Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Ngày thứ hai Lâm Tĩnh mới vừa nhậm chức thì trưa cùng ngày đã phát thông báo tin tức, có hai gã phần tử khủng bố đang bị giam giữ, bản thân bị trọng thương đang được trị liệu tại bệnh viện, nhưng đêm hôm qua đã bị đồng bọn cứu đi. Phần tử khủng bố giết người thành tính, dĩ nhiên không hề kiêng nể gì cả nổ súng trong bệnh viện, khiến Cục Cảnh sát cùng Cục Quốc an tổng cộng có 6 người tử thương, khiến cho cảnh giới quan tâm và phẫn nộ.

Lâm Tĩnh nhìn bản giới thiệu huyết án phát sinh tại bệnh viện cùng với lệnh truy nã hai gã phần tử khủng bố đang lẩn trốn của Bộ Cảnh sát công bố, không khỏi khẽ nhíu mày. Hai người đó là bộ đội đặc chủng Trung Quốc xuất ngũ, Hồ Quân là tay công kích, Mao Kiệt là tay súng bắn tỉa, bởi vì cuộc sống khó khăn gặp đủ ngăn trở mà chạy đến nước ngoài làm lính đánh thuê, lần này nhận được mệnh lệnh, trên đường theo đội đột kích máy bay, ý đồ phục kích Lăng Tử Hàn cùng Lâm Tĩnh, kết quả Lâm Tĩnh dẫn đoàn huấn luyện viên trong đó có 2 người từng là thượng cấp lúc xưa trong bộ đội của hai người đó, hai người đàn ông cứng rắn đó nhịn không được lên tiếng khóc lớn, lập tức buông vũ khí đầu hàng. Lăng Tử Hàn thông qua tổng bộ điều ra tư liệu hai người họ, thuyết phục bọn họ nằm vùng, trở lại làm nội gián trong tổng bộ lính đánh thuê VIC. Chuyện này Lâm Tĩnh cùng các huấn luyện viên khác đều rất rõ ràng, chỉ là, bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, lại khiến Cục Quốc an cùng Cảnh sát tổn thất lớn như vậy.

Lâm Tĩnh gọi tới Lạc Mẫn, có chút hoang mang hỏi: “Sao lại có thương vong lớn như vậy?”

Lạc Mẫn nét mặt bình tĩnh, hàm súc mà nói: “Chúng tôi không nghĩ tới bọn chúng lại dám tùy tiện nổ súng tại khu đặc biệt trong bệnh viện được đề phòng sâm nghiêm, đây là sai lầm của tôi, cũng may chúng ta đều có chuẩn bị, toàn bộ cảnh sát thủ vệ tham gia đều mặc áo chống đạn, vì vậy chỉ có 1 người trúng đạn chết, những người khác chỉ bị thương nặng, hiện nay đã thoát ly nguy hiểm.”

Lâm Tĩnh gật đầu, không nhắc lại việc này. Hắn chần chờ một chút, rốt cục nhịn không được hỏi: “Tử Hàn có khỏe không?”

Lạc Mẫn biết hai người bọn họ là bạn thân, lập tức cười gật đầu: “Cậu ấy rất khỏe, cậu yên tâm đi, tôi tuyệt đối không để người khác làm hại tới cậu ấy.”

“Vậy là tốt rồi, cảm ơn Lạc cục.” Lâm Tĩnh khách khí gật đầu, liền cúp máy, đi ra ngoài.

Bên ngoài đang huấn luyện trong khí thế ngất trời, các tiểu tổ tiến hành huấn luyện chiến thuật, các tiểu tổ phân công tiến hành huấn luyện theo từng căn cứ bất đồng, quân phá cửa, quân tiên phong, quân yểm hộ, quân bắt người, quân hậu vệ, quân tay súng bắn tỉa, ở từng cương vị đều không có cùng kỹ năng cùng ý thức chiến thuật giống nhau, mỗi tổ phải giữ vững kiến thức cơ bản, mới có thể tiến hành phối hợp toàn bộ.

Huấn luyện viên mà Lâm Tĩnh mang đến đều là tinh anh ở từng cương vị khác nhau, lúc này đều tự mình huấn luyện nhóm đặc công của mình, sau đó trợ thủ phụ trách cho các đội viên đã nắm vững kiến thức tiến hành huấn luyện chiến thuật toàn bộ tổ.

Tất cả đều đâu vào đấy tiến hành, Lâm Tĩnh dò xét chung quanh một phen, sau đó đứng ở “Phòng quan sát” thông qua máy giám sát quan sát huấn luyện giải cứu con tin đang tiến hành bên trong.

Nhìn hành động của các đội viên, nghe tiếng súng không ngừng vang lên, Lâm Tĩnh hỏi huấn luyện viên bên cạnh: “Anh nghĩ sao?”

Người quan quân kia khẽ lắc đầu: “Rất ít người hợp cách, tiểu đội Quỷ Ảnh, tiểu đội Hắc Long, tiểu đội Trừ Tà thì còn có thể, chứ những tiểu đội khác thì không được, trong đó tiểu đội Quỷ Ảnh là ưu tú nhất. Theo tôi thấy, người của tiểu đội Quỷ Ảnh hoàn toàn có thể trở thành gương cho những người khác, đội trưởng của bọn họ, Phùng Thu Sinh có thể đảm nhiệm được chức vị rất cao, ví dụ như trung đội trưởng.”

“Ừ.” Lâm Tĩnh gật đầu, “Bây giờ vẫn không thể thăng chức cho cậu ta, quá nhanh, sẽ có hại cho cậu ta.”

Quan quân kia đưa ra dị nghị, “Nếu như cậu ta không thể chế phục được những người không phục cậu ta, cũng không đáng thăng chức vị cao, tôi nghĩ biến động rất nhanh xảy ra, nếu đợi tới lúc đó điều chỉnh sẽ hơi chậm.”

Lâm Tĩnh trầm ngâm một lát sau, lấp lững, trực tiếp xoay người rời đi.

Một lát sau, hắn thông qua hệ thống chỉ huy gọi Phùng Thu Sinh, “Cậu mau đến văn phòng của tôi.”

“Yes, sir.” Phùng Thu Sinh cao giọng đáp ứng, vài phút sau đã mồ hôi đầm đìa chạy tới văn phòng đại đội trưởng trên lầu, ở ngoài cửa nghiêm. “Báo cáo.”

“Vào!” Lâm Tĩnh ngồi ở sau bàn, nhìn cậu mang nét mặt nghiêm túc bước vào cửa, nghiêm cúi chào trước mặt mình, sau đó gật đầu, “Ngồi đi.”

“Yes, sir.” Phùng Thu Sinh theo hướng tay hắn chỉ ngồi vào ghế đối diện bàn công tác, sống lưng thẳng tắp.

Lâm Tĩnh đứng dậy rót cho cậu ly nước, đặt trước mặt cậu, hòa ái mà nói: “Tôi vừa mới tới không lâu, muốn nghe cậu nói ra hiện trạng cảnh đội hiện này cũng như ý kiến về thời gian tới của đội. Cậu nghĩ sao thì nói vậy, không cần ngại.”

“Yes, sir.” Phùng Thu Sinh đáp ứng, thoáng suy nghĩ một chút, liền chậm rãi mà nói. Cậu không nói qua loa cho xong, mà là thực sự muốn nói ra cái nhìn của chính mình về hiện tại cùng tương lai. Nhìn gần thì mới phát hiện, khí chất mạnh mẽ cùng tướng mạo hiền hòa của cậu dung hợp cùng một chỗ, càng thêm động nhân.

Lâm Tĩnh nghe rất chuyên chú, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi nét đẹp vô thức tỏa ra từ cậu, việc này khiến Phùng Thu Sinh ở trước mặt hắn càng thêm thoải mái. Nét đẹp của “Dã Lang” là được công nhận, mà các huấn luyện viên từ Trung Quốc tới cùng hắn cũng đã quen với nét đẹp này của hắn, nên với vẻ đẹp của Phùng Thu Sinh cũng là nhìn như không thấy, không giống các thượng cấp cùng đồng nghiệp của cậu, tuy rằng biểu hiện ra miễn cưỡng không thèm để ý, nhưng thực tế cũng rất tính toán với xuất thân của cậu, cũng không bỏ qua được bề ngoài của cậu, có người có bụng dạ khó lường với cậu, có người lại đưa ánh mắt đầy khinh thường nhìn cậu, khiến cậu trong cuộc sống hằng ngày luôn khá khó khăn, toàn bộ đều dựa vào ý chí kiên cường cùng tài năng của mình mà đứng vững. Ở đây dưới con mắt của các quan quân Trung Quốc, cậu chẳng khác gì người khác, bọn họ không khinh thường cậu, cũng sẽ không có ý đồ với cậu. Có Lâm Tĩnh là châu ngọc phía trước, nét đẹp của Phùng Thu Sinh cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi năng lực thật của cậu, mà hành động ưu tú của cậu được biểu dương, cũng là chuyện bình thường. Điều này khiến cho cậu bắt đầu cảm giác thoải mái hơn, tuy rằng huấn luyện hiện tại so với trước đây càng thêm gian khổ, nhưng cậu vẫn vui vẻ chịu đựng.

Lâm Tĩnh có thể nhìn thấy được tâm tình đó của cậu trong quá trình nói, không khỏi mỉm cười. Chờ cậu nói xong, Lâm Tĩnh ôn hòa mà tỏ vẻ tán thưởng với cậu, “Cái nhìn của cậu rất có lý, xem ra cậu rất nghiêm túc suy xét.”

Phùng Thu Sinh mím môi, bình tĩnh mà nói: “Lâm đại đội, tôi là người đã từng sống trong địa ngục khá nhiều năm, là được người khác mạo hiểm sinh mạng cứu tôi ra, Lạc cục cùng Thạch cục lại không quan tâm đến những lời đồn đãi nhảm nhí, toàn lực hỗ trợ cho tôi, tôi mới có thể có được cuộc đời mới. Thêm vào cảnh đội là quyết định của chính tôi, từ ngày đầu tiên mặc vào cảnh phục, tôi đã quyết tâm, nhất định sẽ không phụ lòng người kia cùng Lạc cục và Thạch cục. Mấy năm qua, tình hình của cảnh đội đều trong tầm mắt tôi, trong lòng rất lo lắng, nhưng lại bất lực, tôi chỉ có thể tự mình dựa vào tiểu đội của chính mình, kiên trì huấn luyện, bảo trì trạng thái, nếu một ngày nhận được mệnh lệnh, liền có thể tùy thời xuất kích, hoàn thành nhiệm vụ.”

“Rất tốt.” Lâm Tĩnh cảm thấy thoả mãn với cậu.

Phùng Thu Sinh nhìn lại, trong ánh mắt bình tĩnh xuất hiện vài phần ngưỡng mộ. “Lâm đại đội, khi tôi nghe nói ngài sẽ dẫn đoàn huấn luyện viên đặc biệt chiến Trung Quốc tới huấn luyện chúng tôi, tôi rất hưng phấn. Tôi hy vọng có thể học tập được nhiều từ các ngài, để mình càng thêm mạnh mẽ.”

Lâm Tĩnh hơi hơi gật đầu một cái, đột nhiên hỏi: “Những người đã từng hại cậu rơi vào địa ngục nhiều năm trước đây còn sống không?”

Ánh mắt Phùng Thu Sinh ngưng lại: “Có vài người đã được đưa ra công lý, nhưng tên đầu sỏ vẫn còn bên ngoài.”

Lâm Tĩnh nhàn nhạt hỏi: “Vì sao không đi giết người đó? Với thân thủ hiện tại của cậu, dù là ám sát cự ly gần hay ngắm bắn cự ly xa đều có thể một chiêu đắc thủ.”

Thắt lưng Phùng Thu Sinh càng thẳng, vô cùng kiên định trả lời: “Lâm đại đội, tôi là cảnh sát.”

“Rất tốt.” Lâm Tĩnh mới chính thức nở nụ cười, “Phùng Thu Sinh, cậu cùng tiểu đội của cậu biểu hiện rất tốt, tôi sẽ cho các cậu thêm nhiều cơ hội. Để cậu thay thế một trung đội trưởng khác sẽ ảnh hướng tới sự đoàn kết của toàn cảnh đội, vì vậy tôi quyết định sẽ thành lập một trung đội đặc biệt, do cậu đảm nhiệm trung đội trưởng. Trừ tiểu đội Quỷ Ảnh của cậu ra, sẽ thêm vào hai tiểu đội nữa, do cậu chọn. Trung đội cần này không chỉ đơn giản tiến hành huấn luyện của đặc công không, mà còn phải nắm vững vài kỹ xảo tác chiến của bộ đội đặc chủng, bao quát sinh tồn dã ngoại, thâm nhập vào địch, v.v… Cho nên, trung đội này càng mạnh hơn các trung đội khác, càng ưu tú, nhưng huấn luyện lại càng gian khổ, lúc hành động cũng sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm, trọng trách của cậu càng thêm nặng nề. Tôi muốn hỏi ý kiến của cậu, cậu đồng ý chứ?”

Phùng Thu Sinh có chút kích động, hoắc mắt đứng dậy, “Tôi đồng ý.”

“Được.” Lâm Tĩnh bình tĩnh mà nói, “Tôi cho cậu thời gian 2 ngày, cậu phải làm một bản báo cáo về sự tổ kiến của trung đội đặc biệt này. Chuyện này trước khi tôi chính thức tuyên bố phải bảo mật, cậu hiểu không?”

“Yes, sir.” Phùng Thu Sinh cố gắng khống chế sự hưng phấn của mình, vẫn duy trì tư thế nghiêm, đôi mắt sáng quắc lóe ra nhiệt tình của một thanh niên, “Xin hỏi, nếu như trong quá trình làm báo cáo có gì khó khăn, tôi có thể đến thỉnh giáo ngài không?”

“Cứ thoải mái.” Lâm Tĩnh dựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn người thanh niên trước mặt mình.

Phùng Thu Sinh hưng phấn mà cúi chào hắn, “Tôi hiểu rồi, sir.”

Lâm Tĩnh gật đầu, “Cậu đi đi, tôi hy vọng cậu có thể khiến tôi thêm nhiều bất ngờ.”

“Yes, sir.” Phùng Thu Sinh lùi về phía sau, bước đến cạnh cửa, bỗng nhiên đứng lại, thành khẩn nói với hắn: “Cám ơn ngài, tôi nhất định không phụ kỳ vọng của ngài.”

Lâm Tĩnh thu lại nụ cười, nghiêm túc mà nói, “Tôi tin.”

Phùng Thu Sinh chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mở cửa, lao ra khỏi tòa nhà, chạy thẳng tới vị trí của tiểu đội mình.

Lâm Tĩnh đứng ở bên cửa sổ, nhìn thân ảnh mạnh mẽ của cậu dưới ánh mặt trời chạy tới đằng xe, trong mắt dần dần có chút hiền hòa. người thanh niên này khiến hắn nhớ tới Liễu Dũng đã an nghỉ tại Tây Vực, vị “Ngân Lang” tuấn tú thông tuệ kia khi còn trẻ cũng có nét đơn thuần cùng nhiệt tình như vậy, có thể chịu khổ, có thể chiến đấu, không sợ chết, mỗi lần vừa nhớ tới sự hy sinh của anh, đều khiến Lâm Tĩnh đau đớn vô cùng. Vài năm qua, hắn vẫn chưa thấy ai được như “Ngân Lang”, không ngờ ở đây lại phát hiện. Hy vọng người thanh niên kia có thể chân chính trở thành một “Lang”, tuy rằng là ở dị quốc xa xôi, nhưng vẫn khiến hắn thấy vui mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play