Tôn nghiêm của cánh đàn ông, này thật ra là cái gì? Chủ nghĩa nam tử hán đại trượng phu, nói một không hô hai? Đàn ông đàn ang phải có của cải để dành? Tôn ti trật tự trong nhà phải giành vị trí đầu?

Không không không, những thứ này đều là những quan tâm về mặt tinh thần. Trên thực tế, muốn khiến một người đàn ông đạo đức vô cùng tốt, đùng đùng nổi trận lôi đình, âm thầm ra tay hiểm độc, chỉ cần nói duy nhất một câu mà thôi, "Anh cái kia không hứng lên được nha."

Uông Duy Ngật không nghĩ tới chính mình lại dễ dàng kích động đến vậy. Hắn hôn Dương Uyên quá mức thô bạo, khác xa tác phong ôn hòa nho nhã ngày thương, khiến cậu kinh ngạc không thôi.

"Uông, Uông, Uông Duy Ngật... A, anh, anh..." Dương Uyên bị Uông Duy Ngật ôm chặt trong lòng, nhưng hai tay vẫn không ngừng cố sức đẩy ra. Uông Duy Ngật không còn giống đang "hôn" nữa, mà càng như cắn hơn.

Chợt, động tác thô bạo bất ngờ khựng lại, hắn vẫn ôm chặt Dương Uyên, hít một hơi thật sâu, "Tiểu Uyên..."

Mà đối phương cũng thôi không giãy dụa nữa, "Anh, anh rốt cuộc... Bị làm sao vậy?"

Uông Duy Ngật vùi đầu vào bên hõm vai của cậu, thời điểm hắn bắt đầu nói chuyện, toàn bộ hơi thở nóng bỏng đều phả vào trong tai người trong lòng: "Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ đây..."

"Làm sao vậy hả..." Dương Uyên đến tận bây giờ vẫn không hết mù mịt. Tất thảy lời nói của Uông Duy Ngật cậu đều không rõ mang ám chỉ gì, chỉ cảm giác được miệng lưỡi có chút khô khốc, bản thân không cách nào hỏi thành lời những nghi ngờ trong lòng, ngược lại thanh âm càng lúc càng trầm đục.

Uông Duy Ngật không trả lời cậu, chỉ chuyên tâm ôm chặt người trong lòng, lực đạo nơi cánh tay vô cùng mạnh, khiến đối phương như thể liền một khối với chính mình. Mãi đến khi người kia tỏ ra khó chịu vì bị siết quá chặt, khẽ giãy dụa, Uông Duy Ngật mới giật mình buông tay. Toàn bộ sức mạnh đột ngột biến mất khiến Dương Uyên một phen lảo đảo, không đứng vững được, "Rốt cuộc... Anh..."

Uông Duy Ngật quay đầu đi, khụ khụ hai tiếng che giấu biểu tình của mình, thanh âm trầm khàn, "Không có gì, anh vào nhà vệ sinh một chút, em muốn lên game thì cứ lên đi." Nói xong, hắn vội vàng bỏ vào nhà vệ sinh.

"Này không phải... Đã bảo không lên nữa sao..." Dương Uyên thấp giọng lầm bầm. Cậu hiện tại không cần soi gương cũng biết mặt mình đã đỏ bừng. Dõi theo bóng dáng Uông Duy Ngật biến mất sau cánh cửa nhà vệ sinh, ngực bất giác dấy lên một cảm giác nói không nên lời, tựa hồ giống như thất vọng... Cậu thật sự... Vô cùng chờ mong cơ mà... Thế nhưng, rốt cuộc sai lầm ở đâu chứ... Tầm mắt bất giác liếc về phía máy tính đặt trên bàn làm việc, game a... Có lẽ nên lên game hỏi thử đến cùng đã xảy ra chuyện gì...

Uông Duy Ngật bỏ vào trong nhà vệ sinh, cả người tựa vào cánh cửa sau lưng, hai tay che lại gương mặt, không ngừng ép chính mình phải bình tĩnh trở lại. Vừa nãy, hắn thiếu chút nữa, chỉ một chút nữa thôi thì không khống chế được bản thân rồi... Uông Duy Ngật bước tới trước bồn rửa tay, xả nước, đem dòng nước lạnh lẽo và vào mặt mình. Cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, nhìn ngắm chính mình trong gương, đôi mắt vẫn còn mơ hồ sót lại một phần dục vọng khó nhịn... Thật tệ... Uông Duy Ngật lắc đầu.

Hắn còn nhớ rõ chính mình đã từng nói với Dương Uyên, bản thân không phải là một kẻ háo sắc. Hắn cũng từng thề thốt, chính mình sẽ nguyện ý chờ đến một ngày nước chảy thành sông. Chính hắn cũng từng nhận rằng, mình là một người đứng đắn... Vậy mà, đứng đắn con mẹ gì... Hắn vừa nãy không cách nào khống chế chính mình. Bọn Tiểu Con nhện chỉ nói đùa vài câu mà thôi, bịa ra một cái cơ. Vậy mà, hắn thật sự muốn Dương Uyên, muốn ôm em ấy mà hôn thật kịch liệt, đem người này ôm thật chặt vào lòng mình, thậm chí còn... Uông Duy Ngật hít một hơi thật sau, hắn căn bản là một tên ngụy quân tử...

Uông Duy Ngật cười khổ, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương. Hắn biết, bản thân đích thị là một tên ngụy quân tử.

Hắn chơi game đương nhiên chỉ vì nhàm chán muốn đốt thời gian, đúng lúc vừa kết thúc một công trình lớn. Thật ra, hắn không phải loại người rảnh rỗi gì cho cam, vốn dự định chỉ xả hơi khoảng một tháng gì đấy. Dù sao, công việc của hắn, chẳng cách nào ngồi ăn không một năm, rất nhanh sẽ có công trình mới. Hắn vốn không có dư dả thời gian để tiêu tốn. Ngày đó, gặp được Dương Uyên cũng chỉ đơn giản cảm thấy đoạn đối thoại ở Tây hồ kia thật thú vị, nhưng về sau, bất tri bất giác, chính mình lại dung túng mình. Mỗi lần dõi theo Dương Uyên bồng bột mà tràn trề sức sống, hắn lại khát khao được tiếp cận cậu. Khi đó, hắn chẳng qua quy kết mong muốn này là vì muốn kết bạn với một cậu trai trẻ thú vị. Nhưng dần dần, hắn phát hiện mục đích của bản thân đã không còn đơn thuần nữa, chính mình cố hết sức lôi kéo đối phương ỷ lại mình, làm mọi cách trở thành người bạn tốt nhất của Dương Uyên trong game, bao dung tính tình xấu của cậu. Hết thảy mọi thứ, hắn bao dung đến mức dung túng cậu, thậm chí cố hết sức trở nên thật mạnh. Tất cả đi ngược toàn bộ dự định đặt chân vào game ban đầu, nhưng hắn tin tưởng không có gì không tốt.

Hắn là một kẻ trưởng thành, lại biết tính toán thiệt hơn. Sau khi nhận ra được địa vị của mình trong lòng Dương Uyên, hắn lại lợi dụng điều đó, thêm một vài người, nói bóng nói gió với đối phương, để từ một địa vị hư ảo trong game, lại thêm một chỗ đứng trong lòng em ấy. Thời điểm vẫn còn bình tĩnh, hắn từng tự vấn lương tâm mình, rốt cuộc bản thân muốn điều gì. Không cần nghi ngờ, hắn chính là đồng tính luyến ái, từ sớm đã nhận rõ tính hướng của mình. Lúc trước còn đang học trung học, hắn từng rất sợ hãi, nhưng sau khi xuất ngoại du học, cảm giác đã khôi phục bình thường, yêu người đồng giới hay khác giới không có gì khác nhau cả. Cũng nhờ tư tưởng người phương Tây luôn thoáng hơn ở trong nước, hắn dần dần chấp nhận được con người thật của mình, học cách đối diện với nó. Nhưng quay về trong nước, hắn biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Trung Hoa Dân Quốc là một đất nước chú trọng truyền thống, cho dù ngày nay bọn họ có dân chủ, mở cửa giao lưu với Mỹ hoặc các quốc gia ở châu Âu, nhưng chung quy, thái độ đối xử với người đồng tính vẫn còn sót lại vài phần địch ý, hoặc xúc phạm mất nhân tính. Tuy rằng những sự kiện gây thương tổn này chỉ là một phần không đáng nói giữa đất Trung Hoa Dân Quốc rộng lớn này. Nhưng đột nhiên kéo một người vẫn luôn "bình thường" vào giữa cái vòng luẩn quẩn đồng tính này, thật sự là một việc làm thất đức.

Giá như hắn cứ thế quân tử, biết dừng lại đúng lúc. Dương Uyên rõ ràng không phải đồng tính luyến ái, nhưng cho dù có phải đi nữa, hắn cũng không nên dùng mọi cách mê hoặc em ấy. Hắn đáng ra sớm phải dừng tay, để người kia cùng thói quen ỷ lại vào mình dừng lại đúng lúc. Nhưng chính hắn lại tiếp tục dẫn dụ đối phương, kiên trì tấn công, chính là làm hại Dương Uyên. Đáng ra, hắn nên chọn người khác chơi đùa mới là chuyện đúng đắn, tìm một người có điều kiện tốt, lại vừa ở trong giới, chẳng phải bận tâm hay lo lắng. Những người kia không ngừng thử hắn, lại khiến bản thân càng nhận rõ một điều, tuy có chút trễ, nhưng hắn tin, nếu tất cả dừng lại bây giờ, như vậy mọi chuyện vẫn còn cơ hội trở về đường ngay.

Nhưng, hắn lại không phải kẻ quân tử.

Uông Duy Ngật mờ mịt nhìn chính mình trong gương, cuối cùng quyết định đi tắm, để nước xối ào ào xuống người mình. Hắn đã từng cố gắng để chính mình tự nhiên đối diện với Dương Uyên, nói những lời không kèm theo tính toán, giống như khi ở trên game vậy. Nhưng rõ ràng, tác phong "ngụy quân tử" đã ăn sâu vào máu, hết thảy bất tri bất giác, từ lời nói đến nội dung câu chuyện đều giăng đầy bẫy ngầm, mãi đến khi đã xác định rõ Dương Uyên hoàn toàn bị chính mình nắm giữ. Sau đó, hắn lại tiếp tục dùng những lời này, vây khốn đối phương trong tình cảnh không thể phủ nhận, đành phải vô thức thuận theo.

Là một người đứng đắn, không phải háo sức, hắn đáng ra phải nguyện ý đợi cho nước chảy thành sông... Uống Duy Ngật liên tục nuốt nước bọt, tự mắng bản thân là kẻ giả nhân giả nghĩa. Hắn thật sự muốn ôm lấy Dương Uyên, ngay bây giờ, ngay lập tức, không thể chờ thêm, cho dù là một phút giây thôi! Chỉ có như vậy, Dương Uyên mới hoàn toàn là người của hắn, thật sự biến thành "đồng tính luyến ái", không thể đổi ý nữa. Đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, trong màn đêm, hắn điên cuồng tưởng tượng đến viễn cảnh "tương lai" của hai người. Có được Dương Uyên rồi, hắn liền có thể danh chính ngôn thuận đến S thị, ngả bài với cha mẹ em ấy. Nếu gặp phải cản trở, hắn sẽ thu xếp mọi thứ, để Dương Uyên thoát ly gia đình, quyết liệt với cha mẹ, sau đó xây dựng một cuộc sống tốt đẹp cho hai người, để không một ai có lý do ngăn cản họ nữa... Hắn điên cuồng nuôi dưỡng ý niệm này trong đầu. Mà cũng chính trong bóng đêm, ý niệm này khiến hắn thỏa mãn phần nào ảo tưởng, tựa như một liều thuốc an thần. Mãi đến khi tỉnh táo lại, hắn mới cảm thấy xấu hổ. Này không phải yêu...mà chính  là hủy diệt một người...

Còn ba cái cuối tuần nữa, Uông Duy Ngật thật sự đau đầu. Hắn không thể làm Liễu Hạ Huệ thêm ba tuần nữa? Ngày hôm nay không khí đã căng thẳng như vậy, những tuần kế tiếp nhất định còn khó chịu hơn... Hắn không thể đảm bảo, chẳng cách nào đảm bảo, hiện tại trong lòng hắn khát khao được ôm lấy Dương Uyên đến nhường nào, ngay cả bản thân còn không rõ ràng được... Liễu Hạ Huệ sao? Uông Duy Ngật khinh bỉ, gã kia nhất định là một tên đồng tính luyến ái, cho nên mới không chút phản ứng với phụ nữ. Nếu như cho một người đàn ông bên cạnh người này, nhất định đối phương sẽ không kềm chế được... Uông Duy Ngật tự nhủ, phải trở lại hình tượng lãnh tĩnh, không thể đối xử tệ với Dương Uyên như vậy. Hắn thật sự muốn cùng em ấy cả một đời, cho nên lúc này không thể bức bách đối phương. Ngụy quân tử đành phải tiếp tục vậy... Uông Duy Ngật thầm khinh bỉ chính mình, ngụy trang đã trở thành một phần con người hắn, giống như một biểu hiện ngày thường mà thôi.

Uông Duy Ngật mất rất nhiều thời gian trong nhà vệ sinh. Hắn ra lệnh cho chính mình phải bình tĩnh, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh phân trần một màn thất thố vừa rồi như thế nào với Dương Uyên. Tình yêu khiến hắn trở nên lỗ mãng, không cách nào khống chế được cảm xúc. May mắn thay, biểu hiện trong tình cảm với Dương Uyên, thể hiện ra vẫn rất đúng mực. Uông Duy Ngật chán nản nhìn mình lần cuối trong gương, sau cùng đẩy mở cửa nhà vệ sinh.

Uông Duy Ngật có chút giật mình khi phát hiện Dương Uyên đang đứng ngay trước cửa nhà vệ sinh, "Em sao vậy?"

Dương Uyên cúi đầu thật thấp, hai bên tai đỏ ửng, "Anh vừa tắm sao? Em muốn vào trong một chút..." Nói xong, cậu đi thẳng vào bên trong.

Uông Duy Ngật có chút ngờ vực, này quả thật vô cùng bất bình thường. Chạy ra ngoài nhìn về phía bàn máy tính, laptop của cậu vẫn còn để mở trên mặt bàn, rõ ràng cậu vừa mới lên game xong. Về phần chuyện gì khiến Dương Uyên trở nên khác thường, Uông Duy Ngật không quá muốn biết. Dù sao, hắn cũng không phải kẻ tò mò, đòi hỏi phải tìm bằng được đáp án cho tất cả nghi vấn của mình.

Uông Duy Ngật tiện tay khép nắp laptop lại, sắp xếp lại phòng khách, sau đó đi vào phòng làm việc hoàn thành nốt phần văn kiện cuối cùng, dự tính đầu tuần sau liền có thể nộp lại cho quản lý. Sau đó, hắn một mặt xin với quản lý cho nghỉ đông sớm, cùng lúc bàn giao tốt công việc cho đồng sự, như vậy quản lý sẽ không thể kiếm cớ phàn nàn. Uông Duy Ngật thầm nghĩ mọi việc nhất định sẽ thuận lợi vì dù sao vị quản lý kia cũng từng là đàn anh ở đại học của hắn. Nếu có người trong công ty có hỏi, hắn sẽ lấy lý do áp lực công việc quá lớn, muốn nghỉ ngơi lại sức. Hoặc trong tình huống người ngoài hỏi, hắn sẽ thành thật thừa nhận cũng không sao, cứ nói người yêu tới chơi, phải dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Uông Duy Ngật lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhất định mọi việc sẽ suôn sẻ.

Chuẩn bị xong công văn, Uông Duy Ngật trở lại phòng ngủ, phát hiện Dương Uyên đã ngủ thẳng cẳng trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Trong lòng hắn thầm cười khổ, nỗi dằn vặt lại bắt đầu rồi...

Nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh người thương, tắt đi đèn bàn để bên tủ đầu giường, trong bóng tối, Uông Duy Ngật thầm thở dài, hắn có nên suy xét đến việc mua thêm một cái giường nữa không nhỉ?

Đột nhiên, người bên cạnh khẽ di chuyển. Uông Duy Ngật lập tức quay người lại, nương theo ánh trăng rọi qua cửa sổ, hắn phát hiện Dương Uyên đang nhích gần lại bên cạnh mình, hai mắt trợn tròn nhìn về phía hắn. Bởi vì nằm ngược chiều sáng, hắn không phân rõ được tình từ trong ánh mắt Dương Uyên, chỉ biết người kia vẫn không rời mắt hỏi mình, "Sao vậy? Không ngủ được sao?"

"Kia... Ừm... Uông, Uông Duy Ngật, anh... Anh lẽ nào..." Thanh âm Dương Uyên có chút hỗn loạn.

Uông Duy Ngật ghé sát lại gần đối phương, "Cái gì a?"

"À..." Dương Uyên lại ỉu xìu như quả bóng cao su bị xì, "Không có gì... Em ngủ đây..."

Uông Duy Ngật cảm giác được trong thanh âm Dương Uyên có chút mất mát. Hắn ngồi dậy muốn với tay mở đèn ngủ lên. Hiện tại cũng không quá trễ, nếu Dương Uyên có điều phiền não, hắn nguyện ý nghe cậu giãi bày.

"Đừng mở!" Dương Uyên cũng lập tức ngồi bật dậy, từ đằng sau ôm lấy Uông Duy Ngật, ngăn không cho hắn mở đèn.

Thời gian như dừng lại. Uông Duy Ngật cảm giác giống như thời gian bị đứng khựng lại kéo theo tất cả hoạt động bị đóng băng, mà thật sự, chính hắn cũng đang đông cứng người. Hắn bị Dương Uyên từ đằng sau ôm lấy, rồi cứ khựng một chỗ như vậy, không hề nhúc nhích.

"Tiểu Uyên... Không đủ mát sao? Kia... Chăn này có chút nóng nhỉ?" Uông Duy Ngật phát hiện thanh âm chính mình hình như quá cứng nhắc đi, "Nếu không, anh chỉnh điều hòa lại nhé."

Dương Uyên lắc đầu, đương nhiên giữa đêm tối mờ mịt thế này, Uông Duy Ngật không cách nào thấy được, "Không... Không cần đâu..."

Động tác Uông Duy Ngật cũng không hề tự nhiên được, "Này...Mặc áo vào rồi hẵng ngủ... Mà này, nên đắp chăn thì thôi, bằng không rất dễ bị cảm lạnh đó..."

"Ừm..." Dương Uyên buông tay, "Cái kia... Em... Thôi quên đi..." Thanh âm ão não truyền ra theo động tác nằm trở lại.

Uông Duy Ngật vừa không dám bật đèn cũng chẳng đủ can đảm quay đầu lại, chỉ giữ nguyên tư thế như vậy mà nằm xuống, "Nhanh ngủ đi. Đợi đến ngày nghỉ, anh mang em ra ngoài thành chơi nhé?"

Dương Uyên không trả lời, chỉ lăng lăng nhìn chằm chằm trần nhà, nghe được Uông Duy Ngật nói vậy, ngực lại càng thêm ủy khuất. Cậu đã tỏ ý rõ ràng như vậy rồi, vì sao... Vì sao đối phương mãi không chịu tiến thêm bức nữa? Tiểu Con nhện và bọn người của Thủy đã nói... Nếu cậu làm vật, Uông Duy Ngật nhất định sẽ... Quên đi... Uông Duy Ngật thật sự không muốn đụng vào cậu...

"Tiểu Uyên?" Uông Duy Ngật không đợi được câu trả lời của Dương Uyên, nhịn không nổi phải quay đầu lại tìm người, tuy rằng trong bóng tối tầm nhìn không được tốt cho lắm, "Đang ngủ sao?"

"Ừm..." Dương Uyên bất giác trả lời, không đúng...

Uông Duy Ngật ngồi dậy, kiên quyết mở đèn, thở dài, "Sao lại khóc?"

"Không có." Dương Uyên vặn vẹo thân mình, bị phát hiện mất rồi... Ngốc thật.

Uông Duy Ngật vươn tay kéo người bên cạnh vào lòng, "Vì sao lại khóc?"

"Đâu có khóc!" Hít hà mùi hương phảng phất của bộ đồ ngủ mặc trên người Uông Duy Ngật, Dương Uyên cố hết sức để không rơi nước mắt.

"Được rồi. Đừng khóc mà." Uông Duy Ngật hôn lên tóc người thương, "Ngủ đi." Nếu hắn còn phải tiếp tục chịu cảnh này thêm, bản thân sẽ không nhịn nổi nữa.

Dương Uyên túm chặt áo ngủ đối phương, "Vì sao... Vì sao anh không chạm vào em, em đã..." Ném hết sĩ diện, đành liều một phen... Vì sao? Cậu muốn biết, lẽ nào...

Uông Duy Ngật thở dài, "Tiểu Uyên à, em sẽ hối hận..." Nhất định sẽ hối hận, hối hận vì đã khiêu khích hắn thế này...

"Em sẽ không!" Dương Uyên ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi môi của đối phương. Cậu sẽ không bao giờ hối hận, vì chính bản thân cũng vô cùng muốn có người kia, cảm nhận yêu thương của đối phương dành cho mình..

Uông Duy Ngật chịu trận tiếp nhận nụ hôn lỗ mãng của Dương Uyên, hoàn toàn không có trình tự, hay bất cứ kỹ xảo đang nói nào. Cùng lúc đó, hai tay hắn cũng không ngừng vuốt ve tấm lưng trần của đối phương, từ từ đi xuống dưới. Uông Duy Ngật thầm cười khổ, quá mức rồi a.

Dương Uyên mơ hồ phát hiện động tác của đối phương đã dừng lại, cho nên cậu càng ra sức hôn, mong sao chính mình có thể khiến cho người kia mất đi lý trí... Sông bất tận đã nói, đối diện với sự khiêu khích của vợ mình, nếu một người đàn ông thật sự yêu thương đối phương, nhất định sẽ không khống chế được bản thân... Cậu có thể tin tưởng Sông bất tận chứ?

Uông Duy Ngật chậm rãi mở đường cho Dương Uyên, nụ hôn càng lúc càng kịch liệt. Hai tay hắn không ngừng vuốt ve tấm lưng trần của đối phương, giúp người yêu thả lỏng, quên đi khẩn trương. Tuy rằng Dương Uyên bề ngoài vô cùng dũng mãnh, nhưng cơ thể cứng ngắc đã bán đứng khẩn trương trong lòng cậu.

Hai người vẫn tiếp tục hôn môi. Dương Uyên đương nhiên biết mình không phải đối thủ của Uông Duy Ngật, đành nhường lại quyền chủ động cho người kia. Tấn công mạnh mẽ ban đầu qua đi, Dương Uyên hoàn toàn trầm luân trong nụ hôn dài của đối phương. Uông Duy Ngật mút nhẹ đầu lưỡi cậu, khiến Dương Uyên cảm giác tê cứng. Nước bọt tràn khỏi khóe miệng khiến cho cậu có chút mất mặt, nức nở muốn Uông Duy Ngật buông tha cho mình.

Dương Uyên thật sự khiến Uông Duy Ngật đánh mất lý trí của mình. Hắn như muốn nhào tới giữ không cho Dương Uyên rút lui, đôi môi cũng không chịu buông tha, tay đã thôi không đủ thỏa mãn với tấm lưng trần, dần dần di chuyển xuống dưới.

"A..." Dương Uyên sợ hãi, thất thanh kêu lên. Bàn tay nóng ấm của Uông Duy Ngật khiến cậu kích động đến cứng người, "Uông... Duy Ngật... A... Đừng..." Chưa từng có người nào làm như vậy với cậu, Dương Uyên quá mức kinh ngạc, bắt đầu giãy dụa.

Uông Duy Ngật không ngừng hôn lên trán cậu để trấn an, " Ngoan nào... Rất thoải mái... Anh đảm bảo a." Xuôi theo trấn an, cùng kỹ xảo vuốt ve của người nào đó, thân thể ngây ngô của Dương Uyên đương nhiên không thể chống đỡ nổi loại mê hoặc này, cả người không ngừng run rẩy, "Xin... Xin anh... A... Xin..." Dương Uyên cũng không rõ chính mình rốt cuộc muốn xin điều gì, chỉ là cảm giác vui sướng cùng khó chịu trộn lẫn vào nhau khiến cậu bị dằn vặt không thôi. Rõ ràng ánh sáng trong phòng vô cùng dịu, thế nhưng cậu lại cảm thấy như máu nóng lan tràn khắp nơi.

Uông Duy Ngật dừng lại một chút, si mê ngắm nhìn biểu tình của Dương Uyên. Đầu hơi ngửa ra sau, mái tóc cắt ngắn ướt mồ hôi dán chặt vào thái dương, hai mắt khép hờ không ngừng run rẩy, khóe mắt ướt át, mày khẽ nhíu, biểu tình không thể phân rõ vui sướng hay khó chịu, càng khiến cho đối phương thêm phần mị hoặc. Lúc này, Dương Uyên đang không ngừng thở hổn hển trong lòng hắn, hai đầu ngực lộ ra trên lồng ngực phập phòng giống như cố ý mời gọi hắn. Uông Duy Ngật biết chính mình không phải kẻ giỏi kiềm chế, hắn quyết định cúi thấp đầu, mút một cái thứ đo đỏ nào đó đang bày ra trước mắt.

"A... Ô..." Dương Uyên hoàn toàn không chống đỡ được. Trước ngực bị khoang miệng ấm áp ngậm lấy, tiếp theo đó là đau đớn vì nhay cắn, kích thích đánh thẳng vào trung ương thần kinh nơi tủy sống. Uông Duy Ngật thuận thế bắt lấy một cái gối đầu lót xuống bên dưới người Dương Uyên, miệng vẫn không hề có ý buông tha cho một bên ngực của đối phương.

"Không, không... Được rồi mà... Ô... Xin, xin anh..." Dương Uyên thoải mái đến trào cả nước mắt, lắc lắc đầu không muốn chịu thêm cảm giác này. Một tay cậu vươn ra đẩy đi đầu của Uông Duy Ngật.

Uông Duy Ngật nhả ra, nhưng ngay sau đó lập tức chuyển hướng đánh úp sáng phía bên kia. Dương Uyên khóc nức nở, nước mắt càng thêm tuôn trào, "Không... Đừng mà, đừng mà..." Cậu muốn Uông Duy Ngật dịu dàng hơn, nhưng những lời này mới nghĩ đến thôi đã đỏ bừng cả mặt. Này nào giống cầu xin, phải là cầu hoan mới đúng.

"Tiểu Uyên... Ngoan nào..." Uông Duy Ngật khao khát lần đầu tiên của Dương Uyên. Hắn buông đầu ngực đối phương ra, dịu dàng hôn lên khóe mắt cậu, tay cầm lấy sinh mệnh đã cương cứng của người nào đó, bắt đầu vuốt ve, lúc thì ôn hòa nhẹ nhàng, khi lại thô bạo mạnh mẽ, khiến Dương Uyên chỉ có thể ngửa đầu, miệng há hốc mà không thốt lên được lời nào. Uông Duy Ngật cảm giác được tần suất nhịp tim Dương Uyên tựa như tăng nhanh cấp kỳ, làm cho thân thể cậu trở nên cứng còng, sau cùng dịch trắng phun ra, cả người xụi lơ.

Dương Uyên cũng biết cảm giác lên đến đỉnh là như thế nào. Cậu đã từng tự mình thử nghiệm vài lần, nhưng khi đó đều rất nhanh, đơn giản, cảm giác lúc giải phóng ra cũng không điên cuồng như hiện tại. Các cảm giác sinh mệnh của bản thân lại bị nắm trong tay người khác, không cách nào khống chế nỗi sợ cùng khoái cảm đến kịch liệt rúng động. Dương Uyên cảm tưởng như chính mình vừa chết đi.

Uông Duy Ngật dịu dàng hôn lên khóe môi Dương Uyên, thứ giữa hai chân hắn theo đó phản ứng.

Dương Uyên mờ mịt trợn mắt, chỉ thấy hai chân vô lực của mình được gác lên vai Uông Duy Ngật, cậu hốt hoảng từ trong dư vị khoái cảm tỉnh lại, có chút khiếp đảm trừng mắt nhìn người đối diện, "Uông, Uông Duy Ngật... Này, tư thế này..." Cậu đương nhiên biết, đây là tư thế làm chuyện ấy tiêu chuẩn a!

Dương Uyên nhắm nghiền hai mắt. Đúng thế, đây là thứ cậu từng tưởng tượng ra, đỏ mặt xem đám người Sông bất tận và Tiểu Con nhện không chút cố kỵ ám chỉ với mình trong kênh đồng minh, còn huênh hoang giới thiệu từng "bước"một. Cậu sỡ dĩ không nổi bão mắng người hoặc lập tức logout cũng vì chính mình cũng đợi chờ chuyện này. Hiện tại, nó sắp xảy ra đây. Cậu tuy rằng sợ, khiếp hãi, nhưng tâm đã kiên định không muốn thay đối. Cậu muốn cùng Uông Duy Ngật! Bọn họ muốn thành đôi, không thể cứ mãi xa cách trời bể như vậy!

Sức nóng đột nhiên lùi xa, Dương Uyên cảm giác thân thể mình được buông ra. Cậu trợn mắt nhìn xoáy vào đối con ngươi đen thẳm của đối phương, "Anh..." Vì sao...không tiếp tục đi?!

"Xin lỗi..." Uông Duy Ngật tuy rằng cố hết sức khống chế hơi thở gấp gáp của mình, nhưng khí tức hắn rõ ràng vô cùng bất ổn. "Tiểu Uyên, ngủ đi em." Hắn thiếu chút nữa đến cầm thú cũng không bằng... Đối với người không có kinh nghiệm về chuyện của giới đồng tính, thậm chí còn là xử nam chưa đủ kiến thức tình dục, hắn thế mà không thể khống chế bản thân, muốn trực tiếp chiếm đoạt cậu. Này còn không phải kẻ xa lạ gì mà chính là vợ hắn! Hắn không thể... Hắn phải đối xử ôn nhu với bợ mình, quyết không thể mất khống chế như bây giời. Hắn thế mà lại dùng tư thế như vậy... Hắn nhất định điên mất rồi mới đối xử như vậy với Tiểu Uyên... Sai lầm rồi...

Dương Uyên hai viền mắt đỏ hồng, không phải như vậy... Không thể như vậy được... Vì sao lại thành thế này?! Uông Duy Ngật rõ ràng sắp cùng cậu... Vì cái gì dừng lại?! Có thật bởi vì, Uông Duy Ngật nghĩ... Cậu không...thích hợp làm vợ hắn? Không...

Uông Duy Ngật ép bản thân phải bình tĩnh lại, cười khổ nhắc nhở bản thân, có điều trí óc đã khao khát muốn điên rồi... Vợ yêu nằm dưới thân hắn, hai mắt nhắm nghiền, run rẩy vì sợ hãi. Hắn thực sự, hứng không nổi nữa... Ép bản thân không được nhìn Tiểu Uyên thêm nữa, Uống Duy Ngật quyết tâm chạy vào nhà vệ sinh giải quyết dục vọng, thuận tiện lấy khăn giúp đối phương lau người.

"Uông Duy Ngật!" Dương Uyên dùng giọng mũi khản đặc, nửa ngồi lên, lấy tay quẹt lung tung nước mắt trên mặt, "Anh mẹ nó nếu ngày hôm nay bỏ lão tử thế này mà chạy ra ngoài, anh cả đời này đừng nghĩ đến chuyện đụng vào em nữa!" Đến cuối cùng đã không còn thấy thẹn nữa, đập nồi bán đất, cậu hôm nay, nhất định phải cùng Uông Duy Ngật làm!

Uông Duy Ngật có chút sửng sớm, Tiểu Uyên không sợ chuyện này xảy ra sao?

Dương Uyên nhìn Uông Duy Ngật mãi cũng không nhúc nhích, hay biểu hiện muốn bỏ đi, lại chẳng chịu tiếp tục, mặt dần đỏ lên, "Uông Duy Ngật! Anh đừng nói với lão tử mình không được!" Những lời này, đều là do Tiểu Con nhện dạy cho cậu. Tên kia nói đây là chìa khóa vạn năng, nếu mị lực cậu bất hạnh không đủ sức lôi cuốn, không thể khiến cho Uông Duy Ngật đối với mình làm chuyện "cẩu thả" (nguyên văn của Tiểu Con nhện, anh chàng cho rằng hai chữ này rất có văn hóa). Như vậy, đến lúc đó chỉ cần vung tay hô hoán lên, phun ra những lời này, tất cả vấn đề liền dễ dàng giải quyết xong. Dương Uyên từ đầu vốn không định nói  ra. Thứ nhất, cậu cho rằng chỉ cần thật sự yêu thương nhung nhớ, Uông Duy Ngật nhất định không có lý do để tránh né việc chạm vào cậu. Bản thân cũng không phải loại thiếu mị lực! Thứ hai, cậu luôn nghĩ, cùng là đàn ông, những lời như vậy có lực sát thương rất mạnh, cậu không muốn dùng nó để hạ thấp Uông Duy Ngật. Thế nhưng, trong tình huống hiện tại, cậu bị ép phải buông ra lời cuối cùng này... Cậu vốn đã cùng đường rồi...

Uông Duy Ngật nhắm nghiền hai mắt. Hắn thật sự, thật sự không thể nhịn nổi nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play