Trên đường trở về phòng, mặt Tạ Duẫn Du vẫn không đổi nhìn thẳng màn đêm phía trước, Trâu Tranh theo bước hắn, trầm mặc như nhau.
Không phải nàng cố ý chống đối Tạ Tu, chẳng qua là không quản được miệng mình, không đi phản bác hắn độc đoán ra lệnh vô lý, thế nhưng vô ý liên lụy Tạ Duẫn Du làm bia đỡ đạn, làm bọn họ vốn đã không có tình cảm nay càng thêm ác liệt.
"Thật xin lỗi." Nàng cắn môi, vẫn còn cảm thấy áy náy vô cùng, mở miệng nói xin lỗi.
Tạ Duẫn Du nghe vậy than nhẹ một tiếng, dừng bước xoay người nhìn nàng.
"Đáng ra nên là ta nói, để cho nàng đối mặt với việc gia phụ gây khó khăn."
Ban đầu mang tâm tình mong đợi nàng đối chọi với gia phụ, mấy ngày ở chung lại nổi lên biến hóa, khi thấy phụ thân nói ác công kích nàng, thế nhưng hắn thực sự tức giận. May mà nàng phản ứng sắc bén cố gắng đối chọi rất nhiều, cũng làm cho phụ thân nổi giận nổi trận lôi đình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi nói xin lỗi cái gì? Đối phó....Ứng phó phụ thân ngươi là điều kiện của chúng ta, đó chỉ là ta thất bại, không những không làm ông ta hài lòng, còn khiến ông ta tức giận đến đầu bốc khói." Nàng le lưỡi nói.
"Cảm nhận của ông ấy không ảnh hưởng đến quyết định của ta." Hắn lạnh nhạt nhếch môi cười nói, đáy mắt cũng là một mảnh lạnh lùng.
"Như đã nói, ông ấy mang vị Cung cô nương kia về, dáng dấp không tệ, có tính tình thương cảm như ta, so với ta còn thua xa." Không muốn thấy lãnh ý đau đớn trong mắt hắn, Trâu Tranh chuyển đề tài khác.
Thế nhưng hắn chỉ hừ một tiếng, không cho ý kiến.
"Ta biết ngươi rất thích kiểu cô nương như vậy! Ngươi có thể tiết lộ chút không, để ta so sánh niềm yêu thích của nam nhân mỗi thời đại khác nhau thế nào?" Nàng đột nhiên hỏi.
"Không có."
"Không có là ý gì?"
"Ta cũng không biết mình sẽ thích kiểu cô nương nào." Hắn lắc đầu nói.
"Cũng như không nói, bất luận kiểu nữ nhân nào, chỉ muốn trở thành "Thê tử" ngươi, trong mắt ngươi chỉ có nàng?" Nàng theo ý trong lời hắn hỏi ngược lại.
Ngoài ý muốn, hắn không gật đầu đồng ý, chẳng qua là bình tĩnh đưa mắt nhìn nàng.
"Nàng phản ứng nhanh quá, nam nhân sẽ trốn đi hết." Hắn cười nhạt nói.
"Phải phải, cho nên đám nam nhân kia không chịu theo đuổi ta." Trâu Tranh buồn bả mà than thở. Bất luận ở thời đại nào nữ tử thông minh cũng đều làm cho nam nhân có áp lực, thật đáng buồn đáng tiếc!
"Một đám nam nhân?" Tạ Duẫn Du nhíu mi, dường như tim có một bàn tay nắm một cái, tắc nghẹn làm hắn không thoải mái. "Nàng biết rất nhiều nam nhân?"
"Đương nhiên, chỗ ta làm việc đa số đều là nam. Cấp trên hay tiếp xúc thường là nam, hơn nữa bạn thời đi học hơn một nửa là nam, đương nhiên ta quen biết nhiều nam nhân." Trâu Tranh không phát hiện hắn nhíu mày thành một đoàn, cứ nói không ngừng.
"Quen nhiều nam nhân như vậy, có người....Làm cho nàng loạn nhịp chưa?" Hắn đè ép tâm tình đang dâng lên mạnh mẽ, cố giữ bình tĩnh nói.
Trâu Tranh nghe vậy cười to, bật thốt lên: "Loạn nhịp? Quên đi! Nếu thật là có người thích, làm sao mà thích ngươi được...." Mới nói xong, nàng muốn cắn rơi lưỡi.
Tim Tạ Duẫn Du đập mạnh, mắt nhìn nàng trở nên mâu thuẫn phức tạp.
Hắn không phải không biết nàng thích mình, nhưng lại không hiểu cảm giác mình đối với nàng là loại tình cảm nào, cũng không dám nghĩ tới.
Hắn đã từng thề trước mộ mẫu thân mình, cả đời trong lòng chỉ có thê tử mình. Mà nàng, chẳng qua là cô nương không liên quan đến chiếm thân thể thê tử hắn, vội tới, cũng vội đi.
Chẳng qua là...Sau cái hôm biết nàng tim hắn bắt đầu dao động, cảm thấy không thể khôi phục lại sự bình tĩnh như trước. Sự tồn tại của nàng càng thêm rõ ràng, càng thêm nặng nề, hắn không tự chủ nhớ đến nàng, phảng phất đã để lại vết tích trong lòng hắn.
Loại cảm giác bất an này, làm cho hắn sợ hãi, nghi ngờ, thậm chí không dám nghĩ tới. Nếu Văn Tinh An thực sự trở lại, làm sao hắn đối mặt với nàng? Phải làm sao khi hắn nhìn Văn Tinh An sẽ nhớ tới linh hồn một người khác? Phải làm sao khi đến đem nằm mộng, không khỏi tiếc nuối khi cùng hắn cả đời không phải là Trâu Tranh?
Sai rồi! Hắn không nên quá gần gũi nàng, không nên vì tán thưởng, mà để mặc mình đến gần nàng, lại càng không nên làm trái với lời thề của mình.
Mặt hắn tối sầm lại, thân thể căng thẳng lùi lại mấy bước.
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý gì đâu." Thấy hắn lạnh nhạt kéo ra khoảng cách hai người, cổ họng Trâu Tranh căng thẳng, cố cười nói.
"Ta đi đây." Hắn hơi cười, chốc lát, đã đến ngoài cửa phòng nàng, Tạ Duẫn Du nói: "Đến phòng nàng rồi, đêm đã khuya, sớm nghỉ ngơi chút!"
"Ừ, ngủ ngon." Trâu Tranh gật đầu, đẩy cửa phòng đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhìn cửa đóng chặt, không nhị được cúi đầu, hồi lâu, mới phát hiện hốc mắt nóng lên, trên mặt có hai dấu vết nong nóng.
------
Hôm sau, Trâu Tranh vừa ra khỏi cuaawr phòng, thấy Tiểu Ngũ, đứng chờ một bên, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó hiểu được dụng ý của Tạ Duẫn Du.
"Thiếu phu nhân, tạm thời thiếu gia có chuyện đi tửu lâu, cho nên phân phó Tiểu Ngũ hầu hạ thiếu phu nhân. Còn có, thiếu gia muốn thuộc hạ giao cái này cho thiếu phu nhân." Tiểu Ngũ cười, lấy danh sách hôm qua Tạ Duẫn Du lấy đi trả lại cho nàng.
Nàng hít sâu một cái, thu hồi danh sách, cười nói: "Hôm nay làm phiền ngươi, trước tiên ta chuẩn bị tới điền trang một chuyến."
"Thiếu phu nhân, người phải xuất môn sao?" Tiểu Ngũ kinh ngạc hỏi.
"Phải, giúp ta chuẩn bị xe." Vừa nói, nàng vừa cúi đầu nhìn danh sách.
"Nhưng mà....Mới vừa rồi bảo chủ phái người tới thông báo, nói có chuyện muốn nói với thiếu phu nhân." Nếu không phải thiếu gia không cho phép ầm ĩ đến nàng, chỉ sợ sớm đã bị người dọi tỉnh.
Trâu Tranh dừng một chút, phát hiện lần này không đau tim, mà đau đầu.
"Ông ấy ở đâu?"
"Người đến nói bảo chủ ở vườn Duyên Liễu chờ thiếu phu nhân."
"Vườn Duyên Liễu? Là chỗ ở của bảo chủ?" Nàng nghe Tạ Duẫn Du nói, vườn duyên liễu là nơi ông ta vì người yêu vô duyên của mình đắp nên, không ai có thể vào.
"Dạ phải, thiếu phu nhân. Thuộc hạ nghĩ, có nên thông báo cho thiếu gia trở lại không?" Hôm qua Tiểu Ngũ còn ngủ, cho nên đối với chuyện hôm qua hoàn toàn không biết gì, nhưng sáng sớm nghe nói nàng xung đột với bảo chủ, tự nhiên trong lòng lo lắng Trâu Tranh thua thiệt.
"Không cần, đây là chuyện của ta." Nàng cười nhạt cự tuyệt.
"Nhưng mà bảo chủ...."
"Yên tâm, nói thế nào đi nữa, ta cũng là con dâu của ông ta, ông ta sẽ không làm khó ta." Trâu Tranh cười khẽ, muốn gây khó cho nàng cũng phải xem nàng có nguyện ý phối hợp hay không.
Tiểu Ngũ không nói gì, vẻ mặt vẫn do dự, nếu thiếu gia biết thiếu phu nhân chịu ủy khuất, mà mình không thông báo....
"Đừng lo, ta không có yếu ớt như vậy, huống chi ta và lão gia tử đã đấu qua một lần, khi đó ta cũng không bị hắn hù dọa, hiện tại cũng sẽ không hù được." Nàng trấn an Tiểu Ngũ, cười nói.
"Thiếu phu nhân...."
"Đi thôi! Đừng trì hoãn thêm nữa, chỉ sợ lại có lý do nhắc nhở." Trâu Tranh dẫn đầu đi tới vườn Duyên Liễu, bất đắc dĩ Tiểu Ngũ chỉ có thể đi theo nàng.
Vào vườn Duyên Liễu, thấy gương mặt Tạ Tu nghiêm nghị vững vàng ngồi trên ghế thái sư, Tiểu Ngũ không khỏi hối hận không kịp thời thông báo cho Tạ Duẫn Du.
"Ngươi ra ngoài trước." Tạ Tu nói với Tiểu Ngũ.
"Bảo chủ, thiếu gia muốn thuộc hạ hầu hạ thiếu phu nhân...." Tiểu Ngũ lại gần nói.
Tạ Tu đứng lên, tức giận nói: "Ngươi cho là ta sẽ làm gì với nàng ta sao? Cút ra ngoài!"
Tiểu Ngũ bị rống một cái, mặc dù trong lòng rất sợ, nhưng vẫn cứng rắn đứng tại chỗ.
"Nô tài khá lắm, ngay cả lời của ta cũng dám không nghe." Tạ Tu nộ khí đằng đằng đập bàn mắng.
"Tiểu Ngũ không dám!"
"Tiểu Ngũ, ngươi ra ngoài trước, ta nói chuyện với công công." Không muốn làm khó Tiểu Ngũ, Trâu Tranh vội vàng nói.
"Dạ, Tiểu Ngũ cáo lui." Tiểu Ngũ mâu thuẫn nhìn hai người, hồi lâu, mới cung kính khom người với hai người, lui ra khỏi đại sảnh.
"Ngươi thật có bản lĩnh, vào cửa chưa tới một tháng, lập tức thu phục tâm của bọn nô tài." Ông chê cười nói.
"Công công, người tìm ta, chẳng lẽ chỉ hỏi ta chuyện này sao?"
"Đừng kêu ta công công, ta không thừa nhận người con dâu này." Tạ Tu trừng mắt lên nhìn nàng.
Trâu Tranh thờ ơ cười nói: "Dạ, nhưng không biết lão gia tử gọi ta tới đây có chuyện gì muốn phân phó?"
"Biết rồi còn hỏi, ta muốn ngươi lập tức thu dọn tư trang rời khỏi trấn Song Long." Nàng hợp tác làm Tạ Tu Nhíu mày lại.
"Lão gia tử. Chuyện này hôm qua chúng ta đã nói rồi...."
"Ngày hôm qua ta chưa biết ngươi và Duẫn Du chưa viên phòng, chuyện hôn sự này không tính toán gì nữa. Ngươi về nhà đi, cũng đừng buồn nếu không tìm được đối tượng gả đi. Dĩ nhiên, ta sẽ bồi thường cho ngươi-----"
"Lão gia tử, bất luận ta và Duẫn Du có viên phòng hay không, chuyện hôn sự này đã thành sự thật rồi. Cho nên, trừ phi chính miệng Duẫn Du đuổi ta đi, nếu không ta sẽ không rời đi." Trâu Tranh cắt đứt lời ông, bình tĩnh nói.
"Ngươi không cho hắn cưới thiếp, rồi cũng không muốn viên phòng cùng hắn, ngươi cố ý để cho Tạ gia chúng ta tuyệt hậu sao?" Tạ Tu nghe vậy lửa giận lên cao.
"Cái này là ước định của phu thê chúng ta, hơn nữa nữ nhân không phải chỉ là công cụ sinh con dưỡng cái, coi như cả đời ta không sinh được hài tử, hắn cũng không có lý do gì vì kéo dài hương khói mà cưới tiểu thiếp." Nàng hé miệng nói. Bao nhiêu nữ nhân bị hủy hoại bởi những điều này, cái gì mà "Có ba điều bất hiếu, không con đứng đầu" ngụy biện, giết hại bao nhiêu đời nữ tử, cuối cùng chỉ có sinh ở phu gia không ngốc đầu lên được. Thậm chí vì lý do đó mà nam nhân ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Tại sao lại có nữ nhân ích kỷ như vậy, chỉ suy nghĩ vì lợi ích của mình, không suy nghĩ đến lập trường của người khác? Trấn Song Long của chúng ta lớn như vậy. Nếu không có người thừa kế, chẳng phải là giao cho người ngoài hết hay sao?”
“Nếu như Duẫn Du không thể có con, coi như cưới nhiều nữ nhân hơn nũa cũng là không con, huống chi, ta có thể hay không sinh con được là chuyện chưa thể biết được, lão gia tử không khỏi quan tâm quá sớm nhỉ."
"Trấn Song Long cần, là một người thừa kế khỏe mạnh, lấy loại người thân thể suốt ngày nằm trên giường bênh, coi như có thể sinh được hài tử, cũng nhất định không khỏe mạnh được." Tạ Tu không chút lưu tình giễu cợt nói.
Trấn Song Long! Trấn Song Long! Ông mở miệng ngậm miệng tất cả đều là trấn Song Long. Vì muốn có một người thừa kế, ông muốn kéo Duẫn Du vào vết xe đổ của mình sao?" Mắt Trâu Tranh nhìn thẳng ông, không nhịn được tức giận.
"Ngươi....Ngươi nói gì?" Tạ Tu chấn động, thanh âm run rẩy hỏi.
"Năm đó sở dĩ ông cùng người mình yêu chìa lìa, là vì bà ấy không thể mang thai, ông nghe theo cha mình vội vã cưới nữ nhân mình không yêu, bây giờ ông lại dẫm lên vết xe đổ đó, dạy Duẫn Du cưới nữ nhân hắn không yêu sao?"
"Người nào nói cho ngươi biết những điều này? Ai nói?!" Tạ Tu giống như ác thú, giận giữ gầm thét.
Cuộc đời này điều ông hối hận nhất chính là cô phụ người mình yêu, để nàng tan nát cõi lòng mà chết. Đây vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng ông, nữ nhân này có quyền gì mà đào bới vết thương của ông?
"Đây không phải là bí mật, chẳng những ông làm tổn thương người mình yêu, cũng làm cho thê tử ông vô tội chịu đựng tức giận và hận ý của ông, sống trong thống khổ, làm cho bà ấy uất ưc mà chết---"
Ba! Trâu Tranh bị một cái tát không chút nào phòng bị đánh đến nghiêng đầu đi, khóe miệng có mùi vị của máu. Cảm giác nóng rát nổ tung trên mặt, Trâu Tranh hoa mắt choáng váng đầu che lại khuôn mặt đau nhức.
"Đánh ta, chứng tỏ ta nói đúng chuyện trong lòng ông, cho nên ông thẹn quá thành giận." Xóa đi vết máu ở khóe miệng, nàng không quan tâm cười.
"Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ sao? Ngươi không sợ chết sao?"
"Dĩ nhiên ta sợ chết, nhưng càng sợ Duẫn Du bởi vì sự ích kỷ của ông mà thống khổ." Nàng không sợ hãi nghênh đoán ánh mắt tức giận bừng bừng của ông.
"Thống khổ cái gì? Ta muốn hắn cưới Hiểu Tuyết là vì nàng tốt! Hiểu Tuyết xinh đẹp, dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tuyệt đối là người làm thiếu phu nhân trấn Song Long phù hợp nhất." Tạ Tu biện giải nói.
Trâu Tranh lắc đầu bất bình vì Tạ Duẫn Du. "Ông là vì trấn Song Long, ông vì trấn Song Long mà hi sinh tình yêu của mình, bây giờ lại muốn vì trấn Song Long mà hi sinh nhi tử của mình sao?"
Tạ Tu tức giận nhìn chằm chằm ánh mắt bất kính trước mắt, những câu nói chói tai của nữ nhân. Nàng nói ra những mâu thuẫn trong lòng mình.
"Im miệng! Ngươi là vãn bối mà lại có thái độ này sao? Tùy tiện chỉ trách trưởng bối như thế là những gì Văn gia dạy ngươi sao?"
"Trưởng bối không đáng tôn trọng, ta có cái gì không dám nói?" Cá tính Trâu Tranh ngay thẳng, làm cho nàng rất tức giận với sự hồ đồ của Tạ Tu.
"Ngươi muốn chết!" Tạ Tu nổi giận nói, cũng không nhịn được nữa ra tay đánh một chưởng về phía Trâu Tranh.
Trâu Tranh bị một chưởng không lưu tình này đánh tới, đau đến nỗi kêu thành tiếng, cả người Trâu Tranh như con diều đứt dây ngã bay về phía sau, đụng mạnh vào cánh cửa một tiếng, theo cánh cửa ngã xuống đất.
Tiếng va chạm vang lớn, làm kinh động Tiểu Ngũ và thị vệ ngoài cửa, mọi người vội vàng xông vào đại sảnh, chỉ thấy Trâu Tranh giống như hình nhân bị phá hỏng nằm rạp trên mặt đất, mà Tạ Tu vẫn đang giận giữ nhìn chằm chằm nàng, phảng phất như từng bước một đến gần muốn giết người.
"Bảo chủ!" Tiểu Ngũ dẫn đầu tiến lên, ngăn trước người Trâu Tranh, "Bảo chủ!"
"Thiếu phu nhân!" Toàn bộ những hạ nhân khẩn trương đi lên, sắc mặt Trâu Tranh trắng bệch, không ngừng nôn ra máu, trong lúc nhất thời, tay chan tất cả đều luống cuống, không biết nên làm sao cho phaỉ.
"Cút ngay! Ai cho các ngươi tiến vào!" Tạ Tu cắn răng rống giận.
"Bảo chủ, sao người có thể xuống tay nặng như vậy? Thân thể thiếu phu nhân yếu đuối, sao có thể chịu nổi một chưởng này? Không phải người cố ý muốn lấy mạng của nàng sao?" Tổng quản nhận được tin tức chạy đến, vừa thấy vẻ mặt ủ rủ của Trâu Tranh, gấp đến độ miệng không lựa lời nói ra.
"Láo xược! Nàng làm trái với bề trên, chết đáng đời!" Tạ Tu tức giận nhìn chằm chằm tổng quản từ trước đến nay luôn kính cẩn, không ngờ hắn lại dám mở miệng trách cứ ông, lửa giận đối với Trâu Tranh càng cháy lớn hơn.
Tổng quản bị ông khiển trách mới nhớ tới thân phạn của mình, cúi đầu không dám phản bác. "Tổng....Tổng quản, thiếu phu nhân không ngừng hộc máu, sao...Làm sao bây giờ?" Hạ nhân rất yêu mến Trâu Tranh, mắt thấy nàng chứng khí hư hộc máu, toàn bộ đều luống cuống tay chân.
"Còn ngẩn người ở đó làm gì? Nhanh đi mời đại phu!" Tổng quản quát.
"Dạ! Dạ! Đi mời đại phu!" Một gia đinh luống cuống tay chân lập tức cha ra bên ngoài, lại bị Tạ Tu quát lại.
"Khoan! Ai dám mời đại phu, lập tức cút khỏi trấn Song Long cho ta!"
"Bảo chủ!" Tổng quản kinh ngạc nhìn vị bảo chủ lãnh huyết vô tình, gấp đến độ hai chân quỳ xuống đất, vì Trâu Tranh cầu xin: "Bất kệ thiếu phu nhân phạm bao nhiêu lỗi, cũng không đáng chết. Vạn nhất thiếu phu nhân có bất trắc gì, thiếu gia ngài ấy---"
"Hắn thế nào? Hắn dám thế nào? Ta là cha hắn, hắn dám vì một nữ nhân mà trở mặt với ta sao?"
"Tình cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân mọi người ai cũng biết, bảo chủ cần gì phải thử xem thiếu gia coi trọng thiếu phu nhân như thế nào chứ?" Tổng quản chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ.
"Nô tài đáng chết, ngươi chán sống rồi sao?"
"Bảo chủ---"
"Ngươi còn biết ta là bảo chủ sao? Trấn Song Long còn do ta làm chủ, ta chưa cho bất luận kẻ nào đi mời đại phu, thì các ngươi không được đi mời đại phu! Nếu còn ai dám cải lại mệnh lệnh của ta, đừng trách ta vô tình. Cho dù ngươi là tổng quản, đừng tưởng rằng làm ở trấn Song Long mấy mươi năm ta sẽ không trừng trị ngươi."
"Bảo chủ---"
Tạ Tu nặng nề hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
"Thảm rồi! Đều tại ta, không nên để cho thiếu phu nhân đơn độc một mình nói chuyện với báo chủ." Tiểu Ngũ chán nản muốn giết mình. Nếu như thiếu gia biết hắn không bảo vệ tốt thiếu phu nhân, hắn có mấy cái mạng cũng không đền nổi.
"Bây giờ tự trách cũng vô ích, Tiểu Ngũ, ngươi đi thông báo cho thiếu gia nhanh."
"Thiếu phu nhân ngài ấy...."
"Chúng ta từ từ nghĩ cách, ngươi nhanh đi thông báo cho thiếu gia."
"Được!" Cắn răng một cái, Tiểu Ngũ rời đi thật nhanh.
"Quên đi! Bảo chủ vô tình vô nghĩa như vậy, ta cũng không muốn đợi ở chỗ này, ta đi mời đại phu đến." Bất cứ giá nào, có người tính toán kháng mệnh đi mời đại phu.
"Chờ một chút---"
"Chờ thêm nữa, mạng của thiếu phu nhân cũng không còn!"
"Ý ta là, bảo chủ không cho người mời đại phu, chúng ta định đưa thiếu phu nhân đến y quán, cũng không làm trái lệnh của bảo chủ, còn có thể cứu thiếu phu nhân." Tổng quản là người lớn từng trải qua sóng to gió lớn, núi không chuyển thì đường chuyển, tự có cách làm vẹn toàn đôi bên.
"Dạ!" Mọi người nghe được biện pháp của tổng quản, tinh thần lập tức rung lên, vội vàng chuẩn bị xe ngựa, đưa Trâu Tranh bị trọng thương đang yếu ớt thoi thóp nhanh chóng đi cứu mạng.
---
Phanh! Thanh âm chấn động khi cửa bị phá làm Tạ Tu hoảng sợ, khi ông nhìn thấy một gương mặt không có biểu tình của Tạ Duẫn Du đang hướng về phía ông mà đến, trong lòng có một tia bất an.
"Ai cho con đi vào? Ngay cả gõ cửa cũng không biết sao?" Tạ Tu đứng lên, ra đòn đánh phủ đầu trước.
"Thương thế của nàng?" Đáy mắt Tạ Duẫn Du tràn đầy hàn băng lạnh lẽo, thanh âm không chút nào phập phồng.
Tạ Tu chưa bao giờ thấy vẻ mặt lạnh lẽo căm hận của nhi tử như thế này, trong lúc nhất thời đã chuyển sang giật mình, hồi lâu, một cơn tức giận xông lên đầu óc....
"Nếu người con nói là nha đầu không biết phép tắc đó, đúng, là ta đánh nàng ta một chưởng, vậy thì thế nào? Đáng để con đến đây hưng sư vấn tội sao?" Ông nhướng mày nhìn chằm chằm nhi tử.
"Đánh nàng một chưởng? Thân thể nàng yếu như vậy, đừng nói là khẽ đẩy một cái cũng có thể sẽ muốn mạng nàng, cha lại đánh nàng một chưởng?" Tạ Duẫn Du nắm chặt hai tay, liều mạng đè nén cơn thịnh nộ đang sôi trào trong lòng ngực.
"Chết rất đúng! Vậy con có thể thoát khỏi nha đầu kia, đổi thành cưới Hiểu Tuyết." Tạ Tu lãnh khốc nói.
Tạ Duẫn Du tức giận như dây cung kéo căng, chợt bạo liệt. Thân hình chợt lóe, lấy bức cung nữ đồ đang treo trên tường xuống, vận nội lực phá vỡ, ngay sau đó giấy tuyên thành biến thành vụn giấy bay tán loạn.
"Duẫn Du!" Tạ Tu kinh ngạc chấn động nhìn hình ảnh nữ nhân mình yêu tự tay mình vẽ cứ như vậy hóa thành mảnh vụn.. "Con đang làm gì?!"
"Hủy một bức tranh ông lập tức đau lòng, nhưng ông có biết ông ông phá hủy thê tử của ta, lòng của ta cũng đau không?" Tạ Duẫn Du cười lạnh nói.
"Thê tử thì như thế nào?! Ngươi lại không thương nàng ta!" Tạ Tu bị ánh mắt oán hận của nhi tử kích thích, không khỏi lớn tiếng hỏi ngược lại.
Tạ Duẫn Du lạnh lùng nhìn ông, trong mắt không có nửa điểm tình cảm. "Cha, nếu như nàng không may xảy ra chuyện gì, ta thể, ta nhất định sẽ trả thù."
"Ngươi nói gì?! Ngươi muốn trả thù ta sao? Ta là phụ thân của ngươi, ngươi lại dám uy hiếp ta như vậy!"
"Trong cuộc đời ta. Phụ thân chẳng qua chỉ là một cái danh từ, ông hận mẹ ta, mà ta cũng hận ông. Một đôi phụ tử oán hận lẫn nhau, có tư cách gì yêu cầu đối phương bỏ ra tình cảm sao?" Hắn lạnh lùng phiết môi cười lạnh, làm đáy lòng người ta phát rét.
"Con hận ta?" Như một tiếng sét đả kích oành một tiếng làm cho trong nháy mắt Tạ Tu như già thêm mười tuổi. "Con hận ta?"
"Đúng, ta hận ông. Nếu thật sự thê tử ta có chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ hủy diệt đi những gì ông yêu thích. Trấn Song Long, vườn Duyên Liễu, Cung Hiểu Tuyết, thậm chí mộ phần nữ nhân kia, ta cũng sẽ không bỏ qua!" Hắn nói từng chữ từng chữ, lời nói giống như một đao phủ, vang vọng trong phòng khách Lục Liễu viên.
"Ngươi thế nhưng vì một nữ nhân mà đối với ta như vậy?"
"Không chỉ vì nàng, cũng vì mẫu thân. Một nữ nhân vì ông mà thống khổ cả đời, bà ấy đau khổ, bi ai, ông chưa bao giờ đặt vào mắt, bà ấy khóc, bà ấy buồn, toàn bộ đều in vào trong lòng ta, hận này, kéo dài vô tận, oán này, đến chết không nguôi." Đôi mắt đen của hắn co rút nhanh, đặt hình ảnh Tạ Tu ở ngoài vào tầm mắt.
Xoay người, hắn rời khỏi cái nơi chưa từng để ý này của phụ thân hắn. Hận ý chôn giấu hơn hai mươi năm trồi lên mặt nước, không còn nữa cảnh thái bình giả tạo.
Ngoài cửa, toàn thân Cung Hiểu Tuyết run rẩy. Sợ hãi nhìn Tạ Duẫn Du ầm trầm lãnh khốc, khuôn mặt tươi cười ôn nhã của nam tử phảng phất như là ảo giác của nàng, nam nhân này, làm cho nàng sợ hãi.
Tầm mắt lạnh như băng của Tạ Duẫn Du quét qua Cung Hiểu Tuyết đang co rúm ở một bên, nhếch môi lạnh lùng rời đi.
----
"Thiếu gia!" Tiểu Ngũ khẩn trương nhìn vẻ giận giữ của chủ tử, đi ra từ vườn duyên liễu.
Khi hắn thông báo thiếu gia thiếu phu nhân gặp chuyện không may, mặt thiếu gia biến sắc với tốc độ trước đây hắn chưa từng thấy. từ trước đến nay nụ cười nhạt luôn treo trên mặt, giống chiếc mặt nạ chưa từng rạn nứt. Dùng lãnh khốc bao quanh tức giận. Dọa cho hắn sợ như ve mùa đông, chỉ dám an tĩnh đi theo sát hắn.
"Nàng đâu?" Tạ Duẫn Du trực tiếp nhìn chằm chằm xung quanh hỏi.
"Bảo chủ không cho người mời đại phu...."
"Rắc!"
Tổng quản và Tiểu Ngũ bị thanh âm đột nhiên phát ra làm sợ hết hồn, hai cặp mắt cùng nhìn lại nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy vật trên tay Tạ Duẫn Du bị hắn bóp thành hai nửa.
Trời ơi! Thiếu gia thật sự tức giận rồi
"Ông ta không cho phép người mời đại phu?" Giọng nói lạnh lùng phảng phất như đến từ âm ty. Tổng quản và Tiểu Ngũ rùng mình một cái thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.
"Thiếu....Thiếu gia....Xin bớt giận! Sau đó chúng thuộc hạ đã đưa thiếu....Thiếu phu nhân đến y quán...." Tiểu Ngũ lấy dũng khí vội vàng trấn an thiếu gia.
"Là y quán nào?"
"Đức thọ đường---" Lời tổng quản còn chưa dứt, chỉ cảm thấy có một luồng gió thổi qua bên cạnh, mắt vừa nhìn, trước mắt đã không còn bóng dáng của Tạ Duẫn Du.
"Thiếu gia! Chờ thuộc hạ một chút!" Tiểu Ngũ cất giọng kêu to, đưa chân đuổi theo. Tổng quản sững sờ nhìn phương hướng bóng người đi xa, nửa vui mừng nửa lo lắng.
Tình cảm cảu thiếu gia và thiếu phu nhân tiến triển ngày càng nhanh, đây là chuyện chưa từng có ở trấn Song Long mười mấy năm qua, sợ là phần tình cảm này sẽ đưa đến một trận cuồng phong bạo vũ trong trấn Song Long đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT