Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Vũ hội qua, mọi người lại tiếp tục họp, tiếp tục khắc khẩu, nhưng bầu không khí cũng không còn giương cung bạt kiếm nữa. Mọi người đều cứ theo công việc mà cố gắng, không còn công kích ngấm ngầm hại người nữa, khiến cho tổ hội nghị thở phào nhẹ nhõm.

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh bắt đầu tập trung vào trong công việc, ban ngày tham gia đại hội, thời gian trống thì tham gia xã giao, tối thì cùng đoàn tham mưu nghiên cứu thái độ cùng ý kiến tham luận của các đại biểu các quốc gia, sau đó thương nghị đối sách ứng phó.

Người người đều không thoải mái, cho dù thấy trên cổ tay hai người họ đều có đeo đồng hồ đôi mới, cho dù biết tối hôm đó Lâm Tĩnh có cầm theo một bó hoa hồng về khách sạn, mọi người cũng chẳng ai để tâm.

Bó hoa đó được cắm trong bình hoa, đặt ở ngay bên tường lò sưởi mang tính trang trí trong khách sạn, nhân viên phục vụ khách sạn phục vụ có chế thêm tấm đặc chế dinh dưỡng để nuôi hoa vào nước trong bình, vì vậy nó không hề héo rũ, ngày nào cũng nở những đóa hoa lóa mắt, tản ra mùi thơm ngọt ngào. Có đôi khi làm việc quá mệt mỏi, Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn đóa hoa kia, sẽ nhớ tới buổi tối hôm đó, con mắt lạnh lùng nghiêm nghị trong nháy mắt chợt nhu hòa lên.

Lôi Hồng Phi đối với tình hình bây giờ có chút phiền não lại có chút hưởng thụ. Lâm Tĩnh với sự minh kỳ ám chỉ của y luôn luôn không rõ, nhưng cũng vì vậy mà không có cảnh giác, vì vậy không hề từ chối sự tiếp cận của y. Công tác thì hai người luôn kề vai chiến đấu, khi rãnh rỗi thì hai người họ cùng nhau đồng hành, ban ngày ngồi cùng bàn ăn, ban đêm nằm cùng giường ngủ. Với “Hữu nghị chiến đấu” thâm hậu như vậy, Lâm Tĩnh chỉ có 1 mình y, khiến trong lòng y mừng rỡ không gì sánh được, cực kỳ thỏa mãn. Cơm phải từng miếng từng miếng ăn, đường phải từng bước từng bước đi, dù sao hiện tại người cũng đang ngay bên cạnh mình, tự mình canh chằm chằm như thế, cũng không sợ hắn bay mất. Y biết ngoại trừ cái tên tướng Tây Aleksey Goma còn có rất nhiều người khác có chủ ý với hắn, thế nhưng mặc cho tình địch rất nhiều, y cũng không sợ loạn trận tuyến. Lâm Tĩnh hiện tại không có suy nghĩ gì về vấn đề này, y cứ bất động thanh sắc mà chậm rãi dẫn lối, cái gọi là nước chảy thành sông, tương lai cuối cùng cũng sẽ có ngày thành công thôi.

Ý chí chiến đấu trong lòng y sục sôi, nhưng bề ngoài lại trầm tĩnh, tiêu sái như thường mà bồi bạn bên cạnh Lâm Tĩnh, cùng nhau họp, cùng nhau thảo luận, cùng nhau xã giao, cùng nhau biện luận, tận dụng mỗi tối mà sau bữa cơm liền kéo hắn đi ra ngoài, đến bên hồ tản bộ, thưởng thức ánh chiều tà mặt trời lặn, non sông tươi đẹp. Tuy rằng công tác khẩn trương, nhưng từ tối hôm đó trở đi cũng dần trở nên có sự thú vị.

Đại hội mở được tới ngày thứ 5, tình thế từ từ rõ ràng hơn, khắc khẩu dần dần giảm thiểu, mọi người bắt đầu có chung ý kiến.

Đại biểu tham dự đến từ các quốc gia đứng ở sân khấu, nhưng ở màn phía sau cũng có không ít người làm phần lớn công tác. Lăng Nghị cùng Lôi Chấn đều lần lượt gọi điện tới cho những người bạn đến từ các quốc gia, phân tích tình thế, cho thấy thái độ, nhờ sự hỗ trợ của bọn họ.

Rất nhanh, Mỹ cùng Pháp cũng xuất hiện tình huống tương tự, nghị viên đảng đối lập tại hội nghị đề án, những người không vốn không lời không ngừng biểu thị bất mãn cường liệt đối với những tình huống hy sinh tại hải ngoại, tâm tình của những người trong nước cũng xuất hiện sự chấn động, khiến các vụ án đấu súng cùng sự kiện tự sát liên tiếp phát sinh vì vậy yêu cầu đương cục thận trọng với hành động quân sự hải ngoại. Sự phản đối của Quốc nội tăng vọt, đảng chấp chính cùng đảng đối lập nhiều lần bàn bạc không có kết quả, chỉ có thể phái ra một bộ đội đặc chủng tới tham gia hành động trước, cũng không tranh cãi quyền chỉ huy nữa.

Còn lại một mình nước Nga thì dễ dàng hơn, hai nước ngồi xuống hiệp thương hai ngày liền có chung ý kiến, lần này nước Nga ủng hộ Trung Quốc, phía Trung nhận phần nhân tình này, sau này nếu bên Nga cần Trung Quốc hỗ trợ, Trung Quốc nhất định hoàn trả lại phần tình này không thiếu.

Một ngày đêm cuối cùng của đại hội, đại biểu tham dự tiến hành biểu quyết toàn thể, phía bên Trung Quốc đề cử tướng quân Ninh Giác Phi chiếm được ưu thế áp đảo, chính thức chiến thắng, trở thành tổng chỉ huy mặt trận của hành động chống khủng bố liên minh quốc tế do tổ chức hợp tác quân sự thế giới bổ nhiệm.

Hội nghị bế mạc, phần lớn đại biểu tham dự đều về nước, chỉ còn một số người thuộc tiểu tổ phối hợp quân sự được cấu thành từ mấy nước tham chiến chủ yếu chuyển tới Geneva, khẩn trương chuẩn bị cho công tác trước chiến đấu.

Nhân viên đi theo đoàn đại biểu các nước cũng đều về nước. Với vị trí là chuyên gia lĩnh vực học thuật, bọn họ đã làm tròn công tác của mình rồi, còn công việc kế tiếp không cần quá nhiều tham mưu phê bình, mà là cần chuyên gia quân sự cùng tình báo.

Sau khi Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đến Geneva, được sắp xếp vào trong khu nhà trọ cao cấp do tổ chức hợp tác quân sự thế giới chuyên dùng để tiếp đãi các quan viên các quốc gia hoặc học giả chuyên gia. Lần này không cần Lôi Hồng Phi ra tay, nhân viên công tác tự động sắp xếp cho hai người ở chung một phòng, khiến y vô cùng vui vẻ. Lâm Tĩnh luôn luôn không thích quản mấy việc vặt vãnh này, dù kêu hắn ngủ lều bạt, nằm đất bằng, hắn đều chẳng để tâm, cho nên cùng Lôi Hồng Phi dọn vào trong nhà trọ, hoàn toàn không có ý kiến gì cả.

Dãy nhà trọ này ở bên cạnh hồ Geneva, tổng cộng ba tầng, bạch tường hạt ngói, trước và sau phòng đều có rất nhiều đại thụ, có không ít lá cây đã biến thành màu vàng óng, rất đẹp.

Lôi Hồng Phi rất hoàn cảnh ở đây, mở cánh cửa sổ thủy tinh lầu ba đi ra sân thượng, nhìn hồ nước màu ngọc bích dập dờn bồng bềnh, lúc này mới quay đầu lại nói với Lâm Tĩnh: “Ở đây thật đẹp.”

Lâm Tĩnh nhìn ra phía ngoài 1 chút, hờ hững nói: “Phong cảnh có ở Âu Châu, Tân Cương cũng có.”

Lôi Hồng Phi suy nghĩ cẩn thận, lập tức gật đầu: “Cậu nói đúng.”

Lâm Tĩnh mỉm cười, mở hệ thống che chắn do Vệ Thiên Vũ tặng riêng lên, sau đó mở máy vi tính quân sự chuyên dụng của mình, đăng ký vào cấp điều khiển của bộ tư lệnh, tìm hiểu tình hình gần đây, xử lý những công sự mà cần có sự xét duyệt của mình mới có thể ra quyết định.

Lôi Hồng Phi pha cho hắn 1 ly trà, lúc này mới ngồi vào ghế sofa đối diện, mở máy vi tính bắt đầu công tác.

Cũng phải nói tới, người phương Tây đối với những ngày nghỉ cuối tuần đều có sự tôn trọng tối đa, vì vậy sau khi hội nghị kết thúc, bọn họ có hai ngày nghỉ, Lôi Hồng Phi vốn dự định đưa Lâm Tĩnh tới núi Alps chơi, thế nhưng Ninh Giác Phi sẽ lập tức tới đây gặp họ, có rất nhiều chuyện cần phải thương nghị, y không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý định đó, lấy công tác làm trọng.

Ninh Giác Phi đã thành lập được hai trung đội bao gồm các tinh anh đến từ bộ đội đặc chủng, đội đột kích thiểm điện, đại đội dã lang cùng đại đội tác chiến đặc chủng khu Tây Nam, hợp thành đội ngũ có năng lực tác chiến siêu cường ở 3 vùng (bộ, hải, không), hiện tại tập kết tại Tây Vực, tiến hành huấn luyện chuyên môn. Ninh Giác Phi là tổng chỉ huy mặt trận hành động lần này, nhất định phải tới đây gặp mặt các thành viên ở trong tiểu tổ phối hợp quân sự, cùng bọn họ nghiên cứu kế hoạch hành động, phương án tác chiến.

Hắn là tướng quân tuổi trẻ nhất Trung Quốc, thế nhưng hành sự lại cực kỳ kín kẽ, đây chính là tố chất được rèn đúc của một bộ đội đặc chủng. Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh cũng không đi đón hắn, mà kêu hai sĩ quan phụ tá tới sân bay đón.

Chạng vạng, Ninh Giác Phi đi vào nhà trọ của bọn họ.

“Woa, bộ hai anh là khách du lịch hả?” Hắn nhìn mặt hồ dưới ánh chiều hồng bên ngoài, vẻ mặt ước ao đố kị, “Chỗ mà các anh làm việc phong cảnh quả là danh thắng nha, Khê La chính là thắng địa du ngoạn, mà ở đây chính là thiên đường du lịch đó, em thì tới vùng khỉ ho cò gáy, không công bằng tí nào.”

Lôi Hồng Phi tự tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Vậy hai ta đổi chỗ đi, cậu ở chỗ này ăn sung mặc sướng, tôi đến vùng hoang sơn dã lĩnh chịu tội cho?”

“Thôi bỏ qua đi.” Ninh Giác Phi cợt nhả mà nói, “Có việc phải để cho đệ tử đi làm chứ, sao lại làm phiền tới sư phụ được?”

Lâm Tĩnh vỗ vỗ vai hắn: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn, trở về rồi bàn công tác sau.”

“Được đó.” Phòng của Ninh Giác Phi được sắp xếp kế bên phòng của bọn họ, Miêu Đan cầm hành lý của hắn vào trong đó, không để hắn phải đụng tay vào. Hắn đang định xoay người ra cửa, bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn bên tường có đặt một bình hoa lớn, bên trong có cắm một bó hoa hồng, không khỏi mở to mắt nhìn. “Hoa đó sư phụ mua à?” Hắn có thể khẳng định 200%, vì Lâm Tĩnh chắc chắn sẽ không bao giờ mua hoa.

“Nhóc con, đừng có hỏi nhiều.” Lôi Hồng Phi một tay kéo lấy hắn, kéo ra ngoài cửa.

Ninh Giác Phi thuận thế đi theo y, thừa dịp Lâm Tĩnh ở phía sau đang đóng cửa lại, hắn thấp giọng hỏi: “Sao rồi? Có cửa không?”

“Quan hệ gì tới cậu? Cậu giúp gì được hả?” Lôi Hồng Phi tuyệt đối không nói cho hắn nghe, đây liên quan tới vấn đề vấn đề mặt mũi.

“Một người là sư phụ của em, một người là đồng nghiệp của em, đương nhiên có liên quan tới em rồi.” Ninh Giác Phi cười không ngừng. “Đây chính là chuyện lớn liên quan tới việc đoàn kết yên ổn trong quân ta đó nha.”

“Yên tâm, sẽ có cách mà.” Lôi Hồng Phi đáp rất chắc chắc, “Bây giờ còn chưa phải lúc, chờ cậu chiến thắng trở về, tôi sẽ đâm nát cánh cửa này.”

“Được.” Ninh Giác Phi đại hỉ. “Chúng ta một lời đã định.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play