Nhờ bận rộn mà cảm thấy thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt chỉ còn hai ngày nữa Plaza sẽ khai trương.

Trong plaza vẫn loạn thành một đống.

Chân Mạch chạy một ngày đêm, trở lại plaza. Bên trong vẫn ầm ầm, cảm giác như nhìn vào một tổ ong nhìn thấy hằng hà những con ong vò vẽ, không biết bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì.

Chân Mạch gầy rất nhiều, sắc mặt đã thành xám trắng. Hắn vẫn phát sốt, dạ dày đau. Đồng Thiên Phú cùng Thẩm Trường Xuân chỉ quan tâm mà nhắc nhở hắn uống thuốc, cũng không thể để hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, thật sự là công tác chất đống, không thể thiếu một nhân viên mạnh như hắn.

Hắn hoàn toàn tưởng tượng không ra hai ngày sau, plaza mở cửa sẽ ra cái bộ dạng gì.

Suy nghĩ một chút, hắn liền đi vòng quanh, xem nhân viên bán hàng xếp hàng. Trong văn phòng tổng giám đốc ở trên lầu, mấy người quản lý đang cãi nhau, hắn tự nhiên không muốn tham dự vào vòng thị phi kia, rời khỏi tốt hơn.

Đang đi lên lầu 3, liền nghe lầu 4 truyền đến tiếng động nháo nhác, hắn hơi giật mình, tiện đà chạy tới.

Trên lầu bốn vây quanh rất nhiều người, An Lệ cùng Thẩm Trường Xuân đang cùng một tiểu tử cao giọng khắc khẩu.

An Lệ tóc tai tán loạn, mặt đỏ tới mang tai, la lớn lên với người nọ: “Trời ơi, cậu sao lại bá đạo như thế? Cậu là người Bộ phát triển, tay còn dài đến thế sao, ra lệnh cho cả Bộ thị trường chúng tôi. Rõ ràng dụng cụ thủy tinh chúng tôi đã bảo xếp ở khu tây tầng thứ ba, cậu lại nhất định phải đặt ở cửa thang máy, cậu có quyền gì mà yêu cầu như thế? Cho dù cậu có ý kiến gì, thì cũng phải cùng thương lượng với chúng tôi chứ, chí ít cũng cần nói với quản lý lầu này mới phải chứ. Cậu còn trực tiếp ra lệnh cho nhân viên bán hàng dọn đồ, cậu có để chúng tôi vào mắt không hả?”

Tiểu tử kia cũng không phải tay vừa, không tỏ ra yếu kém chút nào: “An quản lý, hàng là do tôi mang về. Hàng của người ta là hàng thủy tinh có thương hiệu nổi tiếng, ở trong các sản phẩm thủy tinh cũng là hàng chất lượng đệ nhất, không cần chúng ta tiêu thụ giùm, hoàn toàn là vì nể mặt mũi tôi nên mới không cần đưa tiền đã đưa hàng. Chúng ta đương nhiên phải để cho họ vị trí lý tưởng. Tôi để họ dọn hàng cũng là vì muốn tốt cho plaza.”

Thẩm Trường Xuân vốn không ưa tư thế đại gia của Bộ phát triển, lúc này cả giận nói: “Cậu phải hiểu rõ ràng chứ, cậu có quyền quyết định à? Hay do quản lý định đoạt? An quản lý, lập tức gọi nhân viên bán hàng để đồ lại chỗ cũ.”

Tiểu tử kia chỉ vào anh ta, không chút nào lùi bước kêu lên: “Được, hai người cứ dời đi. Tôi nói cho hai người biết, nếu như lượng tiêu thụ không cao, hai người phải giải thích rõ ràng cho tôi đó.”

Thẩm Trường Xuân chỉ vào mũi cậu: “Cậu nói cái gì? Cậu lập lại lần nữa.”

Tiểu tử kia cho rằng Thẩm Trường Xuân muốn cùng bản thân đấu võ, nên lui ra phía sau một bước, thủ thế chuẩn bị nghênh chiến.

Chân Mạch chưa kịp ngẫm nghĩ, lập tức xông lên, ngăn Thẩm Trường Xuân, sau đó nắm tiểu tử kia, nhanh chóng nói: “Hai người đừng quá lên như thế.” Sau đó cũng không giải thích, mạnh mẽ nhét tiểu tử kia vào trong đám người.

Một chút, hắn vỗ vỗ tay, cả tiếng nói: “Đều trở lại làm việc đi, nhìn cái gì? Quản lý lầu này đâu? Mau tổ chức một chút. Nhanh lên, nhanh lên. Mấy người là tới làm việc chứ không phải tới hống chuyện, toàn bộ trở lại. Quản lý lầu này đâu, nếu có ai trong 5 phút nữa không trở lại vị trí làm việc, lập tức nhớ kỹ tên, phạt theo chế độ.” Đây là lần đầu tiên, thanh âm trong sáng, kiên định của hắn vang vọng toàn bộ plaza.

Mọi người giải tán lập tức, có vị trí ở lầu 1, càng cuống cuồng chạy bộ xuống. 6 quản lý các lầu liền vội vàng trở về chỗ mình giám sát.

Thanh niên trong Bộ phát triển kia lúc này dường như biết mình đã gây họa, cũng lẫn vào dòng người, chẳng biết đi đâu.

Sắc mặt Thẩm Trường Xuân tái mét, An Lệ cũng tức giận đến đỏ bừng.

Chân Mạch ôn ngôn nói với bọn họ: “Thẩm ca, An quản lý, chúng ta quay về văn phòng rồi hãy nói vậy.”

Thẩm Trường Xuân cùng An Lệ tự nhiên cũng biết mâu thuẫn trong các bộ phận hẳn là tránh cho nhân viên bán hàng biết, liền theo Chân Mạch trở về bộ hành chính.

Thẩm Trường Xuân vừa vào cửa liền mắng to: “Mẹ nó, nó là thứ gì chứ? Còn dám bảo tôi giải thích cho nó.”

An Lệ cũng nói: “Bộ phát triển thực sự là khinh người quá đáng.”

Thư Tiệp cùng Vân Lộ Lộ đều đang viết viết cái gì bên bàn công tác, nghe vậy ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn bọn họ.

Bọn họ mắng một trận, tâm tình kích động vô cùng. Chân Mạch cũng không xen mồm, chỉ rót một ly trà đặt ở trước mặt An Lệ, sau đó đem chén trà của Thẩm Trường Xuân bỏ vào máy uống nước, rót thêm nước rồi để lên bàn cho anh.

Bọn họ vẫn không quên nói: “Cảm ơn.” rồi đều tự cầm lấy ly nước, một hơi thở uống hết, lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Thẩm Trường Xuân trầm ổn mà nói rằng: “An Lệ, cô làm chuyện của cô, đừng đụng đến bọn họ. Bất quá, công tác của bên cô nên tỉ mỉ một chút. Đối với phân khu thương phẩm, có thể châm chước một chút. Mặt khác, tôi phát hiện rất nhiều công tác của nhân viên bán hàng rất mất trật tự. Chờ bọn họ xếp hàng xong xuôi, cô nhất định phải đối chiếu thêm một lần nữa hàng hóa mà họ đã yết giá, xem có lầm hay không đó.”

An Lệ gật đầu: “Được.”

Cô dù sao vẫn còn trẻ, hơn nữa chưa từng làm việc trong ngành bách hóa, vốn là làm việc rất cật lực, nhưng bởi vì là quản lý, đành phải cố chống đỡ. Lần này Thẩm Trường Xuân cho cô chỗ dựa, tất nhiên cô rất cảm kích, liền không hề như xưa không phục thì cải cọ.

Lúc này, điện thoại vang lên, Vân Lộ Lộ nhanh chóng chộp ngay điện thoại, chỉ hỏi một câu liền kêu lên: “Tiểu Chân, điện thoại của anh.”

Chân Mạch tiếp nhận micro, cho rằng là bộ phận nào đó của chính phủ gọi tới, dùng thanh âm trầm thấp, ổn trọng nói: “Alo, xin hỏi là ai vậy?”

Một thanh âm dễ nghe, sang sảng vang lên: “Chân Mạch à?”

Gương mặt hắn biến sắc, dưới ánh đèn huỳnh quang sáng như tuyết khiến nó hơi hơi xanh lại.

“Alo, alo, alo.” Đối phương cho rằng điện thoại xảy ra vấn đề. “Chuyện gì xảy ra? Cái điện thoại quèn này, thế nào nghe không được thanh âm?”

Thanh âm đó, tinh thuần hàm hậu như vậy, trong sáng mà dẫn theo tiếu ý, nghe vào tai quả thực rất cảm động. Lòng Chân Mạch chua xót, nhắm mắt lại, rốt cục cúi đầu mà đáp: “Phải, tôi là Chân Mạch.”

“Aiiii, thanh âm của cậu thế nào thấp như vậy? Muốn nghe phải căng tai ra mới nghe được.” Y ha ha cười rộ lên, giống như âm nhạc, rất êm tai.

Chân Mạch nỗ lực tỉnh táo lại, đề cao thanh âm một điểm: “Alo, alo, hiện tại nghe thấy được chưa?”

“Nghe thấy được, nghe thấy được.” Người nọ nói liên tục, phảng phất thở phào nhẹ nhõm. “Tiểu Chân, thân thể của cậu thế nào? Hết bệnh chưa?”

Cái ngữ điệu này nghe ra, không phải gã, không phải gã….

Chân Mạch lập tức trấn định, vững vàng nói: “Xin lỗi, xin hỏi ngài là vị nào?”

“Tôi là Tiết Minh Dương.” Đối phương rất tự tin. “Cậu còn nhớ rõ không?”

Chân Mạch bất động thanh sắc: “Nhớ rõ.”

Đối phương nhất thời rất đắc ý: “Tôi cũng nghĩ cậu sẽ nhớ kỹ.”

Chân Mạch chau mày, gương mặt trầm xuống, lạnh lùng: “Xin hỏi ngài có chuyện gì?” Hắn rất khách khí, nhưng mà rất lãnh đạm.

“Đêm nay cậu có rảnh hay không? Tôi muốn mời cậu đi ăn.” Tiết Minh Dương rất chắc chắc mà nói.

Chân Mạch hờ hững nói: “Không cần đâu. Giữa chúng ta không có nghiệp vụ vãng lai, tôi nghĩ không cần lãng phí.”

Tiết Minh Dương có chút bất ngờ, vẫn cười nói: “Chính vì không có nghiệp vụ vãng lai, mới mời cậu ăn chứ. Ai cũng đều phải ăn cả, có cái gì lãng phí?”

“Lãng phí thời gian, lãng phí tiền tài.” Chân Mạch lời ít mà ý nhiều. “Không hề ý nghĩa.”

Tiết Minh Dương bật cười, ôn nhu mà nói: “Trong cuộc sống nếu như chỉ có quan hệ nghề nghiệp thì còn gì thú vị? Chúng ta không thể làm bạn sao?”

“Không dám trèo cao.” Chân Mạch cứng nhắc, một điểm cũng không thối lui.

“Không nể mặt mũi nhau sao?”

“Tiết tổng, ngài nói quá lời. Tôi chỉ là thấy mệt. Tôi rất sợ mệt.”

“Theo tôi ăn, tôi bảo chứng cậu tuyệt không mệt nhọc.”

“Không…” Chân Mạch thoáng hòa hoãn một điểm, tìm một cái cớ, muốn cắt đuôi y. “Tiết tổng, tôi còn phải công tác, không biết lúc nào có thể tan tầm, đối với ý tốt của ngài, chỉ có thể nhận tấm lòng thôi vậy.”

Tiết Minh Dương cười nói: “Bận rộn như vậy à? Tôi xem bọn Kim Huy quả thực là xem cậu như trâu như ngựa mà dùng ấy.”

“Nếu làm công tác của trâu, tự nhiên là phải kéo xe rồi.” Chân Mạch trầm tĩnh nói, cũng không oán hận. “Thực quân chi lộc, đam quân chi ưu (1).”

“Tốt.” Tiết Minh Dương tán thưởng. “Nói rất đúng.”

Chân Mạch lại khô cằn hỏi: “Tiết tổng còn có chuyện gì sao?”

Tiết Minh Dương hết cách trêu chọc tiếp, đành nói: “Vậy, hay là chờ chỗ cậu khai trương xong rồi đi?”

Chân Mạch chỉ nói: “Đến lúc đó rồi hãy nói vậy.” Liền cúp máy.

Vân Lộ Lộ hiếu kỳ cười hỏi hắn: “Là bạn anh à?”

Chân Mạch lắc đầu: “Không phải.”

“Thanh âm thật là dễ nghe, không biết hình dáng như thế nào?” Vân Lộ Lộ vẫn cười truy hỏi.

Chân Mạch cũng cười: “Tôi không biết. Tôi xem vốn không nhìn mặt.”

Vân Lộ Lộ khó hiểu: “Vậy nhìn cái gì?”

“Tố chất, nhân phẩm, trí tuệ, khí phách.” Chân Mạch rõ ràng nói ra từng chữ.

Vân Lộ Lộ không nghe hiểu: “Cái này thấy thế nào mà ra?”

Thư Tiệp ngẩng đầu cười nói: “Đương nhiên dựa vào cảm giác.”

Vân Lộ Lộ lúc này mới lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.

Chân Mạch giả bộ nhớ tới cái gì, đứng dậy đi ra cửa, thẳng đến toilet.

Trước mắt, trận trận biến thành màu đen, hắn suy yếu tựa ở trên tường, nhắm hai mắt lại.

________________

(1) Thực quân chi lộc, đam quân chi ưu: ăn lộc của người ta thì làm việc, giải ưu phiền cho người ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play