“Tên nhóc này là một hacker khá có tiếng nhé, chúng tôi đều gọi nó là ‘Blaze’, khi online nó rất thường sử dụng nickname, lúc trước cũng thành danh với cái nickname này.” Thành Thước không chút hoang mang mà cho hiện lên 1 tấm ảnh, ở trên đó mặt người không rõ, nhưng có một màu tóc đỏ rực, khiến người ta cực kỳ ấn tượng. “Hacker hoạt động trên online, thường khó mà tìm ra được thân phận thực tế lắm, căn cứ vào đặc thù hoạt động lúc trước của nó, mà chúng tôi đoán được, nó mắc chứng tâm thần phân liệt, trí tuệ siêu phàm, chính vì vậy mà lực phá hoại cũng cực kỳ mạnh. Đây là một bức ảnh chụp được từ trinh sát trên không, có lẽ nó mang theo thiết bị quấy rầy cường lực, nên phần mặt chụp khá mơ hồ, chúng tôi không cách nào tra ra được thân phận thực của nó cả. hiện nay nó đang ở khu số 31 … là chỗ này.” Y phát ra một bản đồ 3D, đưa tay chỉ vào 1 điểm trước mặt. “Trước đây nó luôn một mực di động, tốc độ đại khái là trong 1 tiếng di chuyển được 7 tới 10 km, hẳn là đang dùng xe, hiện tại lại động nhiên đứng yên ở bên biên giới, rất có thể đang đợi người tiếp ứng.”
Y chỉ vào phần biên giới giao giữa Afghanistan và Pakistan, chỗ đó thuộc về cao nguyên Pamir, địa hình khá phức tạp, núi cao sườn núi xoay nghiêng, nhiều ám động, mật đạo tương liên, chỉ là khá nhiều con đường hầm đã từng bị nổ hủy, lúc này mới chặt đứt được tuyến giao thông ngầm cua chúng. Cái tên ‘Blaze’ kia cùng nhân viên vũ trang lúc này đang ở trên một con đường núi, bên cạnh có hai chiếc xe việt dã, do hệ thống chắn của chúng quá mạnh, nên hình vẻ từ vệ tinh không được rõ, khá méo mó, lúc liền lúc đứt, căn bản không thấy rõ lắm.
Lâm Tĩnh không chút nghi ngờ người có khuôn mặt không rõ này không phải chính là mục tiêu của họ, do Vệ Thiên Vũ đã thực hiện xong giai đoạn chuẩn bị, sau khi xác nhận mới để Thành Thước tiến hành xác nhận vị trí, vì vậy mục tiêu này trên cơ bản có thể khăng định được rồi. Với lại, người mà anh phái ra nhất định là muốn nghĩ cách bắt sống, nêu như gặp phải vũ lực, đối phương khẳng định là phần tử khủng bố, nếu như đối phương không phản kháng, một ngày chứng thực bắt sai thì sẽ lập tức thả ra, cũng không tổn thất gì.
Thấy rõ vị trí rồi, Lâm Tĩnh lập tức trở lại phòng chỉ huy, mệnh lệnh cho bộ tham mưu tác chiến tìm đội ngũ ở khu vực gần đó.
Rất nhanh, tham mưu báo cáo: Tiểu tổ Alpha của Nga có một đội người ở gần đó, cách mục tiêu khoảng 11km.”
“Kết nối tôi với quan chỉ huy bên Nga.” Lâm Tĩnh cẩn thận kiểm tra tư liệu cùng tọa độ bộ đội mà tham mưu gửi tới, sau đó phát hiện quan chỉ huy bên Nga quả nhiên chính là tướng quân Aleksey Goma.
Lâm Tĩnh giao tiếp khá tốt với y, không có nhiều lời vô ích, tuy rằng nụ cười trên gương mặt Aleksey Goma rất trong sáng, nhưng lại khiến Lôi Hồng Phi cực kỳ khó chịu, nhưng đối với ý đồ hành động của y lại cực kỳ lĩnh hội chuẩn xác, cũng rất tôn trọng quyền tổng chỉ huy mặt trận của Lâm Tĩnh, nên không thể khiến cho người ta xoi mói chỗ nào, Lôi Hồng Phi không thể làm gì hơn, chỉ có thể đứng sát bên cạnh Lâm Tĩnh, để có thể ẩn ý mà bày tỏ địa vị của mình.
Aleksey Goma không có cảm thấy khác biệt gì với sự hiện diện của Lôi Hồng Phi ở đây, chỉ là thuận miệng bắt chuyện với y, sau đó bắt đầu tiến hành tham khảo mấy trọng điểm cùng Lâm Tĩnh, chính mình có chung được ý kiến. Thời gian cấp bách, y cũng không nói thêm câu chuyện phiếm nào, lập tức cúp máy, chỉ huy bộ đội đặc chủng của mình bắt đầu hành động.
Thế nhưng, tiểu tổ Alpha vừa xuất động, mục tiêu đang đứng yên cũng lập tức di động. Chỉ thấy bóng người không rõ này lập tức lên xe, bay nhanh tới chỗ biên giới hai nước.
“Quá khác thường rồi.” Đây là phản ứng đầu tiên cuả Lâm Tĩnh.
Lôi Hồng Phi cũng đồng ý: “Đúng, giống như đang gài bẫy vậy.”
Aleksey Goma cũng đồng thời thấy được hình ảnh mà Thành Thước gửi tới trang web chỉ huy, lập tức nhíu mày: “Tình huống không tốt.”
“Hành động tạm dừng.” Lâm Tĩnh không có chút do dự nào.
Aleksey Goma lập tức hạ lệnh, để đội người của tiểu tổ Alpha ngừng di chuyển.
Trải qua sự kiện thảm thống của Ninh Giác Phi gặp phải bẫy mà bỏ mình, nên bất kì quan chỉ huy cao cấp nào cũng trở nên cực kỳ cảnh giác, tuyệt không muốn để mình giẫm lên vết xe đổ, cho kẻ địch có cơ hội thừa nước đục thả câu, tình nguyện vạn bất đắc dĩ thì để cho địch chạy trốn, cũng không để đội quân của mình rơi vào trong cái tròng, hy sinh mất mát quá lớn, dù cho bọn họ lần này quyết tâm lê đình tảo huyệt, muốn triệt để dẹp yên căn cứ tổ chức khủng bố, bất quá cũng chỉ là vấn đề thời gian, dù sao mấy tên phần tử khủng bố ngoan cố này cũng không trốn thoát được.
Quản chế vệ tinh rất nhanh đã bị quấy rầy mạnh, màn hình của bọn họ biến thành một mảng hoa tuyết. Thành viên trong tiểu tổ của Thành Thước nỗ lực trong thời gian ngắn nhất mà phá được rào chắn này, thế nhưng cũng phải mất tới vài phút mới có thể thành công. Màn hình xuất hiện trước mắt bọn họ cũng không còn nhìn thấy người nữa, chỉ còn lại phong cảnh cao nguyên hoang vắng.
Lâm Tĩnh, Lôi Hồng Phi cùng Aleksey Goma đều khá nghi hoặc. Đó là khu hoạt động bình thường của tổ chức khủng bố, hàng năm đều lọt vào càn quét, có đôi khi để vây bắt 1 tên phân tử khủng bố quan trọng, quân đội của Pakistan hoặc Afghanistan thường oanh tạc 3 thước của khu đó, chỉ cần là sơn động có thể giấu được người, phần lớn đều bị nổ tung, bọn họ có thể khẳng định ở đó không có huyệt động ngầm có thể khiến cho hai chiếc xe trong tíc tắc biến mất vô tung trong vài phút.
Thành Thước lại định liệu trước: “Đây là thủ thuật che mắt. Blaze thực sự là danh bất hư truyền, nghiên cứu ra không ít thứ mới, xong cái này lại thêm cái khác, thật khiến cho người khác khó mà phòng bị … Tốt, Vệ cục nhất định sẽ rất vui. Lâm tư lệnh, tôi kiến nghị trước tiên không nên vội bắt người này, chờ chúng ta phá giải kỹ thuật của nó đã.”
“Tốt.” Lâm Tĩnh nghe xong lời giải thích của Thành Thước, cũng hiểu được tên Hacker kia hiện tại đã không thể tạo ra uy hiếp lớn nữa, vì vậy nói với Aleksey Goma, “Căn cứ lộ tuyến hành động suốt mấy tiếng vừa rồi của bọn chúng, tôi biết được mục đích chủ yếu của chúng chính là muốn an toàn thoát đi, cho nên sự biến động của bẩy rập hư hư thực thực hồi nãy mới có thể cố bố nghi trận. Nếu như suy đoán của tôi không sai, bên tiền phương của chúng nhất định có tổ chức khủng bố tiếp ứng. Tướng quân Goma, người của anh tốt nhất nên chạy tới bên cảnh nội Pakistan, nếu như ở đó có phần tử khủng bố mai phục, nên ở lại giám thị, đợi cho bọn chúng hai bên họi họp, rồi sau đó một lưới bắt hết. Ở chỗ này của tôi sẽ điều thêm 2 đội quân tới trợ giúp cho anh, do anh chỉ huy, anh thấy được không?”
“OK.” Aleksey Goma lập tức điều chỉnh bố trí, hạ lệnh cho bộ đội đang di chuyển về tiền tuyến, để bọn họ dùng con đường khác đi tới cảnh nội Pakistan, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Lúc này, mấy chỗ tối hôm qua phát sinh chiến tranh đều đã kết thúc, 3 đội ngũ được phái đi bắt thế thân của Adam cũng đuổi được mấy tên phần tử khủng bố trốn chết, trải qua kịch liệt bắn nhau, phần lớn mấy phần tử khủng bố đều bị đánh gục, bắt được 2 tên trọng thương. Lâm Tĩnh ra lệnh cho họ bắt tù binh đưa tới doanh địa gần đó, nghỉ ngơi đợi mệnh.
Lôi Hồng Phi nhìn hắn cứ bận rộn liên tục, mà hành động bắt ‘Blaze’ cũng dừng lại, sau đó y ra ngoài chuẩn bị bữa trưa.
Các chiến sĩ bên ban bếp núc thấy y ở cửa đã lập tức tươi cười đón chào, không cần y ra lệnh, liền chuẩn bị cho y một cái thớt, phân ra 1 chỗ trong bếp.
Động tác Lôi Hồng Phi khá nhanh, cắt, xào, chiên, rán, ninh cách thủy, vừa nhìn thấy giống 1 chuyên gia, mấy món ăn được phối hoàn mỹ, dinh dưỡng cân đối, đủ mùi đủ sắc, công lực không thua gì đầu bếp đặc biệt.
Bọn quan binh trong ban bếp núc đã sớm nói qua với mấy chiến hữu canh ở ca hừng đông, vị tướng quân thân phận quý trọng này có kỹ thuật nấu ăn siêu phàm, lúc này tận mắt nhìn thấy, càng thêm bội phục. Bọn họ cũng không phải quan bếp núc của bộ đội đặc chủng, mà là bộ quốc phòng đặc biệt phân phối cho hành động lần này, ai cũng đều có giấy chứng nhận đầu bếp hạng nhất ở ngoài, nhưng không giống binh bếp núc bộ đội đặc chủng, bình thường phải tham gia huấn luyện, cầm lấy vũ khí là có thể ra chiến trường, không đánh trận cũng là một bộ đội đặc chủng hợp cách, cho nên càng thêm kinh ngạc với trù nghệ của Lôi Hồng Phi, cũng cực kỳ kính phục.
Lôi Hồng Phi làm xong bữa ăn này, một người cầm không hết, cười ha hả gọi thêm 2 binh sĩ nữa, đem đồ ăn bỏ vào trong lồng đựng thức ăn đặc chế, cầm tới bộ tác chiến.
Mới vừa tới cửa, y liền thấy hai bác sĩ mặc áo blouse cầm theo hộp thuốc đi tới, không khỏi ngẩn ra, “Sao thế? xảy ra chuyện gì?”
Quân y đang đi trước vội vã nói: “Lôi tướng quân, Lâm tư lệnh bị bệnh, lại không chịu nghỉ ngơi đầy đủ, chúng tôi hiện tại chỉ có thể truyền dịch trước cho anh ấy …”
Lôi Hồng Phi còn chưa nghe xong, đã 1 tay đẩy cửa, chạy vào trong bộ tác chiến.
Bệnh của Lâm Tĩnh là đột nhiên phát tác. Hắn đang ngồi ở đó nghe tham mưu báo cáo tình huống, kiểm tra kết quả phân tích của chuyên gia cùng tình báo gửi tới từ uỷ ban quốc gia an toàn Trung Quốc cùng tổ chức hợp tác quân sự thế giới, lại phải liên tục hội nghị thường kỳ mỗi ngày online, cùng các quan chỉ huy các quốc gia thảo luận tình hình chiến đấu hiện tại cùng phương án tác chiến tiếp theo. Đang nói chuyện, hắn cảm thấy cổ họng có chút ngứa, ho vài tiếng, sau đó cảm giác choáng váng đầu, hai tay dần tê dại.
Hắn rất ít sinh bệnh, cũng không lưu ý, cho rằng uống vài hớp nước nóng là được, thế nhưng khi Thái Hân Uy bưng nước tới để cho hắn rửa mặt, thì phát hiện sắc mặt của hắn không ổn, trong sự tái nhợt lại có chút ửng hồng, liền cảnh giác, lập tức thông báo bác sĩ tới kiểm tra cho hắn. Lâm Tĩnh cũng không phản đối, kiểm tra một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Bởi vì hắn không bị thương, nên bệnh xá cử tới một chủ nhiệm nội khoa, rất nhanh đã có được kết quả chẩn đoán bệnh sơ bộ. Lâm Tĩnh phát sốt, là dạng bệnh thuộc về cảm mạo, bác sĩ yêu cầu hắn phải lập tức nghỉ ngơi tiếp nhận điều trị. Lâm Tĩnh cũng không muốn rời khỏi vị trí, nên vừa xem văn kiện vừa phất phất tay: “Truyền dịch ngay tại đây luôn đi, cũng không phải bệnh gì nặng.”
Chủ nhiệm bất đắc dĩ, chỉ có thể kêu trợ lý của mình tới truyền dịch trước. Chờ Lôi Hồng Phi tiến đến, chủ nhiệm lập tức báo cáo cho y: “Lâm tư lệnh quá mệt mỏi, tuy rằng biểu hiện ra hiện tại chính là cảm mạo, kỳ thực thân thể đang phát sinh cảnh báo, nếu như anh ấy không chịu nghỉ ngơi tốt, thì tình hình sẽ dễ nghiêm trọng hơn.”
“Được, tôi sẽ khuyên hắn.” Lôi Hồng Phi bình tĩnh nghe xong, liền đi tới ôm lấy đầu vai của Lâm Tĩnh. “Cậu lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.”
Lâm Tĩnh cau mày nhìn y một cái: “Tôi không sao, bất quá chỉ là cảm mạo mà thôi, cũng không phải bệnh nặng, anh mới là người phải lập tức nghỉ ngơi mới đúng đó.”
“Được thôi, vậy chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi.” Lôi Hồng Phi không khỏi phân trần, đã kéo hắn đi về phòng.
Lâm Tĩnh muốn phát hỏa, thế nhưng nghĩ y chỉ vì muốn tốt cho mình, lại miễn cưỡng nhịn xuống, lấy tay đặt trước miệng ho hai cái, lúc này mới tâm bình khí hòa mà nói: “Tôi thật sự không có việc gì. Hiện tại đang trong quá trình hành động, là thời khắc then chốt, tình huống tiền tuyến thay đổi trong nháy mắt, thời cơ chỉ thoáng qua chớp mắt, tôi không có khả năng đi ngủ tròn 1 giấc đâu. Anh dù cho ép tôi ngủ, tôi cũng không ngủ được.”
Lôi Hồng Phi gắt gao nhìn hắn, thở hổn hển hít sâu hai hơi, lúc này mới quay đầu nói với Thái Hân Uy: “Đi lấy cái giường tới đây.”
Động tác Thái Hân Uy rất nhanh, chạy đi một hồi liền lấy được cái giường xếp tiến đến, ở bên giường đặt xuống rồi trải ra, lấy gối cùng chăn để lên.
Lôi Hồng Phi hất đầu về phía giường: “Cậu tới đó nằm xuống đi, vừa truyền dịch vừa công tác.”
An bài này coi như hợp lý, Lâm Tĩnh cũng không từ chối nữa, đứng dậy đi tới đó. Trên mặt hắn mang chút ý cười, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, đích đầu váng mắt hoa càng ngày càng nghiêm trọng, khiến hắn biết bệnh của mình không hề nhẹ, mà hắn thì tuyệt đối không thể ngã xuống được, chỉ ít cũng phải chống đến khi hành động lần này kết thúc.
Nghĩ như vậy, hắn rất phối hợp với trị liệu của bác sĩ, cũng tiếp thu sự cằn nhằn lề mề của Lôi Hồng Phi. Vì vậy, mọi người trong bộ tác chiến leiền tận mắt nhìn thấy cảnh Lôi Hồng Phi ôn nhu săn sóc mà đút Lâm Tĩnh ăn canh, mà càng thêm vô cùng kinh ngạc không ngớt với sự tiếp nhận chuyện đó đầy bình thản ung dung của Lâm Tĩnh.HẾT CHƯƠNG 97
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT