Tiểu đội yểm hộ cứu viện cũng đã lên được thạch nham, Ninh Giác Phi liên hệ với Lâm Tĩnh, đem toàn bộ liên hệ của đặc công ở đây thêm vào hệ thống chỉ huy nội bộ của mình để thống nhất liên hệ.
Lâm Tĩnh thông qua tai nghe nghe rõ ràng các mệnh lệnh được truyền ra liên tiếp, chuyển quyền chỉ huy chiến trường đặc công tạm thời qua cho Ninh Giác Phi. Hắn ngồi ở một tảng đá lớn, từ ba lô lấy ra một băng vải nhỏ, băng bó hai ngón tay đã huyết nhục không rõ của mình lại. Cái gọi là tay đứt ruột xót, hồi nãy do tinh thần của hắn bị căng thẳng, nên không chú ý tới, hiện tại dần bình tâm lại, mới cảm thấy đau nhức không ngừng kéo tới. Hắn cắn răng, dùng băng vải băng chặt lại hai ngón tay, thuốc khử trùng càng khiến vết thương thêm đau nhức, tuy rằng khuôn mặt hắn không thể hiện bất kì biểu tình gì, nhưng hai tay vẫn có chút run rẩy nhẹ.
Sắc mặt của hắn trong mưa gió đã có chút tái nhợt, nhìn qua càng thêm tuấn mỹ, Chu Tự ôm con trai, yên lặng mà nhìn chằm chằm Lạc Mẫn nằm trong lều bạt, cũng không còn quan tâm đến lễ nghi gì nữa, nên không chú ý tới cử động của hắn.
Đúng lúc này, Ninh Giác Phi đã biết rõ ràng vị trí của các đặc công có mặt cùng các đội viên đột kích do mình dẫn tới, lập tức hạ mệnh lệnh, phát động tiến công toàn diện với phân tử khủng bố, tiêu diệt một lượt.
Tiếng súng kịch liệt cùng tiếng nổ mạnh chợt vang lên, Chu Lạc nhỏ bé giật mình run lên. Chu Tự vội vã đưa tay che lỗ tai của bé lại, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé một cái. Chu Lạc cảm giác được hơi thở của cha mình, lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, chỉ thấy trong rừng rậm mật khắp chốn đều là màn nước, có khi là màu trắng, có khi là màu đen, khói bụi cùng ánh lửa lập lòe ẩn hiện, rât nhanh bị dập tắt trong mưa. Song phương địch ta đều mặc mê phục tùng lâm, hoặc là mai phục bất động, hoặc là hành động cấp tốc, khiến người ta khó mà nhận biết rõ, hắn chỉ có thể thông qua tín hiệu giám sát ở trên hệ thống mũ giáp cùng tiếng trò chuyện để phán đoán được tình huống chiến trường.
Chu Tự vốn đang một lòng lo lắng cho người yêu, lúc này cũng không cách nào bỏ qua được tiếng súng như bão. Y yên lặng ôm chặt con trai mình, nhìn chiến trường phía dưới, trong đầu trống rỗng.
Đội viên đột kích do Ninh Giác Phi dẫn cùng trung đội đặc cần của Phùng Thu Sinh song song tấn công mạnh về phía trước, thế như mãnh hổ, cực kỳ tinh duệ.
Kỳ thực đội lính đánh thuê này cũng là các bộ đội đặc chủng xuất ngũ từ các quốc gia, bình thường bọn họ cũng có tiếp nhận huấn luyện, thế nhưng loại huấn luyện này vẫn còn kém xa với quân chính quy, huống chi bọn Ninh Giác Phi đều là tinh anh trong tinh anh? Bọn họ vì tiền mà chiến, tuy rằng không sợ chết, nhưng chết trước khi nhận được tiến thì có ích lợi gì cơ chứ? Cho nên lúc nào cũng có chút cố kỵ, lúc chiến đấu điều đầu tiên căn nhắc tới chính là bảo vệ mạng của mình trước, sau đó mới là hoàn thành nhiệm vụ. Loại tâm tính này khiến bọn chúng dưới sự tấn công mãnh liệt của bọn Ninh Giác Phi rất nhanh nảy sinh cảm giác sợ hãi, ngay cả quan chỉ huy của chúng cũng không muốn chống tới cùng, dù sao cả nhà Chu Tự có khả năng đã bị nổ chết, ủy thác mà bọn chúng nhận trên cơ bản đã hoàn thành, không cần ở chỗ này tiếp tục liều mạng. Vì vậy, sự chống đối của bọn chúng không vượt qua được 10′, đã bắt đầu có dấu hiệu suy yếu.
Ninh Giác Phi không lưu tình chút nào, một trận tấn công mãnh liệt, đánh cho kẻ địch tử thương vô số, chạy tán loạn tứ tán. Hắn chỉ huy hai tiểu đội truy kích và tiêu diệt binh, còn mình thì bắt đầu leo lên đỉnh nham thạch, từ ba lô lấy ra khoang thuyền thổi phồng phong kín, đưa Lạc Mẫn vào trong, thả xuống vách núi.
Chu Lạc thấy bọn họ thả ba mình xuống biển, nhất thời hét ầm lên: “Không được, không được, không được đem ba ba ném xuống biển.”
Ninh Giác Phi nhanh chóng xoa đầu xoa dịu đứa nhỏ: “Đừng sợ đừng sợ, bọn chú có người ở phía dưới tiếp ba ba của con, ba con không có việc gì đâu.”
Chu Tự lo lắng nhìn xuống dưới, chỉ thấy ở ngoài khơi ba đào cuộn trào mãnh liệt nổi lên hai thợ lặn. Bọn họ tiếp được khoang thuyền phong kín, nhanh chóng chìm lại vào dưới biển, biến mất.
Ninh Giác Phi giải thích với y: “Chúng tôi có tàu ngầm đang đợi tiếp ứng ngoài biển, sẽ lập tức đưa anh đến hàng mẫu của chúng tôi, để nhanh chóng cứu chữa cho người bị thương.”
Chu Tự gật đầu, lúc này mới thở phào,
Hai chiến sĩ khác cũng lấy ra khoang thuyền phong kín thổi phồng, trước tiên thả Hồ Quân xuống trước, sau đó mời cha con Chu Tự ngồi vào, cẩn thận thả xuống biển.
Chu Tự không có sợ hãi, chỉ có ôm chặt con trai mình, để tránh bé bị hoảng sợ. Chu Lạc nằm trong lòng cha mình, trái tim bé nhỏ tràn đầy sự lo lắng sợ hãi, hai tay cầm chặt lấy áo của cha mình, sợ cha cũng sẽ biến mất.
Lâm Tĩnh nhìn động tác của bọn Ninh Giác Phi, còn chưa kịp nói gì, liền nhận được tin của Lôi Hồng Phi: “B quốc phát sinh chính biến quân sự, Tử Hàn bị trọng binh vây khốn trong phủ tổng thống, tình huống nguy cấp, lập tức quay về Khê La.”
Lâm Tĩnh sắc mặt đại biến, Ninh Giác Phi cũng vậy. Hai người liếc nhau, nhanh chóng tìm cách đến được Khê La nhanh nhất.
Trên đảo Cổ Lỗ đang chìm trong mưa bom lửa đạn, tiếng súng trận trận, còn ở Khê La ngay bản thổ B quốc cũng là mưa bom bão đạn, xe tăng chạy dẫn đầu trên đường, quân đội hạng nặng vũ trang, chạy nhanh tới phủ tổng thống.
Những hình ảnh này đều không vượt qua được vệ tinh trên vũ trụ, các phóng viên các quốc gia trú ở Khê La đều nhanh chóng đưa tin này về tổng bộ của mình, để đưa tin ra trước nhất.
Lôi Hồng Phi và Trương Hải Dương ở trong phòng chỉ huy nhìn màn hình lớn, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. B quốc là một đất nước quốc gia chủ quyền, bọn họ không có quyền can thiệp vào nội chính của nước đó, tuy rằng lo lắng cho an nguy của Lăng Tử Hàn, nhưng chỉ có thể đứng nhìn như thế.
Lôi Hồng Phi gấp đến độ đi vòng quanh: “Hải Dương, anh nói hiện tại chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Trương Hải Dương ngẩng đầu nhìn dãy xe tăng thiêu đốt trước cửa phủ tổng thống cùng các xe tắc-xi binh đang chạy thẳng tới phủ tổng thống, không hề hé răng.
Trong bóng đêm, không ngừng có hỏa cầu thoáng hiện, ánh sáng của đạn phóng ra tựa như ánh sao vừa lóe đã tắt. Có vài phòng phát ra ánh lửa, khói đặc cuồn cuộn, thỉnh thoảng có người kinh hoảng chạy ào ra, trong làn mưa đạn mà nhảy lên.
Tuy rằng hắn lo lắng cho Lăng Tử Hàn ở chốn nguy hiểm, nhưng, dù cho hắn là tư lệnh của hàng mẫu chiến đấu, cũng không có quyền ra lệnh tiến công. Nội tâm hắn vô cùng lo lắng, nhưng bên ngoài lại thể hiện sự trấn định, nếu không dựa vào tính tình tựa như pháo chuẩn bị nổ của Lôi Hồng Phi chỉ sợ khiến y mất đi sự khống chế, lên cơn mất thôi.
Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: “Hồng Phi, mày chuẩn bị tốt đi, chỉ cần ra mệnh lệnh của thượng cấp tới, mày sẽ lập tức đi cứu viện Tử Hàn.”
“Được.” Lôi Hồng Phi lập tức cầm lấy điện thoại, liên tiếp ra lệnh truyền xuống cấp dưới.
Chờ y thả microphone, Trương Hải Dương lại nhớ ra: “Lâm Tĩnh ở bên kia, tuy rằng hắn là do bên chúng ta cử đi, nhưng hiện tại chức vụ của hắn là đại đội trưởng đội đặc công Khê La, hắn có thể dẫn người đi trợ giúp phủ tổng thống.”
“Đúng vậy.” Lôi Hồng Phi vỗ đùi. “Thực sự là tôi gấp quá đến rối tung rồi, quên mất việc này.”
Y biết rõ tình hình chiến đấu trên Cổ Lỗ đảo rất kịch liệt, vì vậy sau khi gọi tới Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều lời ít mà ý nhiều, nói rõ tình hình, muốn Lâm Tĩnh nhanh chóng quay về quốc nội. Ninh Giác Phi có thể tiếp tục ở lại Cổ Lỗ Đảo xử lý giải quyết tốt hậu quả, chỉ cần để Lâm Tĩnh lập tức rời khỏi trận chiến, chạy về Khê La.
Rất nhanh, Lâm Tĩnh phản hồi lại: “Tôi có thể dẫn toàn bộ đặc công chạy tới cảng, dùng pháo hạm quay về quốc nội, nhưng ít nhất cũng mất mấy tiếng mới tới được Khê La.”
“Vậy dùng máy bay đi.” Lôi Hồng Phi sốt ruột. “Đến khu “Phong Bão” dùng máy bay mà đi.”
“Được, tôi sẽ liên lạc với căn cứ, phái một phi cơ quân sự tới đây đón chúng tôi.” Lâm Tĩnh càng cấp bách hơn y. “Tôi sẽ tranh thủ trong vòng 1 tiếng chạy tới phủ tổng thống, nghĩ cách cứu viện Tử Hàn.”
Lôi Hồng Phi thở một hơi dài: “Tôi xin cậu đấy.”
“Đừng nói như vậy.” Lâm Tĩnh đang chạy nhanh trong rừng, thanh âm vẫn trầm ổn. “Cứu viện Tử Hàn là trách nhiệm nghĩa bất dung từ của tôi, tôi sẽ không tiếc bất kì thứ gì cả.”
Lôi Hồng Phi trầm mặc chốc lát, nặng nề mà nói: “Chú ý an toàn” sau đó liền cúp máy.
Lúc này y quả thực sống một ngày bằng một năm, biết rõ người mà mình yêu đang gặp nguy hiểm, nhưng chỉ đành bất lực. Y lo lắng đi tới đi lui, lại không dám nói chuyện với Lăng Tử Hàn, sợ cậu phân tâm sẽ gặp phải chuyện gì bất ngờ, nên chỉ có thể thì thào mà mắng: “Tên khốn Ban Địch An …”
Không lâu sau, cha con Chu Tự được tàu ngầm đưa đến hàng mẫu, Lạc Mẫn cùng Hồ Quân đều được lập tức đưa đi cấp cứu. Mao Kiệt nhìn thấy Lôi Hồng Phi đi tới, liền kích động, cố gắng chịu đau mà cúi chào y.
Lôi Hồng Phi hoàn lễ theo chào theo nghi thức quân đội, cầm chặt tay y: “Anh em tốt.”
Con mắt của Mao Kiệt đỏ, có chút nghẹn ngào mà gọi: “Tư lệnh.”
Lôi Hồng Phi dìu y ngồi xuống, vỗ nhẹ vai y: “Cố gắng dưỡng thương, anh cùng Hồ Quân đều là anh hùng, chờ khi về lại Bắc Kinh, tôi sẽ sắp xếp không để cho hai người các anh chịu thêm ủy khuất nào nữa.”
Mao Kiệt liên tục gật đầu, nói không ra lời.
Lôi Hồng Phi ngồi xuống bên cạnh y, thấp giọng hỏi tình hình trên đảo Cổ Lỗ, để dời đi sự chú ý của bản thân, cố gắng đè nén sự khẩn trương. Chỉ là, chuyện chưa nói xong, thì y đã nhận được điện thoại của Lăng Tử Hàn.
Bên trong truyền ra tiếng súng, tiếng nổ mạnh, thanh âm Lăng Tử Hàn không cao, nhưng rõ ràng: “Hồng Phi, tổng thống tiên sinh trao quyền cho em mời các anh tới đây hỗ trợ, trợ giúp bình định. Phi cơ trực thăng của bọn em đã bị đánh bom, hiện không cách nào rời khỏi phủ tổng thống, anh lập tức cho người tới đây tiếp ứng, yểm hộ tổng thống rút lui khỏi đây.”
Tinh thần Lôi Hồng Phi rung lên, hoắc mắt đứng dậy, nhanh chóng nói: “Tử Hàn, em chờ đó, anh lập tức tới.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT