*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạnh bà là thọ tinh ngày hôm nay, thu rất nhiều lễ vật thượng vàng hạ cám, cũng là đối tượng mọi người âm thầm lên kế hoạch rót rượu.
Nhưng thái độ làm người Mạnh bà lãnh mạc, vẻ mặt từ chối hết thảy, như thể không bao giờ hứng thú với bất cứ điều gì, căn bản là không cách nào làm cho hắn hưng phấn cùng cả đám chơi oẳn tù tì uống rượu.
Huống hồ Mạnh bà có chứng khiết phích rất nghiêm trọng, đối với mùi rượu lại càng tuyệt đối trốn tránh.
Làm sao bây giờ đây?
Hê hê, đừng nói, chuyện này thật sự có biện pháp!
Không có người dám đấu đá lung tung đi chuốc rượu Mạnh bà, nhưng là... bé con của Mạnh bà không phải tại đây sao?
Người nào đó tặng mấy thứ đồ chơi coi như bảo bối, chúng ta tặng đều là đồ rách nát à?
Một đám tửu quỷ ánh mắt tỏa ra lục quang mạo hiểm sâu kín, cuối cùng đem mục tiêu tập trung trên người Khúc Thương Mang.
Lão thấp không hiểu sao rùng mình một cái, không đợi hiểu rõ tình huống cụ thể, ba chén rượu mạnh đã bị Mã Diện cùng mọi người xô đẩy chuốc lên, nhất thời trước mắt hỗn độn thành một mảnh, nhìn ai cũng ra hai người, hai má hông hồng, thần chí mông lung.
Uống quá nhanh.
Ngưu Đầu hơi đau lòng bé con: "Ta nói mấy đứa kia, đều kiềm chế chút, thân thể tiểu Thương không giống một đám da dày thịt béo các ngươi, chịu không được."
Mã Diện vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười hì hì: "Nhìn xem lão Ngưu, không ngờ ngươi là loại người thương hương tiếc ngọc ha. Ngươi yên tâm đi, không phải Nhiên ở đây sao. Tiểu Thương là lão thấp của Nhiên, Nhiên còn có thể mặc kệ sao?"
"Chuẩn." Ngưu Đầu còn nghĩ, Nhiên chứng thực là người có thể yên tâm phó thác.
Vì thế dứt khoát cũng cùng mọi người cùng nhau ồn ào lên để Khúc Thương Mang tiếp tục uống hai chén, bởi vì bức Mạnh bà đứng ra chắn rượu.
Dù sao hôm nay là ngày đặc thù, coi như nhiệt náo lớn Mạnh bà cũng không thể thật sự phát hoả với anh em.
Mọi người biết trong lòng điểm ấy, cho nên hạn cuối toàn bộ nát bét.
"Tiểu thương, đến, ca mời ngươi."
"Tiểu thương, chén rượu này chính là nhập từ Ý đó, uống thử xem nào."
"Tiểu Thương, tiểu Thương... A ha ha ha, đỏ mặt rôi... Cười một cái với ca xem nào..."
"Không, không được... Hic..." Khúc Thương Mang ợ một hơi rượu, trong bụng khó chịu bắt đầu kháng nghị, tiếp tục uống hết sẽ tai nạn chết người, ngày mai còn muốn đi dạy.
"Các ca ca, mời tự nhiên... Em... hơ..." Ngày mai còn muốn đi dạy a!
Cản giác mê muội phô thiên cái địa đánh úp lại, Khúc Thương Mang căn bản là không thể giữ vững thân thể, cong vẹo liền hướng bên cạnh dựa vào, vốn là có thể vừa lúc khoát lên trên vai bên tay phải Bạch vô thường.
Nhưng ngay khi đầu anh lệch khỏi quỹ đạo, một cây nhánh cây trôi nổi màu xanh nhạt thanh tân, vô thanh vô tức đem người nhẹ nhàng câu mất.
Phương hướng hoàn toàn lệch lạc, Khúc Thương Mang vô lực tựa vào trên vai Nhiên, đầu hỗn độn không chịu nổi, vô ý thức cọ lên cọ xuống.
