Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Nghi thức khai mạc hội nghị rất đơn giản, tổng bí thư trưởng tổ chức hợp tác quân sự thế giới, tướng quân Phạm Dũng Cường, ngắn gọn phát biểu, tán dương cao độ thành tựu của các nước tham dự trong lĩnh vực chống khủng bố, hy vọng mọi người có thể bỏ qua những mâu thuẫn trước đó, tiếp tục chân thành hợp tác, đả kích chủ nghĩa khủng bố, giữ gìn hòa bình thế giới, cầu chúc cho hành động liên minh quốc tế hợp chống khủng bố lần này thành công viên mãn.

Tướng quân Phạm Dũng Cường đến từ Trung Quốc, là chuyên gia quân sự chống khủng bố. 9 năm trước, Lôi Hồng Phi dẫn theo đội đột kích thiểm điện thực thi hành động Cung Đảo, đã thành công giúp cho ông chiến thắng sự cạnh tranh của các đối thủ cạnh tranh mạnh của các nước khác, thành công đảm nhiệm tổng bí thư trưởng của tổ chức hợp tác quân sự thế giới mới thành lập. Chức vụ này nhiệm kỳ 5 năm, trên nguyên tắc không có hạn chế liên nhiệm, thế nhưng các nước đều thỏa thuận rằng mỗi bí thư trưởng có thể liên nhiệm 2 kỳ, vì vậy, tướng quân Phạm Dũng Cường quân hàm đã thăng tới trung tướng vẫn còn đảm nhiệm thượng cấp thủ tịch của tổ chức quân sự tân hưng kim cầu này.

Vừa thấy ông, các các tướng quân đang ngồi đều nhớ tới hành động tại Cung Đảo năm trước, nhớ tới lần đó Lôi Hồng Phi trong đêm mưa bão mạo hiểm lên đảo, đập tan tổ chức khủng bố số một thế giới ‘Founder’, tự tay bắt sống được phân tử khủng bố Heinz cùng Antinogen nguy hiểm nhất. Công tích như vậy, có thể coi là một sự kiện quan trọng trong chủ nghĩa đả kích khủng bố toàn cầu, không ít người liền quay đầu nhìn Lôi Hồng Phi.

Vẫn không ai hay biết tới tác dụng then chốt từ lúc bắt đầu hành động tại nơi quỷ đảo đó của Lăng Tử Hàn, Lôi Hồng Phi vừa nghĩ tới lại thấy phiền muộn, lúc này ngồi yên ở đó, vẻ mặt nghiêm túc, không cảm giác đắc ý kiêu ngạo.

Với vị trí là tổng bí thư trưởng của tổ chức hợp tác quân sự thế giới, tướng quân Phạm Dũng Cường sẽ không thiên vị bất kì quốc gia nào, nhưng y ngồi ở đó, lại nhắc nhở mọi người nhớ tại hành động đột kích sảng khoái năm đó oanh động toàn bộ thế giới vượt cả nửa địa cầu, thực lực Trung Quốc quả thực không thể hoài nghi, bản thân nó sở hữu lục quân cường đại nhất trên thế giới, mà vài năm trước đó, tổ bộ đội đặc chủng được tách riêng ra khỏi lục quân cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Lâm Tĩnh cũng nổi lên từ hành động 9 năm trước, tuy rằng biểu hiện ra ngoài vẫn là cười nói như thường, nhưng trong lòng lại nhớ tới cuộc nói chuện tối hôm qua. Kỳ thực, ưu thế của bọn họ không chỉ có mỗi Lâm Tĩnh, còn có Lôi Hồng Phi, y đã từng tham gia hành động bao vây tiễu trừ Kim Tân Nguyệt, lãnh đạo hành động tại Cung Đảo, đây đều là vốn rất thuyết phục, dù là ai cũng không thể phủ nhận.

Tướng quân Phạm Dũng Cường nói, hội nghị chính thức đi vào lịch trình.

Đề tài thảo luận đầu tiên chính là tổng số lượng binh chủng tham chiến của các nước, bắt đầu tiến hành khắc khẩu. Có quốc gia cho rằng chỉ cần phái ra bộ đội đặc chủng đột kích các doanh địa tổ chức khủng bố là được, có nước lại cho rằng cần phải có bộ đội thường tiến hành lục soát toàn diện, cũng có nước cho rằng phải tiên tiến đả kích không trung. Chuyện này liên quan tới vấn đề chiến thuật chiến lược, bên phạm vi biện luận khắc khẩu càng lúc càng lớn, đề tài thảo luận càng ngày càng nhiều, các tướng quân đều không ai muốn tỏ ra yếu kém, thậm chí có người còn gân cổ đỏ mặt cãi.

Trong vòng hỗn chiến đó, Lâm Tĩnh rốt cục bắt được quyền lên tiếng. Hắn đứng thẳng lưng, bộ quân phục tướng quân bộ đội đặc chủng màu đen càng khiến cho hắn lãnh ngạnh như cương. Hắn trầm giọng nói: “Các vị tướng quân, tôi đã từng ở khu này đánh hơn chục năm.” Hắn dùng bút ánh huỳnh quang bắt đầu vẽ một vòng tròn đánh dấu phạm vi ở trên trên bản đồ điện tử chiếu trên màn hình lớn. “Ở đây tiến hành đả kích không trung không có ý nghĩa gì cả, các bộ đội ngoại trừ việc đả thảo kinh xà cũng không có tác dụng gì. Chỗ này là cao nguyên, có rất nhiều nơi không có 1 ngọn cỏ, hoàn cảnh khá ác liệt, nếu như không có quân đội được huấn luyện tác chiến tại cao sơn trường kỳ, thì không thể đánh trận tại nơi này, hơn nữa thân thể vẫn chưa kịp thích ứng, rất có khả năng khiến cho giảm quân số về sức chiến đấu. Cho nên, tôi cho rằng hành động lần này nên để bộ đội đặc chủng tham gia, tìm đúng mục tiêu, thực thi đánh bất ngờ. Về phần bộ đội thường hiện, có thể tiến hành cảnh giới ngoại vi cùng với công tác thanh lý chiến hậu tại các khu vực đó.”

“Tôi đồng ý.” Lôi Hồng Phi không có quyền lên tiếng, liền tiến đến bên cạnh Lâm Tĩnh nói giúp. “Tôi đã từng tham gia hành động bao vây tiễu trừ Kim Tân Nguyệt, phá huỷ công binh xưởng ngầm, xưởng chất có hại, đuổi bắt thủ lĩnh phân tử khủng bố, đều được đội đột kích thiểm điện bên chúng tôi cùng tiểu tổ Alpha của Nga thực hiện, còn bộ đội thường quy tham chiến cũng chỉ tham gia việc thiêu hủy ruộng cây thuốc phiện, quét tước chiến trường. Tổ chức khủng bố ở đây có rất nhiều doanh địa rải đều trong khu vực lớn, ẩn dấu khá sâu, phản ứng linh mẫn, hành động mau lẹ, bộ đội thường hiện không thể ứng phó được, chỉ có thể để cho bộ đội đặc chủng tới đối phó. Do vậy, tôi kiến nghị mọi người nên thảo luận tình huống cụ thể khi phái bộ đội đặc chủng ra, không nên phí thời gian tranh cãi những việc khác.”

Trong các tướng quân đang ngồi, bọn họ còn khá trẻ, nhưng lý lịch lại không hề cạn, ý kiến đưa ra cũng khá quyền uy. Trong khu tập hợp tổ chức khủng bố tại Trung Á, thì người đã đánh qua vô số trận, còn là vị tướng lĩnh bách chiến bách thắng như Lâm Tĩnh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, dù là thuộc về trận doanh của ai, thì ý kiến của hắn đều rất đáng được tôn trọng. Lôi Hồng Phi tham dự cuộc chiến đấu năm đó cũng là một trận thành công điển hình của việc liên hợp quốc gia chống tổ chức khủng bố, từ đó về sau, không còn hành động như thế nữa, vì vậy kinh nghiệm của y cũng là cực kỳ quý giá. Hai người sau khi kết thúc quyền phát biểu, bầu không khí gay cấn lập tức hạ nhiệt độ, mọi người tạm thời đạt thành chung nhận thức, đi vào đề tài thảo luận tiếp theo.

Rất nhanh, việc khắc khẩu giữa mấy trận doanh lại tiếp tục, Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi cẩn thận lắng nghe ý kiến của mỗi người, cùng với đoàn tham mưu thấp giọng đối sách thương nghị, đúng lúc kiến giải với phát biểu của phe mình, nỗ lực để khiến kết quả cuối cùng tới gần với phương hướng kỳ vọng của bọn họ.

Buổi trưa tiến hành nghỉ ngơi ngắn, buổi chiều lại tiếp tục, đến tận tối, mọi người mới kiệt sức mà rời khỏi hội trường.

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đi vào nhà hàng, vừa cầm dĩa chọn thức ăn trên quầy vừa nói chuyện phiếm. Hai người đều cảm giác như suy nghĩ của mình đã bị vắt khô, hiện tại không muốn nghĩ gì khác nữa, trước tiên cứ nạp điện đầy đủ, sau đó tiếp tục bàn chính sự.

Cả hai bưng vài dĩa đồ ăn tới bàn, liền ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn.

Chưa được mấy đũa thì liền có mấy quan quân quen biết lập tức tiến tới ngồi chung, cùng bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện.

Tướng quân Алексей Гоман (Aleksey Goma) đến từ Nga là một người đàn ông 40 tuổi cao lớn, trước đây đã từng tham gia bộ đội đặc chủng, cùng Lôi Hồng Phi nhất kiến như cố, lúc này nhìn hai người họ, cười nói: “Lão Lôi, cậu cùng cậu Lâm là một đôi à?”

Những người tới đây tham dự hội nghị đều dùng tiếng Anh, vì vậy không cần phiên dịch, Lôi Hồng Phi biết vậy nên có chút xấu hổ, nhìn nhìn thoáng qua Lâm Tĩnh, ho khan hai tiếng, không dám thừa nhận, lại không muốn phủ nhận, nhất thời không biết phải nói thế nào mới tốt.

Lâm Tĩnh cho rằng y bị vị thiếu tướng người Nga này hỏi vấn đề đột ngột khiến cho ngây người, vì vậy trả lời giúp y: “Không, chúng tôi là bạn bè, là đồng nghiệp.”

Aleksey vui vẻ, “Nếu vậy, tôi có thể theo đuổi cậu không, Lâm yêu dấu? Tôi còn chưa kết hôn, hiện tại cũng chưa có người yêu, tôi với cậu chính là nhất kiến chung tình, không thể thoát ra.”

Lâm Tĩnh sửng sốt. Đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt hắn lớn mật rõ ràng như thế, khiến hắn trong lúc nhất thời không thể đưa ra được phản ứng thỏa đáng.

Trong lòng Lôi Hồng Phi bùng lên ngọn lửa, đại não vốn đang bãi công nhanh chóng hoạt động trở lại, lập tức tìm ra được lý do, “Chúng tôi là quân nhân, việc yêu đương cùng kết hôn đều phải được thượng cấp phê chuẩn. Thật đáng tiếc, điều kiện của anh rất khó được thượng cấp chúng tôi cho phép, cho nên, anh không thể theo đuổi cậu ấy được đâu.”

Lâm Tĩnh nghĩ lý do này cũng phù hợp, vì vậy cười gật đầu: “Đúng vậy, đây là cản trở không thể vượt qua, tôi xin lỗi.”

“À, ra là thế.” Aleksey có chút thất vọng, nhưng không hề lùi bước. “Vậy Lâm, chờ hành động lần này kết thúc, tôi sẽ xin nghỉ phép, đến Bắc Kinh thăm cậu. Đến lúc đó tôi sẽ xin gặp mặt thượng cấp của cậu, tranh thủ sự cho phép của ngài ấy, sau đó theo đuổi cậu vậy.”

Lôi Hồng Phi rất muốn vỗ bàn đứng lên, chỉ vào mũi ông mà nói: “Anh đừng có vọng tưởng, hắn chỉ được phép mỗi tôi theo đuổi mà thôi.” Thế nhưng, y không dám, chỉ có thể nhìn Lâm Tĩnh, hy vọng hắn có thể kiên quyết cự tuyệt.

Lâm Tĩnh cười nhẹ nhàng lắc đầu, “Tướng quân Goma, cảm ơn tâm ý của anh, nhưng tôi không thể tiếp nhận được, hiện tại tôi không có dự định bàn chuyện yêu đương kết hôn.”

Lôi Hồng Phi thở dài 1 hơi, trong lòng vừa thả lỏng vừa có cảm giác rất nghẹn khuất. Y nhìn vị tướng quân nước bạn vẫn chưa chịu bỏ cuộc kia, thật muốn đập 1 phát vào mặt ông, để ông không dám có ý định theo đuổi Lâm Tĩnh nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play