Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Rốt cục trở lại nhà trong bộ tư lệnh, lúc này Lâm Tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thay bộ đồ mặc ở nhà, ngồi xuống sofa uống trà, trong lòng vẫn còn loạn, một câu cũng chẳng muốn nói.

Lôi Hồng Phi đem túi giặt quần áo bỏ vào trong phòng bếp, thay đồ, lấy đồ trong nhà Lăng gia cùng mấy bộ quần áo khác trong nhà nhét vào máy giặt, cài trình tự, nhấn nút khởi động, sau đó vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tĩnh.

Thân thể y có chút uể oải, nhưng tâm tình lại rất phấn khởi, há mồm đã nói: “Thứ hai chúng ta đưa đơn xin đi, vừa được phê duyệt là lập tức đi đăng ký. Đúng rồi, em về gặp cha mẹ anh đi.”

Lâm Tĩnh do dự thật lâu, lúc này mới nhìn về phía y: “Anh khẳng định?”

“Đương nhiên, anh đã khẳng định rất nhiều năm rồi.” Lôi Hồng Phi dùng sức gật đầu. “Anh theo đuổi em rất khổ cực đó, dù cho anh ám chỉ hay thể hiện rõ, em cũng làm bộ chẳng thấy.”

Lâm Tĩnh khẽ cười, trái tim đang rối bồi liền thả lỏng 1 chút. Chần chờ chốc lát, hắn khe khẽ thở dài: “Kết hôn ngay thì em không có ý kiến, nhưng, gặp cha mẹ anh.. chờ thêm chút thời gian nữa đi.”

Lôi Hồng Phi là dạng người là vì cưới vợ cha mẹ liền ném sau đầu, lập tức nói: “Vậy được, chúng ta kết hôn trước, sau đó xin con, chờ khi em điều chỉnh tâm tình tốt rồi, thì chúng ta ôm cháu về cho cha mẹ anh xem.”

Lâm Tĩnh nở nụ cười. Lôi Chấn là bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, nếu như quan quân cấp giáo kết hôn thì ông hơn phân nửa sẽ chẳng biết. Nhưng hai người họ là tướng quân thanh niên nổi tiếng xin kết hôn, sao mà ông không biết cho được? Lâm Tĩnh không muốn tới Trúc Uyển gặp lão tướng quân luôn khen ngợi ủng hộ hắn, bất quá là mang tâm tình đà điểu, bịt tay trộm chuông mà thôi.

Lôi Hồng Phi nói làm liền làm, trên online tìm được mẫu xin kết hôn dành cho quan quân, điền xong từng cái, sau đó in ra hai bản, rồi vội vã lái xe đi ra ngoài.

Hiện tại là cuối tuần, nhưng y chẳng thèm để ý tới điều đó, trực tiếp chạy thẳng tới nhà của tổng tham mưu trưởng, đợi cho ông ký chữ “Đồng ý” lên đơn xin xong, sau đó chạy thẳng tới trong nhà chủ nhiệm bộ tổng chính trị, đưa đơn xin của Lâm Tĩnh đặt trước ngay mặt ông, xin ông ký tên.

Hai vị thượng tướng đều với tác phong dũng mãnh lại hồ đồ của y vừa thưởng thức lại bất đắc dĩ. Tổng tham mưu trưởng rất rất thống khoái ký tên, nhìn y chẳng nói được một câu khách sáo đã tựa như cơn gió mà chạy ào ra ngoài, lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Lôi Chấn, trêu chọc khen một trận: “Tương môn hổ tử”. Còn chủ nhiệm bộ Tổng chính trị dưới yêu cầu cường liệt của Lôi Hồng Phi, liền gọi cho Lâm Tĩnh chứng thực xem đơn xin này có phải do hắn tự nguyện hay không, sau đó chỉ đành ký tên, nhìn y mừng rỡ như điên mà chạy đi, lập tức gọi điện thoại cho Lôi Chấn, đem chuyện Lôi Hồng Phi bức hôn thông báo, rồi mỉm cười mà chúc mừng ông.

Lôi Chấn hết sức vui mừng: “Cùng vui, cùng vui.” Cúp máy liền chà tay. “Bà à, chúng ta sắp có cháu bồng rồi.”

Tương Ngọc Lan vui mừng nhếch lông mày: “Sao thế? Hồng Phi thông suốt rồi? Đồng ý muốn có con?”

“Thằng nhóc đó chuẩn bị kết hôn rồi.” Lôi Chấn ngồi xuống, nụ cười đầy mặt. “Đối tượng lại là nhân tài số một đó, nhỏ hơn nó 1 tuổi, cũng là thiếu tướng, tương lai là tiền đồ vô lượng. Nó lớn lên cũng đẹp, vẫn được gọi là ‘mỹ nam tử đệ nhất trong quân đội’. Người theo đuổi nó cũng rất nhiều đó, ngay cả con trai thứ hai của Phương Quốc Cơ cũng đang theo đuổi nó, con chúng ta mất không ít sức lực mới ôm được người đó, thành công bắt được vào tay rồi.”

Tương Ngọc Lan vừa nghe con trai của Phương Quốc Cơ cũng đang theo đuổi người này, lập tức phán đoán đối tượng của con mình khẳng định rất ưu tú, vì vậy không tiếp tục hỏi về gia thế bối cảnh của đối phương nữa, cũng không tiếp tục tra tìm 3 đời nhà người ta. Bà chỉ hưng phấn mà lấy điện thoại: “Tôi đi hỏi Hồng Phi, kêu nó mang người về cho tôi nhìn 1 chút.”

Lôi Chấn biết tính bà, sợ bà trong lúc vô ý nói gì đó đụng tới tự tôn của Lâm Tĩnh, việc hôn nhân này sẽ thất bại, vì vậy lập tức kéo bà lại: “Đây là chuyện của tụi nhỏ, chúng ta đừng hỏi tới nữa. Bà đi học tập Lão Lăng, Lão Long, Lão Trương kìa, đợi tụi nhỏ kết hôn rồi uống rượu mừng là được rồi, còn chuyện khác cứ để mặc tụi nó sắp xếp, đừng hỏi, đừng chạm vào. Thằng nhóc kia tôi cũng hiểu được chút, cũng rất thích nó, ở trong lòng vẫn luôn xem nó là con mình, không nghĩ tới trời toại lòng người, thật đúng trở thành con tôi. Hôn sự này tôi cực kỳ thỏa mãn, bà cứ yên tâm đi.”

Tương Ngọc Lan nghe xong càng thêm vui mừng: “Được, được, tôi không quản nữa, chờ tụi nó cho tôi uống rượu mừng.”

Lôi Chấn rất hiểu con mình. Chuyện lần trước khi còn trẻ nó giấu giếm chuyện nó cùng Lăng Tử Hàn yêu nhau, đến lúc chuẩn bị kết hôn mới chạy tới thông báo 1 tiếng, kết quả bị mẹ mình một mực ngăn cản, tạo nên tiếc nuối cả đời. Vốn ông cho rằng con mình sẽ cả đời này độc thân sống quãng đời còn lại, không ngờ lại có hy vọng, nó lại có thể suy nghĩ lại, xua hết mọi khó khăn, theo đuổi được Lâm Tĩnh. Hôm nay, con mình hơn phân nửa định cho chuyện xong hết, chính thức nhận được giấy kết hôn, mới chịu dẫn người về nhà thông báo cho cha mẹ, miễn cho đêm dài lắm mộng, phức tạp. Đương nhiên ông toàn lực ủng hộ con mình, cho nên muốn ngăn bạn già của mình, dù thế nào cũng không thể để bà làm ảnh hưởng tới chung thân đại sự của con mình.

Lôi Chấn suy đoán không sai, Lôi Hồng Phi quả thật chính là muốn tiên trảm hậu tấu, cho nên chẳng hề báo cha mẹ, trong hai ngày cuối tuần đã chạy xong các bộ môn, lo xong toàn bộ trình tự xin kết hôn. Dù cho người ta đang ở nhà nghỉ ngơi hay đang tịnh dưỡng nơi ngoại ô, đều bị y lợi dụng các thủ đoạn trinh sát tìm ra, nên ký tên thì ký tên, nếu cần đóng dấu còn bị y kéo tới tận văn phòng lấy dấu ra để đóng vào. Y rất lẽ thẳng khí hùng lấy quyền mưu tư, nếu cần còn lấy tên của ông cùng cha mình ra để rêu rao, chỉ cần đạt được mục đích. Chỉ vì để y có thể kết hôn, hơn phân nửa giới cao tầng quân đội bị y nháo tới người ngã ngựa đổ.

Lâm Tĩnh tất nhiên cũng nhận không ít cuộc gọi, đầu tiên là muốn hắn chứng thực có phải “Tự nguyện kết hôn” hay không, khiến hắn quẫn tới mức muốn trở mặt với Lôi Hồng Phi, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn phải gắng gượng mà tự nhiên trả lời “Phải”, sau đó người ta chúc mừng hắn, nhưng càng khiến hắn thêm xấu hổ. Vì vậy, hắn liền đi về nhà mình. Dù ko thể tìm ra chìa khóa, nhưng chuồn vào nhà bẻ khóa là bản lĩnh giữ nhà của bộ đội đặc chủng, nên ko cần chìa vẫn mở được cửa nhà cũng không có gì khó.

Buổi tối Lôi Hồng Phi sau khi trở về vô cùng kinh ngạc, lập tức hiểu hành vi này của hắn là “Trở lại chờ rước”, còn kích động gọi cho hắn, khom lưng uốn gối hỏi: “Em muốn động phòng ở đâu? Để anh bố trí tân phòng.”

Lâm Tĩnh xụ mặt nói: “Cút!” Rồi quăng điện thoại.

Lôi Hồng Phi không hề tự giác, tiếp tục gọi tới. “Sáng mai chúng ta đi đăng ký, anh đã lo xong bạn bè trong Cục Dân Chính rồi.”

Lâm Tĩnh hừ một tiếng, ném điện thoại.

Lôi Hồng Phi không ngừng cố gắng, gọi điện thoại tới: “Chúng ta còn phải chụp hình nữa, phải dán trên giấy kết hôn.”

Lâm Tĩnh cực kỳ tức giận với tên ngu xuẩn này: “Cục Dân Chính có sẵn thiết bị, nghiệm chứng thân phận, tại chỗ chụp ảnh.”

Lôi Hồng Phi bừng tỉnh đại ngộ. Y không có kinh nghiệm kết hôn, còn Lâm Tĩnh thì đã chính thức kết hôn qua, nên biết chi tiết. Y đương nhiên không dám đề cập tới cuộc hôn nhân trước của hắn, nhanh lên cười làm lành: “Được được, vậy không còn gì nữa rồi, em nghỉ ngơi đi, sáng mai anh tới đón em.”

Lâm Tĩnh lười mắng y. Ở sát vách thì còn làm long trọng tới mức đó làm gì? Bản thân cũng không còn là mấy thanh niên nhoi nhoi không rành thế sự, mấy cái lãng mạn gì gì đó căn bản là không cần, hai người kiếm ngày nào đó rảnh đi đăng ký là được.

Hắn không nói tiếng gì mà cúp máy, nhưng Lôi Hồng Phi vui mừng không gì sánh được, nhịn không được hoa chân múa tay vui sướng, cười ha ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play