Thấy Khúc Thương Mang quang vinh ngã xuống, Mạnh bà rốt cục nhịn không được xuất thủ, cực kỳ khí phách túm lấy kẻ muốn cứng rắn chuốc rượu, một hơi cạn, "cạch" một nhát ném xuống mặt bàn gỗ vĩnh viễn không nứt vỡ, lớn tiếng quát: "Bắt nạt trẻ em có bản lĩnh gì? Các ngươi không phải muốn uống sao? Đến ——!"
Khí phách, toàn bộ tiết ra ngoài.
Tròng mắt cả đoàn người thoáng chốc sáng choang, đến đây! Mạnh bà bạo phát!
"Mạnh bà chuẩn men!"
"Đến —— lão Mạnh! Yo!"
"Lão Mạnh, chúc mừng già thêm một tuổi!"
"Ai ngã trước hát cho lão Mạnh bài《 heo con sinh nhật vui vẻ 》! Hát sai từ phạt rượu!"
"Uống —— "
Mọi người thừa dịp loạn tập hợp nhắm thẳng bên người đệ nhất mỹ nam Địa phủ Mạnh bà, một đám sôi nổi giơ chén rượu, cậy thế dồn ép.
Mạnh bà nhíu lại đôi mắt đẹp hẹp dài, ai đến cũng không – cự tuyệt một ly tiếp một ly uống cạn.
Các ngươi không phải muốn uống sao.
Cuối cùng rốt cuộc là ai ngã... A, còn không nhất định đâu.
Cuối cùng ngay cả Hắc Bạch vô thường đều quên phải đi công tác hai ngày, gắng chạy tới giúp vui lôi vị sư tử Hà Đông này xuống nước, đi theo mọi người cùng nhau tọng.
Một đám hỗn loạn phấn khởi ai cũng không có lưu ý đến, Nhiên im ắng lui ra khỏi bàn ăn, vô thanh vô tức đi vào trong phòng ngủ nhà Mạnh bà.
Phía sau cậu, đàn nhánh con vờn quanh, sinh sôi nâng lên trực tiếp mang đi một người cuộn tròn, lơ lửng ở giữa không trung.
Khúc Thương Mang lần này say còn nghiêm trọng hơn ngày lễ giáo viên, trước mắt một mảnh tối đen, chỉ có thể cảm giác được bên người có xúc cảm mềm mại động lòng người, là ai khiến mình an tâm, thư thái như vậy.
"Ưm~~... Không uống nữa..." Nói xong hai tay khua loạn.
Khúc Thương Mang lại nấc mấy phát, bị hương vị kia khiến mình có chút buồn nôn.
Trước khi uống rượu chưa ăn được tí nào, hiện tại trong bụng đói lả. Bụng rỗng uống rượu, không tốt cho dạ dày.
Mạnh bà có tính khiết phích nghiêm trọng, phòng tự nhiên là cực kỳ sạch sẽ.
Nhiên dừng ở cạnh chiếc giường gọn gàng cẩn thận tỉ mỉ trắng tinh, nhánh cây phía sau tự phát hoạt động, đem Khúc Thương Mang giơ lên cao cao lướt qua đầu, tiếp tục nhẹ nhàng thả xuống.
Khúc Thương Mang nằm trên đệm giường mềm mại lại hơi lạnh, phản xạ có điều kiện tìm kiếm nguồn nhiệt vừa rồi.
Là nhánh cây...
Không phải lúc bế quan, nhánh cây có độ ấm cao hơn mấy lần bình thường.
Khúc Thương Mang nắm chặt hai nhánh cây, đột nhiên cảm thấy được nhiệt độ đặc biệt không dễ chịu, vì thế dứt khoát cong người nhích lên, bắt được thật nhiều nhánh cây không muốn buông tay, tư thế nằm liền trở nên cổ quái.
Nhiên thấy anh nằm cũng không thoải mái, vì thế dứt khoát thả ra càng nhiều nhánh cây, cho lão thấp quơ ôm sờ đến nghiện.
Đợi cho nhánh cây bao phủ hết cả giường, cuối cùng Khúc Thương Mang cũng hài lòng, khóe miệng mơ hồ nổi lên ý cười thỏa mãn, trên gương mặt phớt hồng, còn hiện ra má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Lão thấp uống rượu, ngoài ý muốn thật là đẹp.
Đương nhiên, Khúc Thương Mang bình thường cũng rất đẹp, lão thấp không thuộc về loại hình làm cho người ta kinh diễm, cực kỳ dễ nhìn, chủ yếu nhất là khí chất tốt.
Mặt Nhiên cũng rất nóng, loại cảm giác toàn thân lão thấp đều ở trong lòng mình cực kỳ vi diệu.
Lão thấp uống nhiều quá ngủ không thành thật, theo thói quen lộn xộn ngọ ngoạy, nhánh cây thực tự nhiên quét đến một ít bộ phận không hài hòa, mặt Nhiên "xoạt" phát càng hồng hơn.
Thực mềm, thực đáng yêu...
"Tiểu Thương... Đừng động nữa." Tiếng nói khàn và nhỏ của Nhiên, nặng trĩu giống như trước khi Khúc Thương Mang bị chuốc hai chén rượu đỏ.
Hai má Khúc Thương Mang cọ xát trên nhánh cây, gây sức ép đủ thì bất động, tựa vào gối đầu Mạnh bà, ngủ mất.
Thật sự là... Rất không chịu trách nhiệm.
→_→ Ta →_→ là →_→ phân →_→ cách →_→ tuyến →_→ bán →_→ manh →_→
Uống xong thì phun, ói ra lại uống, Mã Diện không mặt mũi không trí nhớ lại một lần nữa trở lại bàn ăn thì ngoài ý muốn phát hiện bên phải có một cửa phòng đóng chặt.
Mà trên bàn quả thật thiếu vài người, không biết đều chạy trốn chỗ nào tỉnh rượu.
Mã Diện phỏng chừng đám người này sợ vòng tiếp theo oẳn tù tì thua lại bị phạt, cho nên thừa dịp chạy loạn.
Sao lại thế được!
Ta mới vừa bị phạt xong! Các ngươi chạy à!
Vì thế Mã Diện biến sắc, đi nhanh đến cửa phòng, không nói hai lời "Oành" một nhát lập tức đá văng cửa: "Ta nói mấy chú bên trong, sao lại thế này? Chơi không nổi sao? Úi ui ui ui? Nhiên?"
"Có việc gì thế." thanh âm của Nhiên thản nhiên, nghe không ra vui giận.
Mã Diện lại quỷ dị nhận ra Nhiên đã có chút không vui, mệ nó vị này không thể trêu vào, ai chuốc hắn mới thật là xui xẻo.
Mã Diện cười nịnh nọt, vội vàng xua tay giải thích: "Tôi, tôi đi nhầm, tôi còn tưởng rằng Ngưu Đầu đồ cặn bã lại chạy vào trong phòng nhà người ta Mạnh bà lén trộm quần lót đâu! Tôi chỉ là muốn bắt quả tang kẻ trộm quần lót!"
Nhưng trong lòng nói, Ngưu ca, huynh đệ xin lỗi ngươi!
Ngưu ca nằm cũng trúng đạn, tổn thương không nổi a.
Nhiên gật gật đầu, ý bảo Mã Diện có thể cút ra.
Mã Diện tung tăng mang theo cái đuôi ôm đầu chạy đi, hoàn toàn không thấy rõ Khúc Thương Mang bị Nhiên ngăn ở phía sau, bị đông đảo "cánh tay" vờn quanh, vốn an an ổn ổn ngủ ở trong phòng, lại bởi vì âm thanh đạp cửa mà cau chặt mày, chậm rãi mở hai mắt.
"Mấy giờ rồi?" Khúc Thương Mang mặc sơ mi trắng hơi rộng, đứng dậy bị nhánh cây chà xát hai cái, cúc áo tuột hêt, áo sơmi hờ hững trên bả vai, ngực lộ ra một mảng lớn vừa trắng vừa đẹp mê người.
Trải qua nhiều năm thần canh, linh dược làm dịu, làn da dường như phủ một tầng ánh sáng mỏng manh, tựa như vô cùng mịn màng.
Nhiên nghiêng đầu, ánh mắt dừng một chút, tiếp theo làm như không có việc gì cúi người, cẩn thận mặc quần áo vào cho anh: "Đã hơn mười hai giờ, phải về ký túc xá."
Ngón tay hữu ý vô ý xẹt qua làn da bóng loáng mịn màng như trứng gà bóc, trong lòng hơi rung động.
Đồng thời, hai cây nhánh cây tức thời mát xa ở trên huyệt thái dương đau nhức của Khúc Thương Mang.
Khúc Thương Mang thoải mái lầm bầm, nhắm mắt lại, dùng sức xoa nhẹ hai cái, "Ngáp~~ —— ngủ chung đi —— "
Xem ra, vị này còn chưa có tỉnh rượu đâu.
Nhiên lại giống như đã hiểu, nhánh cây nhẹ nhàng ôm lên, vừa đúng cố định ở trước ngực, hai tay lại dùng lực nâng lên, hoàn toàn ổn định.
Thanh âm thuần thuần: "Chúng ta trở về nào."
Nhưng lúc này, Khúc Thương Mang rúc vào trước ngực hắn hai bàn tay nhỏ bé lại đột nhiên nắm chặc y phục của hắn: "Đừng như vậy, không thoải mái."
"A." Nhiên một tay nâng mông cậu, một tay ôm lưng của cậu, tư thế bế kiểu công chúa đổi thành ôm em bé, không cần đi qua phòng khách, trực tiếp tiêu thất từ trong phòng ngủ Mạnh bà.
Nếu đi qua phòng khách có khi ra không được, một đám tửu quỷ ngăn tại cửa.
Đương nhiên, trước khi đi Nhiên không có quên phái nhánh cây đi truyền lại tin tức, "Mạnh bà, ta mang lão thấp về."
Lễ tiết cần đúng chỗ.
Mạnh bà đang bị mọi người làm gay gắt, trên gương mặt lạnh lùng cũng nổi lên những điểm đỏ ửng, nhận được tin tức của Nhiên cũng chỉ là vuốt cằm.
"Đa tạ đến cổ động, trở về cho tiểu Thương uống chút trà tỉnh rượu." Nếu là ở trong địa bàn của hắn, làm sao có thể không phát hiện thiếu hai người đây?
Đồng dạng nhận thấy được có người rời đi, Bạch vô thường nửa tỉnh nửa say nắn nhẹ ấn đường, tựa đầu trên hõm vai Hắc vô thường, gần sát bên tai nhỏ giọng nói tỉ mỉ: "Tiểu thương bị Nhiên mang đi."
"Ừ" Hắc vô thường nâng tay, yên lặng nắn đỡ hắn.
Lão Bạch mỗi lần uống rượu xong đều bị đau đầu.
Bạch vô thường thoải mái nhắm mắt lại, nói tiếp: "Tiểu Thương bị ăn sạch đậu hũ rồi."
"Ừ." Động tác trên tay Hắc vô thường ngừng một chút, nói: "Cùng ở với lão tổ tông, tiểu Thương cũng không tính là thiệt thòi."
"Đây là điểm chính sao?"
"Chẳng lẽ không phải điểm chính sao?"
"Được rồi, loại chuyện này không nên phân tích cùng một khối đầu gỗ." Bạch vô thường bất đắc dĩ thở dài.
Cho dù đối phương là Nhiên, trong lòng bạn vú em vẫn có chút không cam lòng.
Tiểu Thương trưởng thành thật rồi a.
Tầm mắt Hắc vô thường chuyên chú dọa người, sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Anh có phải đầu gỗ hay không, em lập tức được thể nghiệm."
Bạch vô thường: "......"
Vú em, đêm xuân thật tốt đẹp.
Lão thấp bị Nhiên mang đi, một đường ôm đi đặc biệt thật cẩn thận, rất nhanh liền từ dưới lòng đất đi tới trên đường lớn tại nhân gian, căn bản là không phí công phu gì hết.
Khó có khi an tĩnh như vậy lại chỉ có hai người bên nhau, Nhiên cũng không muốn đem người thả ra quá sớm.
Trong ký túc xá lão thấp có tên mèo phi thường chướng mắt, tạm thời lại không thể đuổi đi, vì thế chọn cái hẻm nhỏ không có ai, Nhiên ôm Khúc Thương Mang trong trạng thái trẻ con không hề phòng bị, lẳng lặng chậm rãi bước đi.
Được người tín nhiệm, cảm giác dựa vào tốt lắm.
Đây là một ngõ nhỏ vắng tanh, yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả cái đèn đường chiếu sáng cũng không có.
Người thường căn bản không bao giờ lai vãng những chỗ này, nhưng Nhiên lại cảm thấy nơi này cực kỳ tốt, thích hợp không khí bây giờ... Không có đèn, càng tốt.
"Tiểu Thương." Một nụ hôn đơn giản, lại chầm chậm ấn xuống sâu hơn, ôm chặt thêm người trong ngực mình.
Ánh mắt Nhiên ôn nhu đến độ có thể tràn ra ngoài, trong một thoáng trở nên hung lệ, bảo hộ người trong lòng, nhánh cây bay nhanh rút ra, chặn ba cây phi tiêu độc.
"Đi ra." Thanh âm Nhiên lạnh lùng đến cực điểm.
"Grào grào grào ——" người này có đầu giống như con tinh tinh, động tác giống khỉ, cả người trần trụi phủ kín lông, hạ – thể trống trơn lắc lư, vẻ mặt tìm đánh.
Tay nó quơ cây gậy hai cây cực đại, một bên phá hư của công một bên lớn tiếng gào rống.
Nhiên lười nhìn con quỷ đó, ôm Khúc Thương Mang chuẩn bị rời đi này.
Nhưng mà cái giống động vật gì đó lại không muốn thả hắn rời đi, phi tiêu độc không ngừng phun ra từ miệng, mỗi một cây đều hướng tới chỗ hiểm yếu của Khúc Thương Mang.
Nhiên ngập ngừng, xúc tu sớm bày ra hình thức tự động nghênh địch, phản ứng cực nhanh, quét ngang hết thảy phi tiêu độc.
Đúng là hướng về phía lão thấp?
Phi tiêu độc sắc bén mang hàn quang, bị nhánh cây đánh bật ra, thoáng chốc hóa thành một luồng tro tàn, một chút cặn cũng không còn.
Nhưng tên người không ra người quỷ không ra quỷ gì đó là bị người khống chế, phi tiêu độc nhắm thẳng mà đến, cũng không thèm để ý chính mình bị đánh thành cái dạng gì, tư thế hoàn toàn không muốn sống, từng chiêu ngoan tuyệt.
Là ai, xuống tay đối với lão thấp!
Nhánh cây từ bốn phương tám hướng không biết làm sao tụ tập mà đến, rậm rạp đem kẻ quấy rầy giấc ngủ lão thấp quấn lấy.
Vùng vẫy giãy chết hoàn toàn không có hiệu quả, trong nháy mắt vật kia tiêu thất vĩnh viễn.
Mặt Nhiên không chút thay đổi, hơi lạnh tỏa ra quanh người, tư thế đóng băng ba thước, chỉ có người nào đó được bao bọc tránh được khí lạnh.
Trong hầm ngầm âm u không biết tên nào đó——
Quân bài điều khiển trong tay "rắc rắc" hỏng mất, nam nhân tay cầm sợi tơ bên miệng giương lên một nụ cười tà:"Thế nhưng thất thủ... Quả nhiên là nhân vật lớn nắm toàn bộ lục giới trong tay, danh bất hư truyền."
"Đại ca! Tên Khúc gì đó không phải là một phàm nhân sao? Chúng ta phí khí lực lớn như vậy kết quả còn mất một vũ khí bí mật, coi như xong?" Một bóng đen nhịn không được nói.
Nam nhân hừ nhẹ: "Ngươi biết cái gì, năm đó chỉ hút được một nửa hồn phách, người nọ có thể trong mấy ngày ngắn ngủn công lực tăng thêm năm trăm năm, đoạt được ngôi vị lớn! Ngươi cũng biết Khúc Thương Mang có thể chất gì? Súc sinh già mồm cãi láo, còn không mau đi tìm đồng nam mới đến cho bổn tọa?"
"Dạ... phải.."
Giải thích:
Thọ tinh: vào ngày sinh nhật ai thì người đó chính là thọ tinh rồi.
Đồng nam: xử nam:3 ahihi
Bonus hình::3 hơi say say hơi xộc xệch hơi sẹc xi ~~