Tịch Du nghĩ mình chỉ ngủ một lúc thôi, cuối cùng lại bị sức nặng trên ngực đè tỉnh. Hít thở sâu nhiều lần để mình bình tĩnh thả lỏng một chút, trong ngực vẫn có cảm giác nặng nề khó chịu.
Cậu sờ trán mình, không có nóng mà. Khí trời vừa khô vừa oi, chính cậu cũng không ngờ bên trong mình phản ứng lớn như vậy.
Giơ tay lên vuốt ngực, bình ổn di động lên xuống.
Khi cậu nửa đứng dậy, trong ngực bỗng co rút căng thẳng, Tịch Du vội vàng rút thùng rác đặt bên giường ra, nôn hết những gì dũng mãnh trào lên miệng.
Nôn quá nhiều, ngay cả xương sường cũng có cảm giác đau đớn.
Cậu dùng khăn tay lau miệng mình, ngửi được mùi hôi hôi. Cảm giác khó chịu đã giảm bớt không ít, ngực cũng trở nên bình thường hơn.
Nửa dựa vào giường, Tịch Du than thở thân thể không chịu thua kém của mình, sao lúc nào cũng yếu đuối như vậy.
Đầu óc đã tỉnh táo lại, vẫn muốn ngủ thêm một chút, Tịch Du cố gắng đứng lên, định tới buồng vệ sinh súc miệng. Kết quả đột nhiên không nhịn được, lần này đã quá trễ, trực tiếp nôn lên sàn nhà.
Toàn bộ gian phòng phảng phất mùi chua khó ngủ, cái này càng làm cho người ta muốn nôn hơn.
Thân thể không chịu nổi nữa, Tịch Du gọi điện thoại cho Tịch Dương, nhân cơ hội này kêu gọi con người cả ngày lưu luyến bên ngoài không về nhà trở về.
Cả người cậu cong lại, chui trong ổ chăn. Tịch Du dụi đôi mắt chua xót, thắng thắn nhắm mắt lại.
Khi Cố Lẫm tới, chỉ thấy Tịch Du cuộn người trong chăn, lộ ra mỗi cái đầu, thần tình mệt mỏi.
Thấy được bãi màu trắng xanh trên mặt đất, Cố Lẫm đoán bệnh của Tịch Du trở nặng. Đầu tiên anh nghĩ cậu phát sốt, sờ lên trán lại thấy rất bình thường. Đã ói hết rõ rồi, chẳng lẽ là ăn phải đồ ôi thiu?
Vốn Tịch Du cũng không ngủ sâu, trên trán được một bàn tai dịu dàng bao phủ, cậu tưởng Tịch Dương tới. Người đang ốm đặc biệt yếu đuối, thanh âm kiềm nén run rẩy của Tịch Du vang lên: “Anh, em khó chịu.”
Đôi mắt phiếm lệ vô cùng đáng thương thẳng tắp tiến vào đáy mắt Cố Lẫm.
“Du Du, có phải em đã ăn gì không tốt không?”
Tịch Du lầm bầm: “Không có… Em chỉ ăn mấy cái bánh gato thôi.”
Cố Lẫm yêu thương nhìn bộ dáng vô lực của Tịch Du, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đưa cậu đi viện.
“Anh đưa em đi bệnh viện.”
Tịch Du vẫn không nhúc nhích, lười biếng nói: “Em không muốn thay quần áo.”
Quần áo để ở trên giường, Cố Lẫm cầm lên, trước tiên giúp cậu cởi nút áo ngủ.
“Lạnh chết em!” Tịch Du giãy dụa trốn vào trong chăn.
Nhiệt độ trong nhà rất nóng, nhưng Tịch Du vẫn thấy lạnh. Cố Lẫm đành phải vói tay vào trong chăn giúp cậu cởi quần áo.
“Nào, đưa tay ra.”
Tịch Du ngoan ngoãn giơ tay.
Chiếc áo ngủ bị thân thể chặn cuối cùng cũng bị rút ra.
Cố Lẫm ngồi ở trên giường, để Tịch Du dựa vào người anh, giúp cậu mặc áo vào. Lại tới quần.
“Nào, ôm lấy cổ anh.”
Tịch Du ngoan ngoãn vươn hai tay vòng qua cổ Cố Lẫm.
Lúc này cậu mới mở to hai mắt đầy tơ máu, ngây người nhìn Cố Lẫm, nhận ra người trước mắt, “Anh Cố Lẫm.” Tịch Du kêu một tiếng rồi lại nhắm mắt, cái đầu vùi vào lòng Cố Lẫm trốn.
Cố Lẫm không ngừng tay, nhanh chóng đưa cậu đi bệnh viện.
Quả nhiên không sai, bị ngộ độc thực phẩm khiến Tịch Du sốt nhẹ, truyền hai bình nước là có thể xuất viện.
Trong phòng truyền nước có mùi thuốc khó ngửi, người rất đông, tiếng TV huyên náo hòa cùng tiếng ho, tiếng cười đùa ầm ĩ, rất ồn ào.
Cố Lẫm đưa người vào góc phòng.
Lúc này Tịch Du đã có chút thanh tỉnh, cũng biết Tịch Dương lại giao mình cho Cố Lẫm. Tịch Dương bất hạnh bị cậu oán giận dưới đáy lòng, thật là một tên anh trai không đáng tin.
Hộ sĩ đâm kim tiêm vào. Trong ấn tượng của cậu, tiêm rất đau, một cái kim nho nhỏ như vậy đâm sâu vào thịt của mình, còn bơm dịch thể gì đó vào người, quá là đáng sợ.
Cậu khẩn trương nhìn chằm chằm hộ sĩ chuẩn bị, bởi vì sợ hãi, Tịch Du quay đầu sang nhìn Cố Lẫm ngồi bên cạnh, trong mắt toát lên vẻ đáng thương làm người ta luyến tiếc.
Cố Lẫm dùng giọng nói đầy từ tính của mình an ủi: “Không đau đâu.” Cố Lẫm khó có được lúc hưởng thụ sự toàn tâm toàn ý ỷ lại của Tịch Du trước mặt mình.
Khi người ta ốm là lúc không phòng bị nhất, Cố Lãm nghĩ cần phải kéo gần khoảng cách giữa hai người. Ở bên em khi em ốm, quan tâm em, loại cảm động này rất dễ dàng tiến vào trái tim đối phương, biến thành thiện cảm.
Tịch Du từ từ nhắm mắt, bộ dáng kiên nhẫn chịu đựng khiến cho hộ sĩ cười tới suýt nữa đâm nhầm. Kim tiêm đâm vào sẽ không đau, Tịch Du cứng ngắc không dám động, chỉ sợ đâm lệch sẽ sưng tấy lên.
Cố Lẫm biết Tịch Du từ trưa đã không ăn gì, có ăn cũng đã nôn ra hết rồi, trong bụng chắc chắn trống rỗng.
Anh ra ngoài mua cháo về, Tịch Du dùng tay trái không thuận múc cháo. Ừm, ăn rất ngon.
“Không phải em bảo đã ăn trưa rồi sao?”
Lời nói dối bị vạch trần, Tịch Du xấu hổ cười cười.
“Cơm anh làm không thể ăn sao?” Cố Lẫm mượn cớ hỏi.
Tịch Du lắc đầu, trên thực tế thì Cố Lẫm nấu còn ngon hơn Tịch Dương.
“Anh đã làm gì khiến em không hài lòng sao?”
Tịch Du mãnh liệt lắc đầu. Một quản gia toàn nặng ôn nhu săn sóc như thế, đâu có gì để xoi mói đâu.
Cố Lẫm thở dài, bộ dạng uể oải quả thực như nguyên nhân lần này khiến Tịch Du ốm là do anh sai lầm vậy.
“Là em không muốn ăn không muốn uống, lại không muốn làm phiền anh tới uổng công.”
Đôi mắt sâu thẳm hun hút nhìn chằm chằm Tịch Du, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo tình cảm sâu sắc: “Thân thể không thoải mái cứ nói với anh, người chịu khổ là em mà.”
Tịch Du nhỏ giọng giải thích: “Thực ra em cứ nghỉ chỉ cần ngủ một giấc là ổn rồi, đột nhiên lại nhớ ra giờ thân thể không còn giống như trước nữa.” Mang theo chán nản bất đắc dĩ, Tịch Du dường như vẫn không thoát được khúc mắc tàn tật của mình.
Cho dù lúc nào cũng chôn sâu nó trong lòng, nhưng mỗi khi có cơ hội, nỗi mất mát ấy lại xuất hiện.
“Em sinh bệnh, anh sẽ đau lòng.” Tịch Du thấy khóe mắt đuôi mày Cố Lẫm đều mang theo tình cảm luyến tiếc, nghe vậy làm cậu thẹn thùng. Tịch Du đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn thẳng anh, chỉ yên lặng xúc từng thìa cháo vào miệng cho tới tận khi thấy đáy.
Rõ ràng là ý tứ lẩn tránh, Cố Lẫm nhìn Tịch Du vẫn cúi đầu, động tác bất an mất tự nhiên.
Đối với kết quả này, Cố Lẫm cũng thấy thất vọng. Du Du, chí ít khi em ôm, người ở bên em, là anh.
Hai bình nước tí tách chảy cũng mất hơn một giờ, căn bản không thể nào nhanh chóng tháo kim ra được.
Tịch Du quay sang nói với Cố Lẫm: “Anh Cố Lẫm, cho em mượn điện thoại chơi điện tử đi.”
Cố Lẫm lấy điện thoại, khi đang định rút ra ngoài, đột nhiên dừng lại.
Nhìn màn hình di động trên điện thoại, anh nói với Tịch Du: “Điện thoại hết pin rồi.”
“A.” Tịch Du nhăn mày, chép chép miệng, đành phải chấp nhận cùng mấy bạn nhỏ trong phòng xem tiết mục thiếu nhi trên TV ăng ten.
Cố Lẫm nhân lúc Tịch Du không chú ý, thò tay vào ấn phím trên điện thoại, cho tới khi màn hình hoàn toàn tối đen, Cố Lẫm mới an tâm bỏ máy vào túi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT