy ý anh muốn làm gì thì làm. Lúc này Tịch Du cực kì chủ động, Cố Lẫm biết tác dụng của cồn rất lớn. Rượu thật giống như chứa thành phần kích thích ham muốn, trong thân thể ngày càng tràn đầy lửa dục thiêu đốt.
Cố Lẫm điều chỉnh nhiệt độ phòng lên cao một chút, sau đó chậm rãi cởi quần áo vô cùng vướng víu ngứa mắt ra. Dường như biết được anh muốn cởi đồ của mình, Tịch Du thậm chí còn ngoan ngoãn giơ tay nhấc chân cho anh tiện làm.
Lạch cạch, một lọ gì đó rơi ra từ túi áo của cậu. Cố Lẫm cầm lên xem, hai con mắt nhìn Tịch Du dường như trở nên sâu thẳm hơn, lộ ra sự dịu dàng, bàn tay vươn lên vén sợi tóc mai dính bết trên trán vì mồ hôi của cậu. Đặt cái lọ màu đen sang một bên, anh tiếp tục động tác, cởi luôn cả quần của Tịch Du ra, chỉ còn lại chiếc quần lót nhỏ in hình hoạt hình do Cố Lẫm mua, kiên định làm phòng tuyến bảo vệ cuối cùng.
Đáng tiếc, Cố Lẫm lại chẳng chút do dự cởi luôn lá chắn cuối cùng ấy của Tịch Du. Vật nhỏ giữa hai chân mềm yếu vô lực cúi đầu. Cố Lẫm dùng ngón tay chơi đùa với nó, Tịch Du đã nhịn không được mà giãy dụa.
Từ khi hai người chính thức yêu nhau thì đây là lần đầu tiên Cố Lẫm ngắm nhìn cơ thể Tịch Du. Cả người cậu phủ làn da màu phấn hồng, xinh đẹp mà mê hoặc trí mạng. Mạch máu như muốn căng ra, Cố Lẫm biết mình không nhịn được.
Đây là lần đầu tiên của Tịch Du, nhất định phải làm đủ tiền hí, không thể để cậu lưu lại ấn tượng tồi tệ, phải đảm bảo hai người đều thấy thoải mái.
Hai viên béo mập trước ngực bị anh dùng đầu ngón tay trêu chọc, có chút thỏa mãn.
Tịch Du cực kì dễ chịu mà “ưm” một tiếng.
“Anh Cố Lẫm… rất thoải mái.”
“Ừ? Ở đây sao?” Cố Lẫm dụ dỗ nói, ngón tay lướt quanh thân nó một vòng hai vòng.
Tịch Du khẩn trương túm lấy gra giường, thân thể lúc nào cũng như bị một dòng điện chạy qua, phập phồng theo động tác của anh, giãy dụa nửa tỉnh nửa say.
Tịch Du trợn tròn mắt, ngây ngẩn nhìn Cố Lẫm, dường như đã tỉnh táo hơn.
“Ừm…”
Anh vô cùng hài lòng khi thấy Tịch Du được mình hầu hạ mà rên rỉ, đó cũng chính là một phương thức giúp mình cảm thấy vui vẻ. Bàn tay Tịch Du bất giác xiết chặt, che đi miệng mình, nhưng vẫn không thể ngăn được thanh âm sung sướng tràn ra.
Phản ứng của thân thể là thành thực nhất, từng nơi bị đầu lưỡi liếm qua đều cảm thấy tê dại. Tịch Du đưa ngón tay xen vào tóc của Cố Lẫm.
Động tác của anh bỗng dừng lại, Tịch Du không chịu nổi, nhẹ thở gấp: “Anh Cố Lẫm, anh… hôn em nữa đi.” Thấy cậu chủ động nhiệt tình như vậy, mê hoặc như vậy, tất nhiên Cố Lẫm không chịu được. Rải nụ hôn dọc theo bờ ngực xuống dưới, từng nơi đi qua đều để lại dấu hôn nhợt nhạt, hạ xuống mầm mống của ái tình.
Thân thể Tịch Du toát ra hương thơm của rượu vang tinh khiết nhàn nhạt, còn có mùi thơm cơ thể của riêng cậu.
Làn môi mềm tiếp tục tiến tới, đến rốn, Cố Lẫm cố ý liếm xuống chỗ lõm, phát sinh ra tiếng động, còn có nước bọt bắn ra.
Tịch Du cười rộ lên, thấy ngứa, muốn Cố Lẫm đừng động vào eo cậu. Đến tận khi tiếng cười của cậu chuyển một trăm tám mươi độ thành tiếng hờn giận yêu kiều. Bụng là nơi vô cùng mẫn cảm. Anh càng thích động chạm vào nơi đó của cậu, phía dưới sưng lên càng rõ ràng, nhưng vẫn có chút không vừa ý. Tịch Du lấy tay sờ vật nhỏ của mình, mãi mà không thỏa mãn được.
Trong mắt người yêu, nơi nào của cậu cũng là đẹp nhất. Cố Lẫm ngậm lấy vật nhỏ của Tịch Du, không để ý tới chút phản kháng vì hoảng hốt của cậu, liên tục phun ra nuốt vào.
Cơn sóng khoái cảm mãnh liệt kích động dạt dào trong cơ thể. Vẫn chưa vừa ý, Tịch Du mở to đôi mắt mờ sương mong mỏi chờ Cố Lẫm.
Cố Lẫm nhận ra được trạng thái nửa tỉnh nửa mơ của cậu. Yên lặng đồng ý cũng được, không có sức giãy dụa cũng được, khi chất lỏng tình ái đã nhiễm vào máu, căng tràn trong toàn thân, sức mạnh của lí trí không thể nào chống lại nổi.
Động tác của anh ngày càng nhanh hơn, hô hấp của Tịch Du cũng ngày càng gấp gáp, không chịu nổi mà rên rỉ phóng túng. Lần đầu tiên được người ta hầu hạ bằng miệng, so với dùng tay còn kích thích hơn. Bé ngoan Tịch Du còn là lần đầu tiên cùng người mình thích làm loại chuyện này.
Trong lòng tràn đầy vui sướng cùng khẩn trương, cảm thụ được sự dịu dàng của người đàn ông trước mặt, Tịch Du trầm tĩnh lại, thân thể không còn cứng ngắc nữa.
Cố Lẫm nhận thấy được, đầu lưỡi linh hoạt tựa như khiêu khí mà trêu chọc đỉnh phân thân. Ngắm nhìn nét mặt hưởng thụ của Tịch Du, ánh mắt anh càng thêm thâm thúy mê ly.
Tịch Du cũng nhìn Cố Lẫm, ánh sáng đèn mờ mờ tôn lên đường nét khuôn mặt anh, bóng hình trước mắt càng trở nên rõ ràng, Cố Lẫm đang nhìn cậu nở nụ cười.
Trái tim vẫn không ngừng tăng tốc, tiếng hít thở ồ ồ mất trật tự của hai người hòa cùng một chỗ, rèm cửa sổ ngăn cản bóng đêm nhìn lén cảnh xuân tươi đẹp trong phòng.
“Anh… Cố Lẫm, em, muốn, muốn ra.” Tịch Du nhẫn nhịn, lấy tay che miệng. Thế nhưng căn bản chẳng có tác dụng gì.
“Ừ, lập tức cho em thoải mái.” Cố Lẫm dẫn dắt từng chút một. Tiếng nói trầm thấp như huyễn hoặc lòng người, rất nhanh, giữa hai chân cậu đã thấy lành lạnh, có chất lòng gì đó chậm rãi vọt ra.
Thừa dịp Tịch Du cao trào, hai cánh môi hoa bị đầu lưỡi của Cố Lẫm nghiền áp, lưỡi của Tịch Du cũng chậm rãi nóng lên.
“Ưm…” Tiếng rên rỉ tràn ra ngoài miệng, nghe lời anh nói, Tịch Du không cố chịu đựng. Cố Lẫm lưu luyến không rời tách môi ra, xúc cảm ấm áp xâm chiếm da thịt trắng mịn, Tịch Du cảm giác được bàn tay Cố Lẫm không kiêng nể gì dao động trên người cậu, càng ngày càng đi xuống.
Đôi tay kia rất to lớn, rất mềm mại, rất dịu dàng. Đôi tay kia, là của Cố Lẫm.
Cố Lẫm lấy lọ bôi trơn được đặt ở một bên, hỏi Tịch Du, “Du Du, có thể không?”
Đã làm tới đây rồi, tiếp tục cũng là điều thuận theo tự nhiên. Người này lần nào cũng muốn hỏi ý kiến của mình, nếu như Tịch Du nói từ bỏ, khẳng định anh cũng sẽ đồng ý.
Tịch Du gật đầu vô cùng khẽ, ngượng ngùng nói: “Nhẹ chút, em sợ đau.”
Trong tưởng tượng của cậu, chắc chắn sẽ rất đau, Tịch Du nghĩ mình chỉ có thể bất chấp.
Cố Lẫm phun chất lỏng ra tay, mò xuống tìm kiếm.
“A!” Trong nháy mắt, một trận kích thích lạnh lẽo từ phía dưới trào lên. Tịch Du có chút run sợ, thanh âm khàn khàn nhắc anh lần nữa: “Anh Cố Lẫm, nhẹ chút nha.”
“Ừ.” Dường như đã bình tĩnh hơn, lúc anh dùng chất lỏng đều đều mở rộng phía sau cậu, Tịch Du vẫn không nhúc nhích.
Trong phòng ngủ tràn ngập mùi hương của bôi trơn, ngón tay ướt át thâm nhập vào nơi giữa bắp đùi chật hẹp.
“Ưm…” Tiếng kêu tràn ra bên mép do phản ứng bản năng, cậu vô thức rên rỉ yêu kiều to hơn một chút. Cửa vào chen chúc chật ních, ngón tay anh thành thạo mở rộng càng lúc càng lớn. Cố Lẫm vừa cẩn thận tỉ mỉ động tác tay, vừa quan sát biểu tình của Tịch Du. Khuôn mặt đỏ hồng không thấy khó chịu, vì vậy Cố Lẫm mới thử bỏ thêm một ngón tay vào.
Tịch Du mang theo bất an cùng khẩn trương, hiển nhiên đã cảm thấy cảm giác bành trướng bế tắc. Nhận ra ánh mắt Cố Lẫm nhìn mãi nơi kia, Tịch Du thẹn cực kì, một chút cũng không có tính uy hiếp hô lớn: “Đừng nhìn, đừng nhìn!”
Anh cúi người xuống, liếm liếm vành tai cậu, dùng tiếng nói nhẹ nhàng trầm thấp thủ thỉ: “Rất đẹp mà.”
Tịch Du nghiêng đầu sang một bên, biểu thị không muốn nghe anh nói mấy lời làm cho cậu ngại ngùng ấy nữa.
Ngón tay của anh tiếp tục ra sức lấy lòng. Nhưng dù sao chỗ đó lần đầu bị người ta khai khẩn, mức độ cung phụng nó có thể nhìn được từ biểu hiện của Tịch Du. Môi dưới đã bị cắn chảy máu, thân thể cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Tay đặt trên giường xiết chặt gra giường thành nắm đấm, lộ cả gân xanh, đây là biểu hiện của sự ẩn nhẫn cực độ.
Cố Lẫm cho rằng Tịch Du đau, muốn rút tay ra. Cậu lập tức hô lên: “A… Đừng ra ngoài!” Cảm giác khác thường trào dâng, ngón tay vừa rời đi, cả người cậu đặc biệt thấy trống rỗng, nóng lòng muốn bỏ thêm gì đó vào. Vậy nên khi Cố Lẫm một lần nữa đưa ngón tay thâm nhập vào nơi quen thuộc, Tịch Du chỉ cảm thấy khát vọng được âu yếm đã trở lại. Cố Lẫm rất cẩn thận lại ôn nhu, mỗi lúc thấy Tịch Du có chút khác lạ là lập tức hỏi đông hỏi tây.
Lối vào chật hẹp đã trở nên rộng hơn, “Du Du, có thể chứ?”
Tịch Du rầu rĩ “vâng” một tiếng, sau đó nhắm mắt cắn chặt môi, bộ dạng bất chấp dâng hiến.
Cố Lẫm gác hai đùi Tịch Du lên eo mình, giúp động tác tiến vào càng thêm thuận lợi. Anh nhẹ nhàng hôn chóc lên khóe miệng Tịch Du để trấn an cậu, sau đó chậm rãi đẩy vật đã đứng thẳng cứng rắn từ lâu của mình vào.
“A…A…!” Tịch Du nhịn không được kêu lên vài tiếng, Cố Lẫm đã bắt đầu ma sát qua lại bên trong cậu. Tịch Du hổn hển cầu xin tha thứ, “Anh… Cố Lẫm… Anh ra ngoài đi, em, có chút… đau.” Mang theo tiếng khóc nức nở nhàn nhạt.
Cố Lẫm ở đối diện Tịch Du, thanh âm khàn khàn, hô hấp nóng rực xông vào mũi, ẩn nhẫn cùng thoải mái nói: “Ngoan, một lát nữa sẽ không đau.”
Vừa rút ra lại đâm vào, thân thể bị xỏ xuyên qua thật sâu, còn bắt đầu với tần suất nhanh hơn, tới tới lui lui, Tịch Du thực sự chịu không nổi, ngoài miệng vẫn kêu đau, nước mắt bắt đầu chảy ra khóe mắt.
Cái này là điều nhất định phải trải qua, Cố Lẫm hôn lên môi cậu, nhiều lần trằn trọc mút mất, bàn tay rảnh rỗi bắt đầu xoa nắn phân thân Tịch Du, phân tán sự chú ý.
Phía trước phía sau đều bị dằn vặt, Tịch Du thống khổ khó nhịn giãy dụa thân thể.
“Anh… Cố Lẫm… Em không chịu nổi nữa… Không, chịu nổi…” Tịch Du ồn ào kêu nhưng anh vẫn không thay đổi, giống như đang chờ một lúc nào đó.
Đột nhiên, con ngươi Tịch Du bỗng mở to, Cố Lẫm biết anh đã tìm đúng địa điểm, hết lần này tới lần khác cùng đâm vào một chỗ. Tịch Du khép hờ mắt, há miệng thở dốc, chẳng biết qua bao lâu, từ đau đớn đã chuyển thành rên rỉ sung sướng.
Lúc này, bọn họ thân mật khăng khít kết hợp thành một, Tịch Du càng cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ấm áp của Cố Lẫm, mạch máu như giãn nở.
Cố Lẫm đâm mạnh về phía trước, thân thể hơi dốc xuống, gầm nhẹ một tiếng, tiết ra ngay bên trong Tịch Du. Từ nơi kết hợp còn chảy ra chút ái dịch.
Thấy Cố Lẫm chuyển động, Tịch Du vội vàng ngăn cản nói: “Em từ bỏ!”
Hiển nhiên thân thể đã bị tiêu hao năng lượng rất lớn, làm thêm lần nữa, Tịch Du không chịu nổi.
Cố Lẫm chậm rãi rời khỏi bên trong Tịch Du, đứng dậy ôm lấy cậu, “Đưa em đi tắm.”
Cả người Tịch Du cuộn mình trong lòng Cố Lẫm, hưởng thụ sự săn sóc chỉ thuộc về riêng cậu.
“Vâng.”
Cõi lòng tràn đầy hạnh phúc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT