Sau khi Lôi Hồng Phi họp xong, giải quyết xong mấy phần công việc, lập tức cùng Trần Kiến Hữu chạy tới bệnh viện.
Sĩ quan phụ tá Trần rất trung thực lập tức gọi điện thoại cho sĩ quan phụ tá Thái: “Này, sếp anh đang tới đó. Bên chỗ em thế nào rồi? Có tình địch ở đó không?”
Sĩ quan phụ tá Thái như thấy được cứu binh: “Hồi sáng tư lệnh có đòi làm việc, kêu em đem máy tính qua, em giả bộ kẹt xe giữa đường, không lấy máy cho ảnh được. Sau đó Lăng bộ trưởng cùng Vệ cục trưởng mang theo 3 bé đến thăm tư lệnh, lúc này mới giải thoát được cho em. Chiều Phương bộ trưởng bên bộ lắp ráp có tới, bây giờ vẫn chưa về. Em không dám tới, sợ bị mắng. Các anh mau tới đi.”
“Phương bộ trưởng cũng tới?” Trần Kiến Hữu ngẩn ra, liền nhìn Lôi Hồng Phi đang lái xe, thấy sắc mặt của y cũng đang biến dạng, liền nhanh chóng hỏi. “Vậy cả nhà Lăng bộ trưởng thì sao? Còn ở đó không?”
“Còn đó, chưa về.” Thái Hân Uy mật báo, chi tiết báo lại. “Em có hỏi y tá rồi, lúc Phương bộ trưởng tới thì tư lệnh đang ngủ, 3 bé thấy ảnh liền lập tức lôi kéo Phương bộ trưởng ra phòng nghỉ bên ngoài, bọn họ một mực nói chuyện phiếm, Vệ cục trưởng cũng ở đó. Sau đó, tư lệnh có tỉnh lại, thì Lăng bộ trưởng chơi cờ cùng ảnh.”
Trần Kiến Hữu thở dài: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Lôi Hồng Phi nghe rõ thanh âm truyền đến từ điện thoại, trong lòng cũng dỡ được gánh nặng, âm thầm suy nghĩ, chính mình quả nhiên anh minh, biết rõ thằng quỷ Phương Thành kia tà tâm không hết, đã sớm sắp xếp, để cả nhà Lăng Tử Hàn tới đó để quấn lấy tên họ Phương kia, không để âm mưu của tên đó thành hiện thực.
Cả đường đi y đều mỉm cười, dù cho phong tuyết cùng giá lạnh bên ngoài cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của y. Khi đến trước phòng bệnh của Lâm Tĩnh, thì đầu tiên y nhìn thấy phòng nghỉ ở bên ngoài hai đứa con nuôi đang ôm lấy cánh tay của Phương Thành, hăng hái thảo luận gì đó. Vệ Thiên Vũ ngồi ở bên cạnh, nét mặt đầy nét cười, nét mặt của Phương Thành cũng tràn đầy vui vẻ, hiển nhiên 2 lớn 2 nhỏ trò chuyện rất vui vẻ.
Nhìn Phương Thành bị nhốt ở bên ngoài, không có ở bên cạnh Lâm Tĩnh, Lôi Hồng Phi rất vui vẻ, lớn tiếng bắt chuyện: “Anh Phương, Thiên Vũ, đang nói gì thế? Sao vui như thế?”
Đây là lần đầu tiên y xưng anh gọi em với Phương Thành, có thể thấy rõ được nội tâm tràn đầy vui vẻ của y. Vệ Thiên Vũ cùng Phương Thành đều mỉm cười quay đầu nhìn về phía y. Bọn họ còn chưa nói gì, thì Lăng Tiêu đã lên tiếng trước: “Bác Hổ, tụi con đang nói vấn đề khoa học, đang tham khảo bác Phương đó.”
Lôi Hồng Phi cười ha ha: “Tốt nha, vấn đề về khoa học rất quan trọng đó, bác Phương của tụi con chính là ngôi sao sáng trong giới khoa học đó, khó có thể gặp đó, xác thực là một người thầy rất tốt đó.”
“Ngôi sao sáng thì không bì được rồi, tôi bất quá chỉ là mới nhập môn mà thôi.” Phương Thành rất khiêm tốn. “Hai đứa nhỏ rất thông minh, chúng tôi thảo luận rất vui vẻ.”
“Dạ.” Hai đứa nhỏ nghiêm trang mà dùng sức gật đầu.
Vệ Thiên Vũ nhịn không được buồn cười, quan tâm hỏi Lôi Hồng Phi: “Mới tan ca à? Có ăn cơm chiều chưa?”
“À phải.” Trong mắt Lôi Hồng Phi hiện rõ nét nhu tình. “Tôi đến đây ăn cùng Lão Lâm.”
“Được.” Vệ Thiên Vũ tự nhiên mà quay đầu nhìn Phương Thành. “Lão Phương, hay cùng tụi tôi ra ngoài ăn đi. Ở đây chỗ nhỏ, không tiện ở lâu, cũng không phải chỗ tốt để đãi khách, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ.”
Phương Thành lại đây cũng hơi quá trưa 1 chút, tổng cộng chỉ nói với Lâm Tĩnh được hai câu, một câu là “Sức khỏe thế nào rồi”, một câu khác chính là “Phải chú ý nghỉ ngơi nhiều”, sau đó cũng không còn thể nói được gì. Lúc này nghe Vệ Thiên Vũ đề nghị ra ngoài ăn, tựa hồ là muốn để lại chỗ này cho thế giới hai người Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh, anh cũng không thể hiện sự bất mãn gì, chỉ là giương mắt nhìn Lôi Hồng Phi 1 chút, suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu vui vẻ: “Được đó, tối nay tôi mời khách, mời ba bé đi ăn một bữa, Thiên Vũ cùng bạn anh thì tự bồi nhau nhé.”
Lôi Hồng Phi không nghĩ tới anh không hề chống cự mà tiếp nhận kiến nghị của Vệ Thiên Vũ, không khỏi thầm khen ngợi anh. Nếu bỏ qua thân phận “Tình địch” với người này, thì Phương Thành hoàn toàn được xem là một quân tử, ý chí thẳng thắn, trời quang trăng sáng, nếu như người mà anh theo đuổi không phải Lâm Tĩnh, thì Lôi Hồng Phi nguyện ý đi làm mai cho anh, toàn lực thúc đẩy chuyện tốt này.
Trong tiếng hoan hô của anh em Tiêu Diêu, Phương Thành đứng dậy, bình tĩnh mà nói: “Tôi đi thăm Lão Lâm lần cuối rồi chúng ta ra ngoài ăn.”
Yêu cầu này của anh rất hợp lý, không ai có lý do cản được, Lôi Hồng Phi cười gật đầu: “Được.” Sau đó cùng anh vào trong phòng bệnh bên trong.
Lâm Tĩnh dựa vào đầu giường, Đồng Húc ngồi ở mép giường, Lăng Tử Hàn ngồi ở ghế bên giường, ba người đang đánh bài, chơi rất vui vẻ.
Phương Thành cùng Lôi Hồng Phi bước vào, cả ba người đều ngước mắt lên nhìn. Lâm Tĩnh có chút bất ngờ khi thấy Phương Thành: “Phương bộ trưởng vẫn chưa về ư? Tôi còn tưởng … thực sự xin lỗi …” Hắn nhất thời không biết nên nói thế nào mới tốt. Phương Thành tới chưa bao lâu đã bị tụi nhỏ lôi đi, sau đó thì hắn lại ngủ, khi tỉnh lại thì không thấy người nữa, Lăng Tử Hàn cũng không nói gì tới, nên hắn cứ tưởng Phương Thành đã về, không ngờ anh lại luôn ở bên ngoài phòng bệnh, khiến cho hắn rất băn khoăn.
Phương Thành khoát tay: “Cần gì xin lỗi chứ? Chúng ta cũng không phải người ngoài, đừng có khách khí đến thế. Tôi chính là đến thăm cậu, cũng không cần cậu phải toàn lực xã giao cùng tôi. Thấy bệnh của cậu đang dần tốt lên, tôi yên tâm rồi. Hiện tại trời cũng tới, tôi dẫn tụi nhỏ ra ngoài ăn. Cậu vừa khỏi được 1 chút, cũng đừng để mình quá mệt mỏi, ăn tối xong thì ngủ sớm 1 chút.”
Ngữ khí của anh càng lúc càng thân thiết, càng lúc càng quan tâm, nhưng sự biến đổi này lại diễn ra rất tự nhiên, khiến Lôi Hồng Phi cảm giác bất an, nhưng Lâm Tĩnh lại sinh thiện cảm lớn, gật đầu đáp ứng: “Ừ, tôi biết.”
Lăng Tử Hàn buông bài, đứng dậy ôm lấy Đồng Húc, cười tủm tỉm mà nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Phương Thành rất tự nhiên mà bước lên trước 1 bước, cầm lấy tay của Lâm Tĩnh, tràn ngập quan tâm mà lắc lắc, sau đó cẩn thận bỏ vào trong chăn, cười xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lôi Hồng Phi vẫn không có hé răng, ba tụi nhỏ mới lần lượt từ bên ngoài bước vào, hoạt bát mà phất tay chào từ biệt với y, y hắn mới giơ tay lên lắc lắc với tụi nhỏ, cười nói: “Hẹn gặp lại.”
Phòng bệnh nhanh chóng an tĩnh lại. Trần Kiến Hữu cùng Thái Hân Uy ở phía sau đi xem bữa ăn tối, dự định đi hỗ trợ chuẩn bị, không muốn tới quấy rối hai người họ. Bác sĩ cùng y tá cũng đã đến giờ tan tầm, lúc này đang cùng nhân viên trực đêm giao ca, nên động tĩnh cũng trở nên xa xôi, truyền không tới được khu phòng bệnh cao cấp của Lâm Tĩnh.
Lôi Hồng Phi ngồi xuống bên giường, đưa tay cầm lấy tay Lâm Tĩnh, nhìn khuôn mặt gầy gò của hắn, trong suy nghĩ bỗng nhiên trở nên trống rỗng, không nghĩ ra được mình cần phải nói gì.
Lâm Tĩnh luôn luôn không thích nói nhiều, cứ để mặc y cầm tay mình, toàn thân dần dần trầm tĩnh lại, cảm giác rất thoải mái.
Hai người họ chẳng ai nói gì, nhưng bầu không khí trong phòng lại rất dịu dàng. Dường như qua thật lâu, Lôi Hồng Phi mới phản ứng lại, nhẹ ho 1 tiếng, nhưng lại nói 1 câu cực kỳ sát phong cảnh: “Cái tên Phương Thành kia, hình như có tâm tư khá nhiều với cậu đó nha.”
Lâm Tĩnh ngẩn ra, lập tức nở nụ cười: “Anh ta chính là một người bạn đáng kết bạn, còn chuyện khác … tôi không dám trèo cao.”
Đuôi lông mày khóe mắt Lôi Hồng Phi dần dần nhộn nhạo sắc mặt vui mừng, trong lòng nở hoa, liền mở miệng nói: “Anh ta không xứng với cậu.”
Lâm Tĩnh sửng sốt, liền cười ra tiếng: “Tôi cũng không có cuồng vọng đến thế đâu. Nếu nói thật lòng, thì anh ta là một người cực kỳ ưu tú, tri thức phong phú, tài năng xuất chúng, đối xử với mọi người chân thành, tiến thối có độ, từ năng lực công tác, trí tuệ, tài hoa đến nhân phẩm, không chỗ nào xoi mói được. Thế nhưng, làm bạn thôi, không tính tới việc xứng hay không, tính cách sở thích hợp là được.”
“Cậu nói đúng.” Lôi Hồng Phi cũng hiểu được khả năng xã giao của Lâm Tĩnh quá hẹp, cũng không cản hắn kết giao bạn, chuyện này khá có lợi với sự phát triển sự nghiệp trong tương lai của hắn. Nếu như có một người bạn như Phương Thành, thì không còn gì tốt hơn. Chí ít hiện nay mà nói, Phương Thành vẫn chưa tạo nên sự uy hiếp lớn.
Y mặt mày rạng rỡ thay đổi trọng tâm câu chuyện, lời nói nhỏ nhẹ trò chuyện mấy tin tức quốc nội hai ngày qua, nói tới vài việc thú vị vụn vặt, y miêu tả sinh động như thật, khiến Lâm Tĩnh buồn cười.
Trong bầu không khí hài hòa như thế, chợt Trần Kiến Hữu xuất hiện tại cửa, đau khổ mà nhìn tình cảnh 1 chút, phán đoán tình hình bên trong, thấy tâm tình sếp mình tốt, mới nhỏ giọng báo cáo: “Sếp, bữa tối đã xong.”
Lôi Hồng Phi vốn đang nghĩ tới chuyện này, không thể để cho Lâm Tĩnh chịu đói, nghe vậy lập tức quay đầu nói: “Mau, mang vào.”
Lâm Tĩnh nhìn bộ dáng gấp gáp của y, nét cười càng lúc càng đậm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT