Nhìn ánh sáng đèn phòng đã tắt, Thẩm Ngọc mới phát hiện cả hai nói chuyện cả tiếng đồng hồ rồi, ngáp nhẹ một hơi, cô cười cười:
"Những gì anh nói em đã ghi âm lại rồi, còn mấy cuốn sách tham khảo thì thứ ba anh dẫn em đi mua nha. Chúc anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lại ngáp dài, Thẩm Ngọc xoa xoa mắt đi vào phòng.
"Mới nói có một tiếng thôi mà tiểu Ngọc." Mạc Lệ Châu dựa lưng vào gối đầu cười tủm tỉm.
"Ha, anh ấy rất bận, mình không nỡ để anh ấy thức khuya làm việc." Thẩm Ngọc tỏ vẻ đau lòng nói.
"Thôi, khai thật đi. Ai vậy?" Đợi cô mấy tiếng, cơn tức trong lòng Mạc Lệ Châu cũng chả còn lại bao nhiêu, lại thêm tia hiếu kỳ nên tỏ vẻ sẽ gác lại hình phạt sau.
"Một người quen trên mạng mà thôi. Nếu không bị lừa đảo thì có khả năng là lão tổng sau này của tớ." Nói chuyện nhiều có chút khát khô cổ họng, Thẩm Ngọc vừa rót nước ra ly vừa thành thật khai báo.
Nghe cô nói xong, Mạc Lệ Châu lập tức nhíu đôi mày liễu:
"Thời buổi này làm sao tin tưởng được mấy tên quen trên Internet, toàn lừa đảo không đó. Cậu cứ khờ khạo tin tưởng, bị lừa tiền không nói còn bị lừa tình nữa đấy."
Uống cạn ly nước, Thẩm Ngọc cười cười:
"Cậu thấy mình dễ bị lừa vậy sao? Thứ ba này mình hẹn hắn ra gặp mặt, thật hay giả là lòi ra thôi."
Lắc đầu, Mạc Lệ Châu đắp chăn nằm xuống:
"Tùy cậu, dạo này lừa đảo toàn mặt người dạ thú không đó. Nếu hắn ta càng đẹp trai thì càng nên đề phòng."
"Cậu cứ làm như mình dại trai lắm vậy. Nếu hắn ta là lừa đảo muốn sắc lừa tớ. Thẩm Ngọc mình sẽ cho hắn biết cú đấm của mình có sức tàn phá nhan sắc như thế nào."
Thẩm Ngọc nắm chặt tay khiến khớp xương kêu rắc rắc, vẻ mặt lại cười đến dịu dàng.
"Cậu đó, hai tay khó đỡ tứ quyền, biết đâu gặp phải cao thủ thì tớ xem ai bầm mặt với ai." Mạc Lệ Châu nhe răng châm chọc.
Ngồi xuống giường ôm con gấu trúc panda, Thẩm Ngọc giả vờ khóc lóc:
"Cậu có phải là bạn của tớ không vậy."
"Ôi, ngủ đi ngủ đi. Mai có còn phải dậy sớm đi học nữa." Tiểu Muội lật người, khàn giọng nói.
Thẩm Ngọc và Mạc Lệ Châu chớp chớp nhìn tiểu Muội cuộn người thành một cục trên giường rồi lại nhìn nhau cười nói:
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Thẩm Ngọc ngã người xuống giường, ôm chặt gấu trúc thì thầm:
"Areo chết bầm. Đến bao giờ mới đến tìm mình hả?"
Đáp lại cô chỉ có vẻ mặt ngu ngốc của gấu trúc.
Ngày thứ hai đầu tuần, các sinh viên đa phần đều thức dậy khá trễ vì dư âm đi chơi thâu đêm hôm qua. Bốn người vào phòng học ngồi xuống chỗ quen thuộc, lát sau bạn trai của Tiểu Muội cũng sáp lại ngồi bên cạnh.
"Ây, hôm nay ở nhà ăn có món cánh gà chiên sốt nước mắm đường, hai phu thê nhà cậu phải khao bọn này đấy." Tiểu Âu nhướn mày cười chọc chọc tiểu Muội.
"Có ăn phải có uống chứ. Thêm bốn ly nước hồng đào nữa." Thẩm Ngọc đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội cọ ăn cọ uống miễn phí này rồi.
"Các cậu thật là, bọn tớ mới quen ngày hôm kia thôi. Đang tính cuối tuần rũ mọi người đi ăn lẩu chua cay xong đi karaoke, các cậu đã nói như vậy thì bọn mình đỡ tốn."
Tiểu Muội nói xong liền quay qua nói với Đoàn Lang:
"Trưa nay chúng ta..."
"Ây, chúng tớ chỉ trêu chọc tý thôi mà. Các cậu cứ để tiền đó, cuối tuần khao một lượt." Tiểu Âu vội vàng cắt đứt lời của tiểu Muội, chớp chớp mắt.
"Không sao, các cậu là bà mai của mình và tiểu Muội mà, trưa nay mình bảo mấy anh em xếp hàng mua cơm cho mọi người." Tuy vẻ ngoài của Đoàn Lang làm cho người ta có cảm giác thư sinh yếu ớt, nhưng nếu đánh nhau thì không kém chút nào so với mấy tên sinh viên chơi hay chơi thể thao.
"Đấy, vẫn là Đoàn công tử ra tay hào phóng. Chúng ta thật không gả nhầm tiểu Muội." Mạc Lệ Châu, Thẩm Ngọc và tiểu Âu giơ ngón tay cái cho hắn.
Tiểu Muội và Đoàn Lang cũng bật cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT