Ma điện từ mặt chữ lý giải có thể hiểu được hàm ý của nó, là nhà Ma Vương đại nhân, Ngô Hi Ngôn bị bắt về hang ổ.
Thần vương có tính khiết phích, luôn luôn không thích Ma giới chướng khí mù mịt, không có thẩm mỹ lại hỗn loạn, cho nên giờ này khắc này, kẻ chiếm lấy Ngô Hi Ngôn đúng là Ma vương.
Cũng không biết hai nam nhân này đạt thành nhận thức chung như thế nào, tóm lại, tiểu cúc hoa lần đầu tiên nghênh đón song long, thật sự rất đáng mừng, cuối cùng không có bị nguy hiểm phá hỏng mất.
Nhưng mà Ngô Hi Ngôn cao hứng không nổi.
2,
Ở Ma điện, anh không có quần áo mặc, thân mình trần trụi trừ khi vệ sinh tắm rửa rất ít khi xuống giường, quỷ biết Ma vương sẽ từ cái góc nào xuất hiện dọa người.
Ngô Hi Ngôn nếm qua vài lần chịu mệt sau đó cũng không dám... tùy tiện hành động nữa, nơi này không có nhân loại, anh cũng chẳng thể dựa vào ai.
Lại nói tiếp còn có chút nhớ cái tên mặt người dạ thú mà khiết phích, nhưng biết suy nghĩ vì mình hơn một chút.
Vành tai phải bỗng nhiên nóng lên, bị người ngậm trong miệng chậm rãi liếm – cắn, trêu chọc.
Không cần quay đầu lại ai cũng biết là ai đấy.
Ngô Hi Ngôn không nói gì vuốt ve móng vuốt sói người nào đó, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: "Tôi đói bụng —— nấu cơm đi!"
"Tuân mệnh, bảo bối!"
Người nào đó tung tăng cười rời đi.
Ngô Hi Ngôn thở dài, phản kháng tránh né chạy trốn như thế nào, vẫn sẽ bị người nam nhân này bắt trở về.
Chuyện này phát triển tới trình độ nát bét tới không thể nát bét hơn được nữa, anh hy vọng, một ngày nào đó sẽ khá hơn đi?
Có lẽ...
3,
Lại là một đêm lăn lộn mây mưa gió rền, Ngô Hi Ngôn tuyệt không muốn biểu đạt tâm tình của mình lúc này.
Vì sao mỗi lần đều bị làm đến ngất đi? Đây đối với nam nhân mà nói quả thực chính là sỉ nhục!
"Ngôn, tỉnh?"
Thanh âm quen thuộc linh hoạt kỳ ảo ở bên tai như nổ tung, Ngô Hi Ngôn giật mình, mơ hồ trước mắt dần dần rõ ràng, là cái tên kia khiết phích ——
"Tại sao tôi... Ưm."
"Ha ha, vấn đề này, chúng ta cơm nước xong rồi nói sau." Nam nhân giống mèo con trộm cá liếm liếm bờ môi anh.
Ăn cơm?
Đây đối với người bụng đói kêu vang như Ngô Hi Ngôn mà nói thật là một từ ngữ tuyệt vời biết bao.
Cho nên anh xem nhẹ hành vi lợi dụng của nam nhân, cho nên anh không dự liệu được, cho anh ăn no là bởi vì kế tiếp có đợt bão táp mãnh liệt hơn đang đợi mình.
4,
Ba năm, anh bị gây sức ép qua lại giữa thần điện cùng ma điện, quả nhiên hai tên chết tiệt kia không có tính kiên nhẫn, bọn hắn đánh giá cao sự tự chủ của mình, nói cách khác —— không biết chừng nào thì bắt đầu, tiểu cúc hoa của Ngô Hi Ngôn lại bị song long chiếm cứ.
= = Sau đó, Ngô Hi Ngôn phản kháng vô lực đánh cũng không lại, không có thần lực không có ma lực, muốn đi tự sát.
Nhưng lại bị hai nam nhân điên cuồng cấp cứu, sau đó còn ngoài ý muốn...
Mang thai????????
"Vâng, thần hậu đại nhân, ngài không nghe lầm, chứng thật là mang thai." Ngự y Thần tộc đẩy mắt kính phản quang, cũng không cho rằng khả năng này quá thấp.
Thần vương nhà chúng ta uy vũ khí phách, coi như là gay cũng có thể mang thai! Huống chi nam nhân xuất thân trong sạch khí chất cao nhã như Thần hậu ư?
Ngô Hi Ngôn = 口 = "..."
Vẻ mặt Thần vương rất ngu, hắn có lẽ cả đời chưa từng có vẻ mặt như vậy: "Trời ạ... Bổn vương có hậu!! Ngôn, chúng ta có con!!!"
Ma vương cũng mang biểu tình đặc biệt ngu, so với Thần vương cũng chẳng khá hơn, lại nhịn không được khinh bỉ kẻ thù một mất một còn cùng dây dưa người yêu bao nhiêu năm: "Đứa nhỏ là của bổn tọa, đồ thần côn côn nhỏ."
"Không cần nằm mơ, đồ quỷ tiết sớm, Vương Hậu Thần vương ta tự nhiên sinh đứa nhỏ cho bổn vương."
"Ha? Ngươi muốn đánh nhau sao? Thần côn chết tiệt?"
"Đánh thì đánh!"
Ánh sáng chớp lóe, chiến đấu hết sức căng thẳng.
Lúc này Ngô Hi Ngôn rốt cục kịp phản ứng mình đang mang bầu nổi giận: "Cút a —— đều cút đi cho ta —— "
"A, chú ý đừng nhúc nhích động thai khí."
"Thở sâu bảo bối, đứa nhỏ! Đứa nhỏ!"
"Đứa nhỏ mẹ nhà anh —— cút hết đi —— "
"Bảo bối đừng nóng giận, em chính là mẹ đứa nhỏ, ta là ba ba, há há..."
"..." Há há em gái anh!
Ngự y đứng ở một bên, nhìn thấy một thần một ma không ngừng vẫy đuôi cún dỗ vợ yêu tỏ vẻ, mình còn có chuyện chưa nói đâu, các vị đại nhân tôn quý.
5,
Thần vương: "Có chuyện mau nói."
Ma vương: "Có rắm mau thả."
Thần vương nhíu mày: "Thô tục."
Ma vương nhíu mày: "Vui."
Ngự y đổ mồ hôi, hai vị đại nhân mấy ngàn năm gặp mặt vẫn ngây thơ như vậy thật sự không thành vấn đề sao? Tương lai đứa nhỏ thật đáng lo ngại.
"Là như vậy, các vị đại nhân, Thần hậu ( Ma Hậu) đại nhân mang thai ba..."
Ngô Hi Ngôn = 口 = "..." Ba!!!
Heo mẹ à!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT