Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Hạm đội Trung Quốc chậm rãi tiến vào Tây Nãi Loan hải nội B quốc, chậm rãi điều chỉnh phương hướng, tạo thành một đội hình, hướng tới gần cảng.

Lôi Hồng Phi cùng Trương Hải Dương đứng ở mép thuyền, nhìn đoàn người hoan nghênh trên bờ, đều âm thầm suy đoán, không biết Lăng Tử Hàn có ở trong đó hay không.

Hai người đều có đôi mắt tinh như chim ưng, rất nhanh nhìn thấy được người bạn thân mặc âu phục giày da đứng bên cạnh các tướng lĩnh hải quân. Bọn họ nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vui sướng.

Tuy rằng cao hứng, nhưng trong mặt lễ nghi vẫn không thể xảy ra sơ suất, bọn họ là đại biểu đất nước ra nước ngoài, lúc này được ngàn người chú ý, nhất cử nhất động đều cực kỳ quan trọng, cho nên sau khi đi xuống quân hạm, bọn họ cũng không thể hiện hành động đặc biệt gì với Lăng Tử Hàn. Hai danh tướng thanh niên cùng tư lệnh hải quân B quốc, thượng tướng Tống Đình, cùng những tướng lĩnh khác bắt tay, mời bọn họ lên quân hạm tham quan. Thân là tư lệnh hạm đội, Trương Hải Dương chính là chủ nhân. Lôi Hồng Phi là lục quân thiếu tướng, tuy rằng thân thế hiển hách, nhưng vẫn cam tâm làm nền phía sau, thừa dịp mọi người không chú ý, liền lặng lẽ lùi về sau, lùi lại ở bên cạnh người Lăng Tử Hàn, cùng cậu sóng vai đi.

Suy nghĩ lại, đây chính là lần đầu tiên y nhìn thấy Lăng Tử Hàn mặc chính trang, âu phục hàng hiệu phụ trợ cho tư thế thon dài của cậu, màu sắc âu phục thích hợp khiến khuôn mặt cậu càng thêm thanh tú động nhân. Lôi Hồng Phi quả thực nhìn hoài không chán. Lăng Tử Hàn vẫn luôn mang theo nụ cười có phong độ có tiết chế, cùng y nhẹ giọng trò chuyện, nhưng chỉ tập trung vào những câu thoại không có gì đặc biệt.

Lôi Hồng Phi rất vui vẻ. Dưới ánh mặt trời, sắc mặt Lăng Tử Hàn so với trước đây thì tốt hơn nhiều, tính cách cũng không còn trầm uất giống lúc trước nữa, đây là tiến bộ rất lớn, khiến y rất vui mừng. Y cùng với Lăng Tử Hàn nói về đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, hy vọng thời gian tốt đẹp như thế này sẽ mãi không kết thúc, tiếp tục vĩnh viễn.

Thế nhưng, Trương Hải Dương cùng Lôi Hồng Phi đều là tướng quân thanh niên gia thế bối cảnh hiển hách vô cùng, bước 1 chân lên quốc thổ B quốc đã lập tức khiến người khác chú ý, lịch trình dày đặc chờ đợi bọn họ, thời gian hằng ngày đều sắp xếp đến kín mít. Lăng Tử Hàn rút ra thời gian, buổi tối đến khách sạn chỗ bọn họ chơi. 3 người bạn thân tâm sự suốt đêm, đến tận sáng mới ôm nhau nói từ giã.

Bọn họ đều là những người bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tựa như anh em, thẳng thắn vô tư, tất nhiên không suy nghĩ nhiều, thế nhưng, tin tức nhanh chóng đưa ra scandal của trợ lý đặc biệt của tổng thống, Lăng Tử Hàn. Hình chụp của cậu cùng Lôi Hồng Phi ở trước cửa phòng khách sạn nhiệt tình ôm nhau đăng rõ rệt, mà lần trước khi cậu đi thăm Lâm Tĩnh, ảnh chụp trước khi chia tay Lâm Tĩnh khẽ hôn gò má cậu cũng đồng thời được đưa ra, nhất thời khiến B quốc chấn động, nhanh chóng thông qua internet truyền tới quốc nội.

Lâm Tĩnh giận tím mặt, hạ lệnh toàn thể sĩ quan khẩn cấp tập hợp. Sắc mặt hắn tái mét đứng ở trên bục, sau khi chờ cho các trung đội tập hợp xong, liền lớn tiếng nói: “Quả thực làm phản mà. Tử Hàn đến thăm tôi, tôi tiễn cậu ấy lên xe, đều là chuyện xảy ra ngay trong căn cứ này, vậy lại có người dám chụp hình truyền cho giới truyền thông, đây không phải nội gian thì là cái gì? Bọn chúng cho các cậu bao nhiêu tiền hả? Vì tiền mà các cậu dám bán đứng cả đại đội trưởng của mình à? Người như vậy không có tư cách làm binh của tôi, không có tư cách làm đặc công. Việc này tôi sẽ truy đến cùng, người nào biết được báo cáo cho tôi biết, sẽ được tính là trợ giúp thanh tra nội gian, luận công trao thưởng. Nếu như chính bản thân cậu dám tự mình đứng ra tự thú, thì có thể xem xét mà xử lý. Nếu như dám nghĩ đến việc dựa vào may mắn, ngoan cố chống lại, vậy thì chờ thủ đoạn của “Dã Lang” Lâm Tĩnh tôi đi. Người biết sự tình nếu muốn che giấu, nghĩ mọi việc sẽ thuận lợi mà qua, nếu để một ngày tôi phát hiện được, cũng sẽ lập tức thanh trừ khỏi đội, không chút lưu tình. Tôi cảnh cáo tất cả các cậu, tôi Lâm Tĩnh luôn luôn thiết diện vô tư, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn trì quân, trước đây tôi luôn nương tay với các cậu, từ giờ trở đi, tôi sẽ nghiêm túc kỷ luật, siết chặt huấn luyện, biến đại đội đặc công thành một đội quân thép. Nếu chịu không nổi, thì các cậu sẽ có thể rút khỏi đội hoặc xin đổi đi nơi khác, tôi lập tức phê chuẩn. Nếu dám có 2 lòng, phẩm chất yếu đuối, muốn kiếm chút vốn, nghĩ muốn ở đây kiếm cơm ăn, muốn làm nội gian mà tìm tin, thì sớm đi cho tôi, nếu để tôi phát hiện, tôi sẽ không nể mặt bất kì ai đâu.”

Hắn nói liên tục, có uy lực, tựa như pháo bắn ra, khiến dưới đài lặng ngắt như tờ, người người đứng thẳng tắp, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Biệt hiệu của hắn là “Dã Lang”, trì quân nghiêm khắc, người thân không nhận, nhiều năm cùng phân tử khủng bố cùng hung cực ác ở khu Trung Á tác chiến, làm gương cho binh sĩ, công huân lớn lao, đây chính là tư liệu mà giới truyền thông tìm ra được, đã từng post lên TV cùng trên internet. Trên người một người luôn ở tuyến đầu đấu tranh anh dũng nhiều năm đều luôn mang lại một cảm giác ẩn hàm sát khí, lúc này hắn giận cực kỳ, càng khiến sát khí phô thiên cái địa, tựa như thiên quân, khiến ai cũng cảm thấy áp lực.

Lâm Tĩnh nói xong, ánh mắt lợi hại đạo qua hết toàn bộ mọi người ở dưới, sau đó không nói gì nữa, lớn tiếng “Giải tán”, liền cất bước quay về văn phòng.

Hắn viết báo cáo, thông qua internet gửi cho Lạc Mẫn, báo rằng sẽ toàn diện chỉnh đốn đại đội đặc công, muốn đem những tên yếu lòng, thấy tiền sáng mắt, thân phận khả nghi này, đá ra khỏi đại đội, sau đó nhanh chóng đề cao sức chiến đấu của toàn bộ đội ngũ, phải khiến cho họ tuyệt đối trung thành.

Lạc Mẫn rất tán thưởng với khiến nghị của hắn, lập tức trao toàn quyền cho hắn, để hắn tự mình làm theo ý mình.

Scandal được post lên báo, ngày thứ hai, Lôi Hồng Phi trong sự bận rộn sắp xếp thời gian đến thăm Lâm Tĩnh cùng các huấn luyện viên Trung Quốc khác.

Tướng môn chi tử long hành hổ bộ, uy phong lẫm lẫm, đi tới đâu đều làm người khác chú ý, khiến các phóng viên vừa nhắc tới y, đều gọi y là người đứng đầu trẻ tuổi nhất trong quân đội Trung Quốc, khiến Lâm Tĩnh bĩu môi. Thế nhưng, lén oán thầm là 1 chuyện, tình cảm chiến hữu khăng khít thân mật của họ cũng là thực, có thể ở nước xa lạ gặp mặt, hai người họ đều vui vẻ, vừa thấy mặt liền vui vẻ mà vỗ vai nhau, sau đó nói chuyện chính.

“Thằng quỷ, cái vụ hình đó là sao vậy hả?” Lôi Hồng Phi trừng mắt nhìn hắn. “Khẳng định là cậu tâm hoài bất quỹ, thừa dịp Tử Hàn không chú ý liền chiếm tiện nghi của em ấy.”

“Anh nghĩ ai cũng như anh sao?” Lâm Tĩnh chẳng thèm để ý. “Chỉ có anh mới làm cái việc thế thôi.”

“Vụ ảnh chụp chúng ta có thể từ từ mà nói, nhưng làm sao mà cậu để người khác chĩa máy ảnh vào cậu mà cũng không phát hiện vậy hả, tệ thật đó.” Lôi Hồng Phi cười nhạt nhìn hắn.

“Không phải anh cũng vậy sao? Chẳng lẽ bức ảnh đó là do anh đồng ý cho chụp à?” Lâm Tĩnh hừ một tiếng, lập tức nghiêm mặt nói. “Không chỉ tôi không phát hiện, mà ngay cả Tử Hàn cũng không chú ý, có thể thấy được thủ đoạn của tên đó cao minh, cũng không giống mấy tên cảnh viên chỉ chụp cho vui, sau đó vì tiền mà bán cho giới truyền thông. Tôi đang điều tra việc này, nhất định phải bắt bằng được tên gián điệp ấy.”

“Ừ, vậy là được rồi.” Lôi Hồng Phi thấy suy nghĩ của hắn rõ ràng, liền không nói thêm gì, mà nói sang chuyện khác, hăng hái bừng bừng nói. “Cậu huấn luyện binh thế nào rồi? Để tôi xem thử đi.”

“Được thôi.” Lâm Tĩnh đáp ứng rất sảng khoái, quay đầu lại dặn một sĩ quan. “Tập hợp trung đội đặc cần.”

Phùng Thu Sinh nhanh chóng mang theo thuộc hạ của mình chạy tới. Bọn họ mang vũ trang hạng nặng, khí chất dũng mãnh gan dạ, đứng thẳng trước mặt Lâm Tĩnh, chờ mệnh lệnh.

Lâm Tĩnh quay đầu cười nói với Lôi Hồng Phi: “Thế nào? Có muốn tự mình khảo nghiệm bọn họ hay không?”

Lôi Hồng Phi thấy Phùng Thu Sinh, bị sự tuấn mỹ của cậu mà kinh ngạc 1 chút, lập tức khen ngợi: “Thật không nghĩ tới, ở chỗ này cũng có thể thấy được một người giống cậu.”

Lâm Tĩnh hiểu được ý của y, không khỏi nhíu nhíu mày, hét lớn: “Bớt nói xàm đi, rốt cục anh muốn gì?”

“Không muốn làm gì hết.” Lôi Hồng Phi hắc hắc mà cười. “Tôi không biết cậu huấn luyện bọn họ thế nào, cũng không biết nên ra đề gì. Nếu không thì vậy đi, tôi cùng bọn họ đánh 1 trận, cậu thấy sao?”

Lâm Tĩnh vừa nghe là biết y đã ngứa tay lắm rồi, không khỏi buồn cười, sau đó gật đầu: “Được thôi, hôm nay anh là khách, tôi làm chủ đương nhiên phải thỏa lòng cho anh rồi.” Sau đó hắn ra lệnh. “Phùng trung đội, hôm nay các cậu phải đánh 1 trận thật đã với Lôi tướng quân, không cần nhẹ tay, xuất hết toàn bộ sức cho tôi, phải xử lý y đẹp cho tôi.”

Đội Phùng Thu Sinh nghiêm, cất cao giọng nói: “Yes, sir.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play